Pt2 - Một lễ tang ngoạn mục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đoàn người ngựa của Pharaoh trẻ sau khi thư giãn nghỉ ngơi đủ thì bắt đầu quay về cung điện, lúc này thì nhân số tăng lên một người. Hoàng tử Thiên Điểu Eli Clark bị pharaoh cột chặt tay, chật vật chạy theo bước chân con chiến mã của hắn. Cát dưới chân bỏng rát hun đỏ bàn chân gầy gò, mắt bị bịt lại để không gây chú ý cho người dân, mái tóc dài bay tán loạn, khuôn mặt lấm lem đất cát thảm hại. Trông thật giống như một nô lệ hạ cấp đáng thương.

Pharaoh thích thú với chiến lợi phẩm này, lạc đà sẽ được sung vào đàn gia súc của hắn, còn Thiên Điểu nhân này, nếu hắn không hợp tác, vậy thì nhanh chóng ném vào lồng rắn - mua vui cho bữa tiệc tối nay.

Về phần Eli thì đã đoán trước được tình huống này, nhưng mặt trời làm cậu choáng váng, cổ họng khàn đặc không phát ra được tiếng nào rõ ràng. Hiện tại Eli chỉ cố gắng để giữ mình không ngã, bước đi xiên xiên xẹo xẹo để lại một loạt dấu chân không thẳng hàng trên mặt cát. Giữ mình chạy theo được chiến mã của Pharaoh là đã đủ vắt chút sức tàn của cậu. Nếu không cẩn thận có khả năng hắn sẽ trói dây vào cổ mà kéo đi mất.

Đoàn người của Pharaoh nhanh chóng tiến vào kinh thành Thebes, bàn chân của Eli cũng đã nát bét, đỏ lên những vệt rộp, lấm bẩn đất cát và máu khô. May mà lúc này ngựa đã chuyển sang đi nước kiệu, đỡ cho chân cậu phải chịu thêm áp lực.

"Pharaoh, hắn ta có lẽ không trụ được lâu nữa đâu" - một cận thần đi sát cạnh Pharaoh nói - "Ngài định xử lý hắn thế nào đây?"

Pharaoh quay về đằng sau, dường như xác định rõ tình trạng thê thảm của gã Thiên Điểu nhân kia mới vất dây trói trên tay, khoan thai bảo:

"Mang nó ném vào chỗ nô lệ, tượng của ta vẫn chưa được hoàn thiện."

Không được, nếu thực sự trở thành nô lệ, vậy thì đến gót chân của Pharaoh cũng đừng hòng nhìn thấy, huống hồ là tiếp cận và nói chuyện với hắn - Eli hoảng sợ, gắng sức gào thét, nhưng trong cổ họng chỉ phát ra vài tiếng rên rỉ:

"Kho...an... Xin... nghe tôi... nói..." - giọng nói cậu vẫn không có dấu hiệu phục hồi - "Xin ngài... Phara..oh vĩ đại..."

"Tại sao ta phải nghe lời ngươi?"

Pharaoh không thèm nhìn lại, đoàn tùy tùng lôi kéo Eli đi, để cho đức vua của họ được nghỉ ngơi.

"Báu vật... Kho vàng... của chúng tôi..."

Pharaoh lúc này mới quay lại, nhưng trái với Eli nghĩ, hắn ta không tỏ vẻ hứng thú với lời nói của cậu, trên gương mặt trẻ măng đẹp đẽ kia là một nụ cười khinh bỉ.

"Vàng? Ngươi nghĩ Ai Cập cần vàng, Pharaoh của Ai Cập lại thiếu chút vàng đó sao? Thật ngu xuẩn, tưởng rằng Thiên Điểu nhân đều là những người khôn ngoan chứ không phải kẻ vô dụng như ngươi" - nụ cười ngạo nghễ của hắn lại càng rộng hơn - "Lôi nó xuống."

"Khôn...g xin ngài... Tôi sẽ làm bất cứ điều gì... Xin hãy nghe tôi nói..."

Eli tuyệt vọng vùng vẫy, máu từ bàn chân và cổ tay trói chặt rỉ ra, nhỏ trên nền gạch thạch cao ở cổng cung điện. Khuôn mặt bi thương bỗng nhiên lại tỏa ra sức hấp dẫn kì quặc khiến Pharaoh nhíu mày, rồi bỗng nhiên khàn giọng hỏi:

"Bất cứ việc gì?"

"Vâng" - Eli như bắt được cọng rơm cứu mạng, liều mạng gật đầu.

"Kể cả phải mất một tay hay một chân?" - hắn ta cười tà ác - "Vẻ mặt đau đớn của ngươi hay ho lắm, ta muốn thấy thêm, vậy nên nếu cái thứ ngươi định nói với ta không đủ thú vị thì ta không ngại cắt bớt tay chân hay lưỡi của ngươi đâu."

Eli hoảng sợ, cậu đứng chết lặng một khắc, cả người cứng đơ không thể nhúc nhích, làm Pharaoh phải lên tiếng:

"Suy nghĩ lại rồi?"

"...Không, thưa ngài." - Eli cắn môi bảo.

.

(Note: từ đoạn này lời nói của Eli sẽ như bình thường nhưng thực ra giọng vẫn khàn, tác giả chỉ lười "..." thôi)
Như
Trong thư phòng của Pharaoh, Eli đang quỳ gối dập đầu trước mặt hắn, lính gác giữ chặt lấy cậu.

"Nói đi!" - Pharaoh hất hàm ra lệnh - "Ta không có nhiều thời gian."

"...Xin người hãy giúp tôi đánh Mitanni, giải phóng nhân dân Thiên Điểu. Đổi lại tôi xin dâng cho ngài hai thứ" - Eli cố gắng nói rành mạch.

"Sao hả?"

"Thứ nhất chính là tin tức quân sự Mitanni, vua Mitanni giam giữ nhân dân của tôi, buộc tôi phải tới Ai Cập làm gián điệp, hắn ta thèm khát kho vàng của ngài. Tôi sẽ làm gián điệp hai mang cho ngài để đưa tin về quân đội của hắn.

"Còn thứ hai chính là kho vàng của thần linh mà tộc Thiên Điểu đang giữ, xin ngài cho tôi được ngước lên."

Pharaoh ừ hử một tiếng xem như là chấp nhận, Eli dùng hai tau bị trói chặt gỡ bịt mắt ra, đôi mắt cậu ta có màu xanh lấp lánh như bầu trời sao của sa mạc.

"Là Thiên Nhãn có thể nhìn được tương lai."

Pharaoh vuốt cằm ra vẻ suy tư, nhưng rồi hắn lại tiếp tục khinh bỉ nhìn Eli:

"Vậy ra tộc Thiên Điểu chính là một bộ lạc nghèo nàn, dựa vào chút khả năng tiên tri mà sống sao? Bộ ngươi không tiên đoán được vận mệnh của tộc à?"

"Chúng tôi bị phản bội," - Eli cắn răng căm phẫn khi nhắc về người kia - "Kẻ phản bội đó đã đánh lừa cha tôi, khiến thiên nhãn của ông không còn sáng suốt."

"Ồ, là ai thế?" - Pharaoh thích thú hỏi.

"...Là chị gái tôi." - Eli dường như muốn phũ nhận quan hệ của mình với kẻ phản bội, khó khăn nghiến răng phát ra từng âm tiết.

"Một bi kịch cũ rích, ta chẳng thèm quan tâm" - Pharaoh bước tới gần Eli, đột nhiên đạp đầu cậu dụi xuống đất - "Ngươi nói ngươi có thiên nhãn nhìn được tương lai, vậy ngươi có nhìn được mình sẽ thảm hại thế này không?"

"...Có, thưa ngài" - Eli dập mặt xuống, hình như máu mũi chảy rồi, môi cũng dập, khoang miệng mằn mặn máu - "Tôi cũng nhìn thấy ngài chấp nhận yêu cầu này nên mới dám phản bội vua Mitanni."

"Nếu ta từ chối thì sao?" - Pharaoh vẫn quyết định không giải thoát cho Eli khỏi tình trạng khổ sở, gót dép chà đạp mái tóc dài loạn xạ.

"Tương lai nếu thay đổi được thì thần linh há chẳng phải trò đùa sao, thưa Pharaoh đáng kính?" - Eli đáp bằng giọng chắc nịch.

"Như vậy người hoàn toàn có thể nhìn rõ tương lai như ngươi cần gì lo lắng nhỉ?"

"Năng lực này của tôi không phải để báng bổ thần linh như vậy," - Eli nói, cậu muốn lau dòng máu mũi nhưng không dám - "Tôi chỉ có thể nhìn trước tương lại của bảy ngày sắp tới, tổng cộng hai sự việc, nhờ ơn thần linh."

Bàn chân trên đầu Eli chẳng hề có cảm giác buông lỏng, ngược lại còn chà đạp mạnh bạo hơn.

"Năng lực vô dụng như vậy, ta không cần" - Pharaoh lạnh lẽo cắt đứt hi vọng của hoàng tử Thiên Điểu.

"Xin chờ tôi trưởng thành, khi trưởng thành tôi có thể nhìn được năm sự việc trong mười ngày, sẽ hết lòng phò tá Pharaoh." - Eli hốt hoảng nói, nếu có thể cậu muốn dập đầu thấp hơn nữa, chỉ cần hắn đồng ý - "Xin ngài, chỉ cần tôi hai mươi tuổi..."

"Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

"...Mười tám, thưa Pharaoh."

Xung quanh gian phòng khúc khích tiếng cười, rồi Pharaoh bắt đầu cười lớn làm cả phòng cợt nhã hùa theo.

"Ngươi muốn Pharaoh đợi hai năm cho một kẻ không rõ lai lịch như ngươi sao?"

"Thật lố bịch."

"Ngươi còn không xứng đáng làm nô lệ."

Eli cảm thấy mình dường như chẳng còn chỗ trốn, như thể sự xuất hiện của mình là một sự việc nực cười nhất thế gian. Nhưng vì người dân cả bộ tộc, Eli sẽ nhẫn nhịn tất cả. Chỉ cần cứu được mọi người.

"Có vẻ ngươi có địa vị không thấp trong tộc Thiên Điểu, ngươi là gì?"

"Tôi là hoàng tử của họ, thưa ngài."

"Hoàng tử Thiên Điểu, ta cho ngươi một cơ hội" - Pharaoh lại cười chế giễu - "Ở bình nguyên phía tây cung điện có một con sư tử xuất hiện, trong vòng ba ngày hãy lấy đầu nó mang về cho ta."

Nói đoạn quăng một thanh kiếm, một bộ cung tên ba mũi tên xuống trước mặt Eli.

"Vũ khí ta ban cho ngươi đây, dùng cho cẩn thận" - rồi chẳng chờ nhìn phản ứng của người kia, Pharaoh ra lệnh cho đoàn tùy tùng rút đi.

Còn lại một mình trong thư phòng rộng lớn, sau khi xác định đoàn người kia đã đi hết, Eli mới ngẩng đầu, lau máu trên mặt, cẩn thận nhặt những món vũ khí kia lên, gương mặt tỏ rõ là đang nghiêm túc suy xét. Một lúc sau cậu đứng dậy, tìm đường ra khỏi hoàng cung.

.

Hai ngày sau, khi Pharaoh đang đọc tấu chương của tể tướng thì quân lính vào báo cáo, có một tên lạ mặt đang cầu xin được gặp Pharaoh trước cửa cung điện, hắn lôi kéo một cái đầu sư tử, cả người toàn là máu.

Pharaoh không tin vào tai mình, chỉ với ba mũi tên và một thanh gươm bình thường, chẳng lẽ cậu ta thật sự hạ được sư tử. Hắn bỏ tấu chương xuống, bước thật nhanh ra trước cửa cung điện.

Đập vào mắt hắn đầu tiên là một cái đầu sư tử mới nguyên, trên hai mắt là hai mũi tên cắm vào, khuôn mặt hung ác cực độ. Đứng bên cạnh đó là một thiếu niên gầy gò, tay cầm kiếm, tay trái lỏng lẻo như đã gãy, vai trái vết thương ghê người hình móng vuốt cào, cả người bê bết máu.

"Pharaoh, ta đã làm được, xin người hãy thực hiện lời hứa của mình!"

Vừa thấy bóng Pharaoh, cậu ta hét lớn, tay giơ cao thanh kiếm, mắt vẫn bị bịt kín nhưng gương mặt ánh lên hào khí ngút trời, khiến tất cả mọi người ở đây đều im lặng, nhưng không ngăn được ánh mắt bị thu hút về phía cậu ấy.

"Khá lắm, ngươi giỏi lắm!"

Pharaoh bước tới gần, gỡ thanh kiếm ra khỏi tay thiếu niên, tay kia nâng gương mặt lấm máu của cậu lên.

"Hoàng tử dũng cảm xinh đẹp, ta đồng ý đề nghị của ngươi."

Dường như chỉ chờ để nghe được lời này của Pharaoh, ngay khi hắn kết thúc câu nói, Eli gục ngã, cả thân người đổ vào vòng tay của đức vua Ai Cập. Máu từ vết thương trên vai bốc mùi sắt gai mũi kích thích bản tính tàn bạo của hắn cực độ.

.

