Chương 07.5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai người trong phòng vẽ cứ như thế bốn mắt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ, không ai có ý định lên tiếng trước. Nhưng bầu không khí kỳ quái này chung quy cũng bị phá vỡ, Huang Renjun là một Bạch Dương lòng ngay dạ thẳng, rốt cuộc vào thời khắc then chốt vẫn đổi thành Song Tử login. Cuối cùng cậu lựa chọn thỏa hiệp dưới ánh mắt sáng quắc của Lee Donghyuck.

“Tớ... tớ không biết.” Cậu thở dài một hơi, cúi xuống nhìn mặt đất.

Lee Donghyuck không cảm thấy đắc ý vì thành công của bản thân, cậu ấy kéo ghế ra, nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Huang Renjun, nhô đầu ra trước mặt bạn: “Vậy cậu nói với tớ, tại sao cậu lại không từ chối cậu ta?”

Huang Renjun suy nghĩ rất lâu cũng không tìm ra được cái cớ nào thích hợp. Nói là tại sức Na Jaemin quá lớn? Hay là kỹ thuật hôn quá thành thạo? Ôi quên đi, còn có thể tìm được cớ gì? Dù nói thế nào bản thân cũng là một thanh niên cao to khỏe mạnh, nếu thật sự không muốn thì ép buộc được hay sao? Na Jaemin đâu phải lực sĩ lực điền vai u thịt bắp gì.

“Lần đầu tiên là tớ thật sự ngơ người luôn, đầu óc trống rỗng.” Cậu đành phải thử tìm lại cảm giác khi đó để miêu tả.

“Thế còn lần thứ hai thì sao?” Lee Donghyuck gấp gáp khó dằn, trực tiếp nhắc vào trọng điểm.

“...” Huang Renjun nghĩ thầm cậu có thể thôi đi không, tớ vẫn đang nghĩ chưa ra mà!

Lee Donghyuck nhìn dáng vẻ bạn thân ấp a ấp úng cả buổi không nói lên được, tức khắc cảm thấy như đã hiểu rõ. Thế là cậu ấy từ từ dựa lưng vào ghế, hai tay gối lên sau đầu, nói: “Cậu có ý với cậu ấy.”

Vẫn là một câu trần thuật.

Huang Renjun rối rắm trăm mối, nói thật lòng cậu mơ hồ có thể nhận ra được điều này, dù sao bộ não cũng ở trên người, cho dù cậu không quá rõ ràng thì vẫn có thể cảm nhận được đôi chút. Chẳng qua bản thân cậu không muốn thừa nhận thôi, không muốn thừa nhận rằng cậu tùy tiện để tâm đến một người, tới mức có thể nói là hoang đường, lại còn là người mới quen biết được khoảng một tháng.

Tuy rằng dựa vào trình độ thả thính của Na Jaemin, làm cho nhiều người phải lòng cậu ta chỉ trong một giây cũng không phải việc gì khó khăn. Nhưng đối với Huang Renjun mà nói, đây là việc từ khi sinh ra đến nay mười tám năm trời cậu chưa từng trải nghiệm.

Nghe được điều này từ miệng Lee Donghyuck, trong lòng ngoại trừ phức tạp, vẫn chỉ có phức tạp, nhất thời lại chẳng biết nên nói gì.

“Nghĩ cái gì vậy?” Lee Donghyuck vẫy vẫy tay trước mắt, cắt ngang suy nghĩ của cậu.

“Được rồi, đều tại cậu ta! Tớ thấy cậu ta chỉ muốn thả thính lung tung thôi, tớ đã sớm nhìn rõ bộ mặt thật của cậu ta rồi!” Rốt cuộc Huang Renjun vẫn thấy cực kỳ bực bội, tình huống thật sự quá bị động, bất luận là ai cũng chẳng thể có cảm xúc tốt.

Không trách cậu ta còn trách ai? Na Jaemin năm lần bảy lượt làm ra “tình cờ gặp gỡ”, dây dưa trước mặt cậu đến mức ngạt thở, sau đó bắt đầu sai bảo cậu chạy đến Hội học sinh. Ngày nào cũng đối diện với một gương mặt đẹp trai tới mức cả người lẫn thần đều căm phẫn, còn cố tình vừa đấm vừa xoa, đùa giỡn xong lại dỗ dành, ai có thể không rơi vào cái hố dịu dàng tuyệt vời như vậy?

Na Jaemin dựa vào việc mình có gương mặt khuynh quốc khuynh thành hại người khắp nơi khắp chốn, hại con gái, hại con trai, cũng hại luôn cả cậu.

Cái gọi là anh hùng khó qua ải mỹ nhân, có lẽ chính là như vậy nhỉ. Huang Renjun thầm trách trời thương dân.

“Hiểu rồi.” Lee Donghyuck vỗ đùi cái bốp, đứng dậy vỗ vai Huang Renjun, mặt kiểu “cậu cứ yên tâm đi”, làm cho Huang Renjun cực kỳ không yên tâm.

“Cậu lại đang nghĩ vớ vẩn cái gì đó?” Huang Renjun buồn bực, cậu cảm thấy Lee Donghyuck kỳ quái khó hiểu, bản thân cậu đã phiền sắp chết rồi mà cậu ấy không có chút xíu lòng thành đến an ủi tẹo nào, lại còn bày ra bộ dạng nhắc đến người không nên nhắc trước mặt mình.

“Ý của tớ là...” Lee Donghyuck thấy cậu thật sự không muốn trả lời, dù có ép hỏi tiếp cũng chẳng đem lại kết quả gì, huống hồ biểu hiện lúc này của Huang Renjun nhìn có vẻ rất rõ ràng rồi, thế là cậu ấy khoanh tay trước ngực bắt đầu phân tích: “Cậu cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách, vậy cậu muốn phát triển tiếp với cậu ấy...”

“Dừng!” Huang Renjun trực tiếp cắt ngang, mạnh mẽ làm tư thế lập tức dừng.

Điên rồi ư, giờ cậu muốn thoát ra còn không kịp, ngu sao mà tiếp tục nhảy vào?

Tớ cũng không phải người máu M.

Lee Donghyuck thấy cậu chắc như đinh đóng cột, bĩu môi rồi không nói tiếp nữa, dù sao mục đích của cậu ấy không phải để hóng hớt chuyện, cũng không phải để làm ông tơ bà nguyệt, cậu ấy chỉ muốn bạn thân Huang Renjun nhà mình có thể khôi phục bình thường.

Đương nhiên trong lòng cậu ấy vẫn cảm thấy Hội trưởng đại nhân và Bánh gạo nhỏ nhà mình rất xứng đôi, dùng con mắt của người ngoài cuộc để nhận xét thì đúng là như vậy.

Cũng không biết hai người đó hẹn hò rồi liệu cậu ấy có thể xin Huang Renjun bảo Na Jaemin bớt giao nhiệm vụ cho mình hay không.

Tâm tư Lee Donghyuck càng chạy càng xa không kéo lại được.

“Khụ!” Huang Renjun nhìn thằng nhóc này đãng trí không tập trung, chẳng biết đầu óc lại lạc trôi đến nơi nào, cậu lườm Lee Donghyuck khiến cậu ấy vội ho khan một tiếng.

“...Ôi, tớ khuyên cậu vẫn nên gặp mặt nói chuyện cho rõ ràng đi. Tạm không nói đến chuyện có phát triển hay không, dù thế nào cũng phải lấy bảng tên của cậu về cơ mà? Như vậy cũng dễ khiến mọi việc trở về quỹ đạo.” Lee Donghyuck nói.

Huang Renjun cẩn thận ngẫm nghĩ lại lời Lee Donghyuck, cậu thấy cũng không phải không có lý.

Lần trước đột nhiên cậu trở mặt không đầu không đuôi, nói thật thì bản thân cậu cũng lúng túng không biết làm thế nào, bất kể ra sao cũng nên dứt khoát xử lý ổn thỏa mọi chuyện mới đúng, không nên hành động theo cảm tính chấm dứt qua loa đại khái như vậy, làm cho bản thân những ngày qua sống mà chẳng cảm nhận được điều gì.

“Được rồi.” Huang Renjun gặm móng tay, cuối cùng lưỡng lự xong vẫn gật đầu một cái.

Hết chương 07.5.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun