Pt3 - Một tình nhân rụt rè

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đang cưỡi ngựa, trên tay là cung tên giương sẵn, mắt khép lại, tập trung vào bia đích nhỏ xíu ở đằng xa. Buông tay, dây cung cứa vào lớp da trên găng bảo vệ, mũi tên bay vun vút cắm thằng vào hồng tâm, con ngựa chở người bắn cung vẫn đang phi nước đại.

Một mũi tên khác cũng ngay lập tức bay tới sau đó, cũng cắm thẳng vào hồng tâm, chỉ lệch khỏi mũi tên vừa nãy một chút.

"Bắn giỏi lắm" - giọng Pharaoh vang lên từ ngoài trường tập bắn.

Cậu thanh niên có bộ tóc dài kéo cương, điều khiển con hắc mã chạy chậm lại. Khi tới trước mặt đức vua, cậu ta nhanh nhẹn nhảy xuống hành lễ:

"Pharaoh tôn quý."

Cậu ta chẳng phải ai xa lạ, là hoàng tử Thiên Điểu, sau hai tuần dưỡng thương đã lành lặn tám phần. Hiện tại cởi bỏ bộ quần áo rách rưới, tắm rửa sạch sẽ, mặc tơ lụa cao cấp, Eli trông không khác gì một vương tử uy nghi, khác xa bộ dạng chật vật khi vừa tới Ai Cập, làm cả Pharaoh cũng phải ngạc nhiên.

"Lúc trước cũng là dùng cách này để hạ sư tử sao?" - Pharaoh đỡ Eli lên, thân thiết choàng tay qua người cậu.

Dù hơi khó chịu nhưng Eli đành làm ngơ mà trả lời hắn.

"Tôi đào sẵn một cái hố, ở dưới cắm chông nhọn, lấp đất đá lên là coi như xong phần chuẩn bị. Sau đó cắt vào người để dùng máu dẫn dụ sư tử, rồi nhờ khả năng bắn cung của tộc Thiên Điểu mà làm nó bị thương, vừa lôi vừa nhử nó tới chỗ hố bẫy. Mất hai mắt nó sẽ phải dựa vào thính giác và khứu giác, dễ dàng hơn cho tôi."

Eli nói thì thật nhẹ nhàng nhưng một mình đánh nhau với một con mãnh thú bị đau, chắc chắn không tránh khỏi thương tích, cậu hẳn là rất may mắn mới có thể trở về. Pharaoh vẫn còn nhớ khi thầy lang chữa trị cho Eli, trên người cậu ấy không chỉ có ba bốn vết thương.

"Ngài tới đây có chuyện gì sao, Pharaoh?" - Eli hỏi, thành công lôi kéo được sự chú ý của đức vua.

"Em gọi thế nào, ta không nghe rõ..." - Pharaoh cười cười nhưng lại đủ sức dọa sợ người đối diện.

"Pharaoh..." - Eli rụt rè nói lại, nếu hắn thật sự cương quyết bắt cậu gọi hắn bằng tên thì...

"Eli!"

"...Ngài... Naib..."

"Ngoan lắm" - Pharaoh trẻ đột nhiên bế Eli lên, rất vui vẻ cười với cậu - "Tới giờ ăn trưa rồi, ta đến đón em."

"Pharaoh, tôi có thể tự đi lại." - Eli hốt hoảng nhìn những ánh mắt bất thiện của người xung quanh dành cho mình - "Xin bỏ tôi xuống."

"Eli, hợp tác" - Pharaoh, giờ hãy gọi hắn là Naib, kín đáo trừng hoàng tử nhỏ, cậu ta đành bất lực tuân theo, rất nghe lời choàng tay qua ôm lại hắn, để mặc hắn bế đi.

Nói đến tình trạng này thì phải quay về hai tuần trước, Eli bắt đầu hối hận khi nhận lời hợp tác với Naib rồi.

Lúc Eli tuyệt vọng nhất khi nghe tin về nhân dân của mình, Naib đã để Eli khóc cho thõa, lại còn an ủi cậu, tới khi Eli khóc mệt rồi, tưởng sắp ngất, thì hắn mới ôm cậu lên bảo:

"Ngươi có muốn trả thù không? Tự tay lấy đầu vua Mitanni, trả thù cho dân tộc"

Eli vẫn còn thút thít, chưa thể trả lời, nhưng Pharaoh chẳng để tâm, hắn tiếp tục nói.