Eli tỉnh dậy trong một căn phòng đẹp đẽ hơn rất nhiều ngay cả khi so với lều hoàng gia của tộc Thiên Điểu. Vết thương đã được băng bó sạch sẽ, cả người cũng được lau rửa qua. Cậu chớp mắt tránh ánh mặt trời chói chang của châu Phi chiếu qua cửa sổ, hình như bây giờ đã là giữa trưa.

Eli khó khăn cử động cơ thể, bước xuống giường, cậu vẫn còn đang lơ mơ, chưa nghĩ ra được lý do tại sao mình lại ở đây.

"Dậy rồi sao?" - Giọng Pharaoh vang lên phía sau cậu - "Cậu sốt hai ngày, bắt quốc khố Ai Cập tốn một đống thuốc quý bồi bổ cơ thể mới kéo được mạng cậu về, ta chưa từng hào phóng như vậy đâu."

"Pharaoh." - Eli quỳ xuống hành lễ, được dưỡng bệnh, giọng nói của Eli đã trở lại bình thường, nhẹ nhàng như gió.

"Đứng lên, ta đã nhận lời cậu tức là hiện giờ chúng ta ngang hàng, huống hồ cậu là hoàng tử tộc Thiên Điểu."

"Đội ơn Pharaoh" - Eli bị bất ngờ trước thái độ lúc nãy của Pharaoh, nhưng không muốn làm hắn phật ý nên cũng chỉ đành im lặng.

"Về việc đó, Eli, ta muốn nói với cậu." - Đột nhiên Pharaoh nói - "Thần dân tộc Thiên Điểu, ta không thể cứu."

Eli bất ngờ ngước lên, đôi mắt sững sờ mở to, lấp lánh nước.

"Nhưng..." - giọng cậu ta như vỡ òa vậy - "Nhưng ngài đã nói..." - Eli lao vào chỗ Pharaoh, bắt lấy cánh tay hắn thật chặt.

"Bình tĩnh, Eli" - Pharaoh đỡ lấy tay cậu - "Cậu có phải bị vua Mitanni giam giữ rất lâu hay không?"

"...Ba tháng, thưa ngài."

"Cách đây một tháng, trinh thám Ai Cập báo cáo, vua Mitanni đã ra tay xử tử hơn năm trăm nô lệ, với lý do là không muốn nuôi sống bọn người vô tích sự. Một phần bị chém đầu, một phần bị thả cho thú dữ, một phần bị chết cháy, không một ai toàn thây."

Nghe được những lời đó, cả người Eli như bị một tấn đá đè xuống, nặng tới nỗi không thể đứng nổi, cậu thụp xuống, chỉ có hai cánh tay Pharaoh đỡ mới vất vả giữ được trên cao.

Tiếng khóc vỡ òa như lũ, từng giọt nước mắt không thể kiểm soát mà lăn dài trên gương mặt xinh đẹp. Eli chỉ là mới là một cậu trai mười tám tuổi, ba tháng trước còn đang hạnh phúc bên cạnh gia đình, vậy mà chỉ một đêm đã mất đi tất cả, bản thân bị cầm tù, chỉ gắng gượng sống với ý chí muốn giải phóng cho người dân, vậy mà giờ ý chí đó như một cột trụ giòn yếu bị vua Mitanni hung hăng đập vỡ, không còn khả năng chống đỡ nữa.

Tiếng khóc uất nghẹn cứ nức nở không dứt. Bỗng dưng từ trời một đàn chim sà xuống, vây quanh Eli như đang an ủi cậu. Tộc Thiên Điểu, sở dĩ mang cái tên này vì có truyền thuyết khi bất cứ tộc nhân nào mất đi, linh hồn sẽ hóa thành một chú chim bay thẳng về thiên đường. Có lẽ những tộc nhân kia chưa thể về với thần linh, họ bay liệng khắp nơi để rồi sau một tháng tìm kiếm, cuối cùng cũng đã có thể tề tựu cạnh hoàng tử của mình. Loài chim được mệnh danh sứ giả thần linh dường như cũng đứng về phía họ.

Pharaoh thu hết vào tầm mắt cảnh tượng ngoạn mục này, nhìn con người đau đớn đối diện, hắn khẽ nở nụ cười bí mật.

Một bảo vật tự mình dâng lên cho hắn, cậu ta liệu có nhận ra khi nói sẽ dâng thiên nhãn cho Pharaoh thì cũng đồng nghĩa đã tự đưa bản thân đến tay hắn không nhỉ?

Pharaoh híp mắt, hắn đang nghĩ cách sử dụng bảo vật này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net