Chương 07

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần đó Huang Renjun không còn nhận được thông báo của Hội học sinh nữa, đối với việc này, cậu chỉ nhẹ nhàng thở phào một hơi thật dài. Ngoài việc đó ra thì sao?

Không có sao trăng gì hết, trong đầu như có cái muôi thủng, chỉ giữ lại những gì muốn giữ, còn những điều không muốn giữ thì lọc hết ra ngoài, không muốn nhớ lại cũng không nghĩ đến mai sau.

Lee Donghyuck không hiểu rốt cuộc giữa bạn thân và Hội trưởng đại nhân đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy từ sau khi Huang Renjun đụng phải bí mật của Na Jaemin trở đi, hai người hình như có một khoảng thời gian đột nhiên quan hệ rất rốt, rồi lại đột nhiên tan rã.

Huang Renjun vẫn giống như trước đây, nên học vẫn học, nên vẽ vẫn vẽ, chẳng ai cảm thấy có chỗ nào không đúng. Ngoại trừ Lee Donghyuck. Cậu ấy luôn cảm thấy Huang Renjun từ sáng đến tối đều tự vây trong trạng thái gắng gượng, nếu còn tiếp tục như vậy nữa e là một ngày nào đó sẽ gắng không nổi.

“Ôi, tớ bảo này, cậu đừng tiêu cực như thế có được không?”

Theo như lời Lee Donghyuck, hôm nay đã là ngày thứ tám Huang Renjun thần kinh không ổn định, hôm nay cậu ấy kìm nén cả một ngày, cuối cùng sau khi tan học cũng bắt được cơ hội để cẩn thận xét hỏi.

Hiện tại mỗi ngày sau khi tan học Huang Renjun luôn đến phòng vẽ, ngồi vẽ ở đấy thẳng đến khi chú bảo vệ tới đuổi người mới về, đây cũng là thói quen bắt đầu từ ngày hôm đó.

Huang Renjun không thèm để ý đến cậu ấy, giống như không nghe thấy gì cả, chỉ chuyên tâm vẽ tranh, nhưng nhìn cẩn thận lại thấy lộn xộn lung tung, chẳng có bố cục.

Lee Donghyuck giật lấy bút vẽ của Huang Renjun, ép buộc đối phương nói chuyện với mình.

Lúc này Huang Renjun mới chịu liếc nhìn cậu ấy một cái, lại còn lườm trắng mắt: “Cậu mới tiêu cực ấy, trả bút cho tớ!” Dứt lời cậu vươn tay ra định cướp lại.

“Tớ nói cho mà biết, hiện giờ cậu đang trong trạng thái hỗn loạn nghiêm trọng!” Lee Donghyuck giơ tay lên cao, né tránh được sự tấn công của đối phương.

Tay Huang Renjun chợt dừng lại, có đôi phần chột dạ, sau đó lại lập tức lớn tiếng ồn ào: “Cậu nói cái quái gì vậy!”
Cũng không biết rầy rà cho ai nghe.

“Rốt cuộc cậu có nói hay không? Còn không nói tớ thực sự sốt ruột thay cậu đấy. Đã mấy ngày rồi cậu xem đi!” Giọng điệu Lee Donghyuck nghiêm túc hiếm thấy, còn ngồi xuống ghế hẳn hoi, lông mày nhíu chặt khiến Huang Renjun hoàn toàn không có cách nào qua loa đại khái được.

“Tự cậu thử nói xem cậu dở hơi phải không? Vẽ có một bức tranh mà sửa đi sửa lại cả chục lần, giấy sắp bị cậu chọc nát hết rồi.”

“Đấy là vì tớ không vừa lòng...” Cậu nhỏ giọng giải thích, chột dạ xoa xoa mũi.

“Thôi đừng dông dài.” Lee Donghyuck khoanh tay trước ngực, nhìn chăm chú đến mức sắp xuyên thủng cả người đối phương, dáng vẻ quyết tâm nếu hôm nay cậu không nói thì hai chúng ta xong luôn.

Huang Renjun né tránh ánh mắt, vẻ mặt mất tự nhiên, bàn chân di di mặt đất, ngay khi Lee Donghyuck không nhịn được muốn nói đại ca đừng di nữa sắp bùng lửa đến nơi rồi, cuối cùng cậu cũng phun ra một câu nhỏ như tiếng muỗi kêu: “Tớ ¥h$:),!”

“Gì?” Lee Donghyuck nheo mắt tiến sát lại gần nhưng chẳng nghe ra được chữ nào, cậu ấy phát cáu đập người kia một cái: “Nói năng cẩn thận!”

“Tớ chửi Na Jaemin một trận!”

Huang Renjun nhắm chặt hai mắt gào lên, phun hết cả nước miếng vào mặt Lee Donghyuck.

“Được rồi đấy! Tìm chỗ nào mát mẻ mà chơi, đừng làm phiền tớ nữa!” Huang Renjun gắt gỏng đoạt lại bút, bắt đầu quệt màu trong bảng màu, nhìn một cái thấy tất cả màu sắc đều lẫn lộn, cảnh tượng hết sức kinh khủng.

“... Ơ, chỉ có thế thôi á? Không phải chứ, cậu chửi cậu ta làm gì? Cậu chửi cậu ta cái gì?” Trong lòng Lee Donghyuck trước tiên xác thực quả nhiên là vì Na Jaemin, sau đó lại cạn lời sao hai người này thiển cận như vậy, đàn ông con trai với nhau chửi nhau mấy câu chẳng phải càng tăng thêm tình cảm hay sao!

“Thực ra nghĩ kỹ lại thì cũng không tính là chửi.” Huang Renjun nói.

“Thế cậu đã nói gì? Na Jaemin lòng dạ hẹp hòi như vậy sao? Tớ nhìn nhầm cậu ta rồi à?” Lee Donghyuck dè dặt thuận theo cảm xúc của Huang Renjun, trước tiên phê phán Na Jaemin mấy câu, sợ người kia đổi ý một phát lại không chịu nói gì nữa.

“Quên rồi, đại khái nói cậu ta đạo đức giả, ừ... nói cậu ta lạm tình, bảo cậu ta đừng chọc vào tớ, ừm, như vậy đấy.” Huang Renjun mặt mũi vô tội ý bảo: Thấy chưa? Tớ đâu có nói gì quá đáng quá, đều là lỗi của Na Jaemin thôi.

Vốn dĩ là vấn đề của cậu ta! Huang Renjun kiên quyết gật mạnh đầu.

Lee Donghyuck sợ đến mức cằm rớt xuống tận bụng: “Đại ca, cậu nói như thế này mới là đả kích đấy!”

Huang Renjun bĩu môi, nghĩ bụng cậu mà biết anh đây bị đối xử như thế nào thử xem cậu còn nói như vậy được không, Na Jaemin chính là tên hai mặt!

“Người ta chỉ yêu đương thôi mà cậu nói người ta lạm tình, thế nào, cậu kinh thường đồng tính luyến ái sao? Không phải đấy chứ Huang Renjun! Cậu đâu phải người như vậy.” Lee Donghyuck vắt hết óc cũng không nghĩ được vì lý do gì mà Huang Renjun mới bắt gặp một lần! Chỉ mới một lần thấy Na Jaemin và người khác thân mật mà đã xác định người ta thành lạm tình đạo đức giả, theo như lời cậu ấy vừa nói, Huang Renjun cũng không phải người kỳ thị người khác.

Nguyên nhân như vậy không hợp với hậu quả, điều này chứng minh...

“Nhóc con, ở giữa cậu đã lược bớt bao nhiêu rồi hả? Tớ khuyên cậu hãy thành thật khai báo toàn bộ!” Lee Donghyuck trợn trừng mắt, gương mặt màu đồng quyến rũ đều biến thành trắng, chỉ thiếu điều viết hẳn bốn chữ: Không! Nói! Nghĩa! Khí!

Được rồi, cảnh tượng đáng sợ nhất suy cho cùng vẫn xảy ra, Huang Renjun bất đắc dĩ nhắm mắt. Đại ca Đông Bắc cái gì? Thẳng nam nhập khẩu từ Thiên triều cái gì? Ngoại mĩ nội “man” cái gì?

Đều không tồn tại, kể từ khi Na Jaemin cắn cậu miếng đầu tiên đã không còn tồn tại nữa rồi, thanh danh một đời đều bị hủy hoại trong chớp mắt.

Chấp nhận số phận, cậu khẽ thở dài, nhăn nhó kể lại toàn bộ quá trình từ khi quen biết đến khi tan rã. Những chuyện này Lee Donghyuck càng nghe càng khiếp sợ, đến cuối cùng cả người nhảy dựng lên khỏi ghế: “Cho nên cậu và cậu ta có tư tình?”

“Có cái đầu cậu ấy! Đừng nói liều!” Huang Renjun vội vàng nhào lên bịt miệng đối phương.

“Không có thì sao cậu ấy hôn cậu? Cậu còn không phản kháng? Tận hai lần liền?” Lee Donghyuck giơ hai ngón tay lên vẫy vẫy trước mặt Huang Renjun.

Không nhắc tới thì thôi, vừa nhắc đến một cái bao nhiêu tâm tình không tốt trong lòng cậu lại cuồn cuộn dâng lên, sắc mặt cũng ngày càng khó coi.

Huang Renjun gạt tay Lee Donghyuck ra, tóc mái quá dài, che khuất hai mắt, nhất thời không nhìn rõ được thần sắc trong đó ra sao, chỉ nghe thấy giọng nói khó chịu: “Thế nên tớ mới nói cậu ta lạm tình đạo đức giả, cậu ta giỡn mặt tớ.”

Lee Donghyuck cảm nhận được tâm trạng của bạn thân thoáng chốc sa sút, trong lời nói còn mang theo bao nhiêu chua xót, bao nhiêu tức giận.

Vì thế cậu ấy ngồi xuống.

“Theo tớ thấy... có khả năng không phải vậy đâu. Có khi nào cậu ta thật sự thích cậu thì sao?” Lee Donghyuck cẩn thận lên tiếng, quả nhiên vừa dứt lời đã bị Huang Renjun lườm cháy xém cả mặt, dáng vẻ cậu đừng có nhắc lại nếu không tớ sẽ giết cậu, cực kỳ hung dữ.

Cậu ấy đành phải vội vàng ngậm miệng, trong lòng cũng không khỏi theo đó bắt đầu suy nghĩ.

Lee Donghyuck không được tính là thân với Na Jaemin, nhưng tốt xấu gì cũng học chung hai năm, cho dù là cây cối thì cũng hiểu mấy ngày nên tưới nước, mấy ngày nên tỉa lá, chứ đừng nói đến một người sống sờ sờ ra đấy.

Bởi vậy, mặc dù cậu ấy thật sự không biết Hội trưởng đại nhân lăng nhăng thế nào, nhưng ít nhất có một điểm cậu ấy có thể chắc chắn xác nhận, Na Jaemin mắc bệnh sạch sẽ.

Vì cậu ấy thường xuyên thấy Na Jaemin mang theo một chai nước súc miệng vị chanh.

Mà câu chuyện liên quan đến chai nước súc miệng này, hiện giờ nhớ đến quả là có chút ý nghĩa.

Có một lần Lee Donghyuck đi vệ sinh bắt gặp một đôi nam sinh đang hôn nhau trong wc, lúc đó cậu thức thời lùi bước chân, trong lòng còn nghĩ kẻ nào mà cả nhà vệ sinh cũng đòi phát cẩu lương, quả thực không muốn chừa đường sống cho dân FA chút nào. Chờ thêm năm bảy phút nữa rồi hãy vào vậy.

Sau đó cậu thấy Na Jaemin ở bên trong súc miệng gần như bắt buộc, làm đi làm lại tới bảy tám lần, làm cho Lee Donghyuck còn tưởng buổi trưa Na Jaemin ăn tỏi nhiều quá.

Lúc ấy Lee Donghyuck cũng không nghĩ gì nhiều, còn thân thiết tiến lên hỏi thăm, dù sao dáng vẻ đó quả thực cũng hơi đáng sợ, ai không biết còn tưởng Na Jaemin đang nôn nước chua.

Na Jaemin nghe thấy giọng cậu ấy thì sửng sốt, ngay sau đó quay đầu lại mỉm cười, nói không sao, chỉ là ăn phải thứ không sạch thôi. Sau đó lại thờ ơ lau miệng, điềm nhiên như không nhét chai nước súc miệng vào túi áo khoác.

Khi ấy Lee Donghyuck cũng thực sự tin là như vậy, nhưng giờ xem ra rõ ràng không phải thế: Na Jaemin hái hoa ngắt cỏ cũng không phải thật lòng, hôn người ta xong còn điên cuồng súc miệng.