"Tiềm lực quân sự của Ai Cập vốn lớn mạnh, nếu có thể hợp nhất toàn quân thì một hai đất nước Mitanni sẽ chỉ là bia tập bắn cho quân ta.

"Thế nhưng ngươi thấy đấy, ta chỉ là một Pharaoh trẻ, vừa đoạt quyền từ tay thái hậu nhiếp chính không lâu, có khoác lên mình cái danh vương tử khát máu thì cũng chẳng ai để mắt. Những kẻ muốn lật đổ ta trong hệ thống nhà nước vẫn còn rất đông. Nhưng nếu ngươi giúp ta thống nhất vương triều thì toàn quân đội sẽ được tập hợp dưới trướng của Pharaoh, lúc đấy thì ngươi muốn thế nào cũng được."

Lời nói của Pharaoh hùng hồn như sấm, lay Eli dậy khỏi cơn đau đớn tột cùng, như mở ra cho cậu một vùng hi vọng mới.

"Tôi phải làm gì?" - Eli lau nước mắt hỏi.

"À..."

Sau đó vương triều của Pharaoh Naib xuất hiện một vị tiên tri trẻ từ phương Đông, sẽ chăm sóc điện thờ thần Nakhbet - nữ thần kền kền bảo hộ cho thượng Ai Cập. Nhưng qua những cử chỉ thân mật của Pharaoh dành cho cậu ta, mọi người đều đồn đoán đó là tình nhân mới của đức vua, chức danh tiên tri chỉ là để hợp lý hóa cho sự xuất hiện của cậu ta thôi, vương cung của Pharaoh lớn như thế, nếu buổi tối có giấu một hai người tình cũng khó mà phát hiện. Pharaoh mỗi ngày đều đi tìm cậu ta xin lời tiên tri, lúc này chỉ có riêng hai người trong phòng, lại còn chẳng màng đến chức tước mà lúc nào cũng bế cậu ta trên tay, dường như chẳng muốn buông. Tuy vậy lời đồn đó không quên nhắc tới câu chuyện tiên tri trẻ đã một mình kéo đầu sư tử vào chính điện diện kiến Pharaoh, cả người lấm máu nhưng khí chất lại hùng tráng như một chiến sĩ quả cảm.

Lâu dần câu chuyện được những cô gái trẻ mộng mơ cải biên, rằng cái đầu sư tử đó là lễ vật tiên tri tặng Pharaoh, để đức vua có thể ở bên cậu ta. Tình tiết thế nào thì mặc sức các cô tưởng tượng.

Những lời đồn đó làm Eli xấu hổ muốn chết, nhưng cậu muốn thực hiện mục đích cuối cùng của mình nên cũng đành cắn răng hợp diễn. Toàn bộ những thứ này đều là kế sách của Naib, hắn ta bảo rằng nếu để bản thân mê đắm một tình nhân, lộ ra mặt bất hảo thì chẳng mấy chốc những lực lượng chống đối đều sẽ rục rịch có động thái. Nhưng mê đắm nữ tình nhân thì bất cứ đức vua nào cũng đã từng, còn nam tình nhân thì chưa ai cả.

Lúc hắn nói đến đó Eli đã rùng mình muốn chạy, nhưng vòng ôm của hắn siết chặt quá không nhúc nhích được, tới khi hắn cúi xuống hôn cậu trước-mặt-một-đống-người-hầu thì Eli cảm thấy mình xong rồi, ngày tháng ở đây sẽ chẳng thể yên bình nổi nữa. Hôn xong hắn ta còn trừng cặp mắt đỏ ngầu nhìn Eli, dù đã lặp đi lặp lại trong lòng rằng mình không sợ Naib, nhưng cuối cùng Eli cũng đành chấp nhận rằng hắn ta còn đáng sợ hơn vua Mitanni nhiều.

Vậy nên cậu tình nhân hờ của Pharaoh trở nên rất ngoan ngoãn trước mặt hắn, mặc kệ Pharaoh ôm hôn hay cắn đều không dám nhúc nhích. Người ngoài nhìn chỉ thấy cậu ta hưởng thụ sự sủng ái của đức vua, chỉ có Naib đang ôm cậu mới biết cả người Eli cứng ngắt, chẳng dám động cả một cơ bắp.

Cũng vì thế mà nhiều khi Eli hỏi tại sao hắn thỉnh thoảng lại bất chợt cười, Naib chỉ có thể xoa đầu cậu lãng đi.

.

Tối đến Eli ngồi trước hồ sen, chân thả xuống làn nước mát lành, cậu đang ngắm bầu trời sao ở vùng đất xa xôi giữa sa mạc này, những chòm sao nơi này cũng giống như bầu trời của thảo nguyên vậy. Người Thiên Điểu là bộ tộc du mục, họ cứ rong ruổi với đàn gia súc trên thảo nguyên bao la, sáng lùa chúng ăn cỏ, ngắm nhìn trời mây, tối lại quây quần bên bếp nấu nóng hổi. Trai gái mười tuổi đều tập bắn cung, năm mười sáu mười bảy thì ai cũng thành thiện xạ, nhưng hoàng tử lại là người nổi bật hơn cả, ngài có thể vừa cưỡi ngựa vừa bắn tên vào con mồi di động, mái tóc dài bay trong gió thảo nguyên trên lưng con chiến mã hùng dũng là hình ảnh mà bất cứ tộc nhân nào cũng không dám quên.

Nhiệt độ ngày đêm nơi này thật khác biệt, buổi sáng nắng cháy nhưng ban đêm lại lạnh thấu xương, Eli khẽ rùng mình, trang phục dài này vừa rườm rà vừa mỏng dính, chẳng có chút tác dụng giữ ấm nào cả.

Nhưng lúc định quay vào trong chỗ lò sưởi thì lại bị khóa trong vòng ôm của người khác. Cả đất Ai Cập này chắc chỉ có một người là tự nhiên như vậy, chẳng cần đoán cũng biết là ai.

"Đang nghĩ gì thế?" - Naib hỏi.

"Đang nghĩ về vua Mitanni, hắn..." - Eli bị kéo vào trong lòng hắn, lưng áp vào lồng ngực Pharaoh, thân nhiệt cao của hắn vô tình sưởi ấm cho cậu.

"Đang trong vòng tay ta mà lại nghĩ về người đàn ông khác" - Pharaoh nói khe khẽ vào tai Eli - "Em làm ta buồn đấy."

"Pharaoh, ngài hẳn là hiểu ý tôi" - cái lò sưởi người này dễ chịu quá Eli bỗng quên mất phản kháng - "Khi đến Ai Cập, vua Mitanni hẳn có phái do thám đi theo tôi, hiện giờ chắc đang nhìn chằm chằm vào ngài, nhớ cẩn thận đấy."

Đột nhiên Naib cúi xuống cắn vào cổ Eli một cái, lực mạnh tới nỗi bật máu, khiến cậu nhăn mặt. Thủ phạm thì cười khoái trá bảo

"Cứ để hắn nhìn, vua Mitanni thấy cảnh ta say mê đàn ông hẳn là mất cảnh giác, càng tiện cho ta."

"Pharaoh... Đau quá..." - Eli nhăn mặt, tay che vết thương, tay đẩy Pharaoh ra - "Đóng kịch thôi mà, ngài đừng cắn thật chứ."

Naib nhìn mấy dấu hôn sau lưng Eli, hẳn là hoàng tử đây vẫn chưa phát hiện ra, hắn cười cười cho qua chuyện, tay xoa đầu Eli, nghịch nghịch tóc, trêu chọc cậu ta làm hắn hưng phấn lạ thường.

"Thế hôm nay cậu nhìn thấy gì hả, tiên tri?" - Pharaoh cuối cùng lấy giọng nghiêm túc hỏi chuyện Eli.

"Trong năm ngày nữa, tướng quân của ngài sẽ dẫn quân khải hoàn hồi thành, anh ta đã dẹp được phiến quân ở Hạ Ai Cập.

"Còn có, ánh mắt không thân thiện lắm chĩa vào ngài ngày càng lộ liễu rồi, cái người mà ở thần điện thứ nhất ấy."

Pharaoh mỗi ngày đến chỗ Eli xin lời tiên tri chính là thật sự xin lời tiên tri, để Eli nhìn vào hai sự việc trong một tuần tới, cậu tiên tri này còn đặc biệt nhạy cảm, có thể cảm nhận được cảm xúc của người khác nữa, lại càng tiện lợi cho mỗi bước đi của Naib. Thực sự thì không cần khả năng tiên tri, chỉ cần cậu ấy nói chính xác cho hắn biết cảm giác của người đối diện hắn mỗi khi tiếp xúc là đã đủ để Pharaoh ra tay rồi, nhưng món quà quý giá từ thần linh kia, không nhận thì thật có lỗi quá.

"Quan tư tế sao? Thử nhìn hắn xem, khoảng bảy ngày nữa" - Naib chuyển sang nghịch tay của Eli, sờ sờ những vết chai khi bắn cung của cậu.

"Ừm... Ông ta... Ông ta tới gặp một người quấn kín, rồi sau đó tới thần điện thần Nakhbet... Hình như là chỗ của tôi..." - Eli nhắm mắt nhìn vào tương lai.

"Ồ" - sự việc diễn tiến bất ngờ làm Naib thấy thích thú - "Có phải sắp tới cậu có hẹn với một tên liên lạc của Mitanni không?"

"Sao ngài biết?"

"Sao ta lại không biết chứ" 

Naib lại thừa dịp hôn hôn má Eli, cậu tiên tri thì trầm trầm ngủ mất. Trước đó Naib từng nghe cậu ấy nói rằng sử dụng năng lực rất tốn sức, nên khi luyện tập có khi cậu bị ngất đi một chút. Còn hiện tại thì sau mỗi lần tiên tri thì đều ngủ say bất kể vị trí, ngủ rất yên lành tới tận khi trời sáng. Pharaoh tôn quý, con của các vị thần, được thần Mặt Trời bảo hộ, đành bất lực mà bế hoàng tử Thiên Điểu vào giường để cậu ta nghỉ ngơi. Hắn ta chắc rằng cả dải đất châu Phi này chẳng có đức vua nào rộng lượng bằng hắn, chỉ ôm tình nhân ngủ một đêm mà chẳng làm gì.

Eli khẽ cựa mình, rúc vào lòng Naib, cậu ta sợ lạnh đến nực cười khi là một đứa trẻ thảo nguyên, cứ theo bản năng mà tìm nguồn sưởi ấm. Naib vuốt tóc Eli, hắn biết rõ dường như mình dính bẫy của cậu rồi, cái bẫy cậu ta giăng ra mà còn chẳng tự nhận biết. Lần đầu gặp, Eli chỉ như con vật lấm lem đáng thương đứng trước mặt hắn cầu xin ân huệ, nhưng lúc cậu ta giãy dụa làm máu rỉ xuống sàn, hắn đã bắt đầu kích thích - có lẽ hắn thật sự khát máu như người ta đồn đãi. Nhưng chỉ khi Naib thấy cậu kiêu hãnh bước tới chỗ mình với cơ thể đầy máu, như một chiến binh đầy tự hào sau khi thắng trận, hắn mới nghĩ thật muốn có người này.

Hơn nữa người này là vật báu thần linh mang tới chỗ Naib, buông tay ra thì thật uổng cái danh bạo quân hắn xây dựng. Pharaoh lại hôn tình nhân nhỏ bên cạnh, khe khẽ liếm đôi môi khô khan.

Tiên tri hôm nay vẫn ngủ say trong lòng Pharaoh, chẳng hay biết sau lưng mình lại có thêm vài dấu hôn đỏ chói. Dấu trước vừa lặn dấu sau lại mọc lên, cũng chẳng hề gì, người có thể cởi áo cậu mà nhìn những thứ này cũng chỉ có một, chính là thủ phạm đang thỏa mãn ngủ bên cạnh mà thôi.

===========

Fanfic này được lấy cảm hứng nhiều từ Dòng sông huyền bí và Nữ hoàng Ai Cập, các bạn cứ nghĩ Kail ôm Yuuri như nào thì Naib cũng ôm cũng hôn Eli y như vậy 😏


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net