Chậc, quả là tồi tệ đấy nha, Hội trưởng. Lee Donghyuck bĩu môi.

Nhưng đây mới là trọng điểm, nhắc đến nước súc miệng, Lee Donghyuck thực sự nhớ ra được một chuyện.

Đại khái là từ khoảng hai ba tuần trước, cậu ấy không còn thấy bóng dáng chai nước súc miệng vị chanh đó của Na Jaemin đâu nữa, trước kia bất luận ở phòng hội nghị hay trên lớp đều nhìn thấy rõ rành rành, đột nhiên không thấy đâu cả, đối với những người vẫn luôn chú ý mà nói, quả thực là một sự thay đổi quá đỗi rõ ràng, vì chuyện này mà Lee Donghyuck còn từng nhắc đến: “Hội trưởng, gần đây cậu không dùng nước súc miệng nữa à?”

Người kia đang viết, tay chợt dừng lại một chút, không biết đang nghĩ gì mà lại cúi đầu ngượng ngùng mỉm cười: “Chuyện này cũng bị cậu phát hiện rồi.” Tay lại bất giác nghịch bút, đóng đóng mở mở, làm cho Lee Donghyuck nhìn mà thấy đau lòng, cậu đừng nghịch nữa, bút này đắt lắm đấy.

“Ừ, không dùng nữa rồi.” Người kia một tay chống cằm, giọng điệu rất nhẹ nhàng, lông mày khẽ nhếch, có một phần không khớp với vẻ điềm tĩnh thường ngày.

Khi ấy Lee Donghyuck chỉ coi như người đó tâm trạng tốt, hiện giờ xem ra... một người mắc bệnh sạch sẽ từ sau khi hôn Huang Renjun bắt đầu không còn dùng nước súc miệng nữa, vả lại còn hôn đến lần thứ hai.

Ít nhất điều này cũng giải thích được hai vấn đề:
Một, hôn Huang Renjun không cần súc miệng.
Cũng vì thế nên có điều thứ hai, trong khoảng thời gian này ngoại trừ Huang Renjun thì không hôn ai khác.

Cho nên chuyện bạn học Huang giữa đường nhìn thấy bạn hoa khôi kia có khả năng chỉ là một thủ đoạn, còn là thủ đoạn hàm lượng kỹ thuật cực thấp, nếu là người để ý logic trước sau như Lee Donghyuck thì gần như lập tức nhìn ra được mục đích của đối phương.

Lee Donghyuck quan sát Huang Renjun vài lần từ đầu đến chân, gật đầu: “Ừ, Renjun nhà chúng ta quả thật cũng có chút sắc.”

Huang Renjun nhìn Lee Donghyuck chìm trong trầm lặng, chẳng biết đang nghĩ gì, đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là giác ngộ, cuối cùng lại không đầu không đuôi nhìn chằm chằm mình rồi thốt ra một câu như vậy, cậu quả thực rất khó hiểu với điều này.

“Cậu bị ngốc rồi à?” Huang Renjun vỗ đầu Lee Donghyuck, đổi lại một câu chửi của người kia kêu đau.

Lee Donghyuck xoa đỉnh đầu quý báu của mình, vẻ mặt ghét bỏ: “Dù sao thì tớ nói cậu hay, Na Jaemin có khả năng là người tâm địa gian xảo giống như lời cậu nói đó, nhưng cũng rất có khả năng đã phải lòng cậu rồi.”

Huang Renjun đang định bảo cậu ấy đừng nói xạo nữa thì thấy Lee Donghyuck xua tay, dáng vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn: “Không nói cậu ấy nữa, nói cậu đi, nhóc con nhà cậu đừng nghĩ đến chuyện lảng tránh.”

“Tớ làm sao?” Huang Renjun giả ngu.

“Thôi đi!” Lee Donghyuck cảnh cáo.

Nếu không như vậy sao có thể nói ngay từ ngày đầu tiên hai người quen nhau đã thân thiết như thể lớn lên bên nhau từ bé? Rất hợp tính, rất giống nhau.

Cho nên hiện giờ một người định giả ngu, một người cố ý bức cung. Bầu không khí giằng co nhưng không ai chịu cúi đầu trước.

Hết chương 07.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun