Chương 03

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên Na Jaemin không tin, chẳng qua chỉ là mấy bài viết, vừa không có ảnh thật vừa chẳng có bằng chứng, không giải thích được điều gì, Huang Renjun mà nó quen không phải như trong bài viết đó nói, mẹ cũng từng bảo rồi, Renjun là đứa trẻ ngoan.

Nhưng tim đập dồn dập không thể bình tĩnh.

Nó biết Lee Jeno, thi thoảng Huang Renjun có nhắc tới vài lần, trên bàn có ảnh chụp chung mấy người bạn thân, Huang Renjun từng chỉ cho nó, hai người rất ít khi nói về chuyện quá khứ, nó cũng chưa từng truy hỏi đến cùng, nó vẫn luôn nhớ kỹ lời bố dặn đừng hỏi.

Nó tin Huang Renjun, tin vào phán đoán của bản thân, nhưng càng đọc xuống càng không thể bình tĩnh.

Trong bài viết có nói Huang Renjun đánh người nên mới phải chuyển trường, lại có người nói vì chuyện với Lee Jeno bị phát hiện nên mới bị gia đình đưa đi, còn có người bảo Huang Renjun vì Lee Jeno nên mới ra tay hung hãn như vậy.

Kinh quá, trên tường nhà vệ sinh nam tung tóe đầy máu.
Răng rụng mất mấy cái.
Con ngươi lệch vị trí!
Mọi người đều thấy ảnh chụp cậu ta và Lee Jeno ôm nhau rồi chứ?
...

Nó hơi khó thở, cầm điện thoại chạy ra ban công đón gió lạnh, tin nhắn của bạn cùng lớp liên tiếp nhảy ra, xích đu trong sân ngôi nhà nhỏ lại vang lên tiếng kẽo kẹt.

[Huang Renjun thật sự là gay! Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi! Cậu cách xa cậu ta ra!]

Chẳng rõ gió thổi khiến nó run rẩy không ngừng, hay thần kinh căng thẳng không cho nó gõ chữ bình thường, một câu [Cậu ấy không phải như thế] gõ tới vài lần đều không gửi đi được.

Gió thổi thì lạnh, mà lòng nó khô nóng không thôi.

Chao đảo cả ngàn lần, nó vẫn tin tưởng Huang Renjun mà nó quen biết.

Đây là lần đầu tiên nó nói chuyện với bạn bằng ngữ khí cương quyết như thế, yêu cầu cậu ta không được phép phát tán những bài viết này ra ngoài. Bạn cùng lớp cũng bị nó dọa, Na Jaemin xưa nay luôn tốt tính ôn hòa, bất thình lình giọng điệu lạnh lùng gọi điện thoại sang, cậu ta cũng đơ người.

Chung quy vẫn sợ, bất kể là Na Jaemin nổi giận, hay Huang Renjun trong lời đồn.

Huang Renjun bỗng gửi đến lời mời gọi video, đã thả nó ra khỏi danh sách đen.

Na Jaemin ngồi xổm trong một góc ban công nhận điện thoại, Huang Renjun đang rất vui vẻ, cứ như chuyện chặn số nó trước đó hoàn toàn không tồn tại, cầm chân Xán Xán cùng chào hỏi nó.

“Mau xem quần áo mới của Xán Xán này!”

Corgi mặc bộ quần áo bé Phúc màu đỏ toàn thân, trên đầu còn có tua rua, Huang Renjun ôm chó đùa nghịch.

(Bé Phúc là linh vật của Thế vận hội mùa hè Bắc Kinh 2008.)

“Đẹp không? Tôi may cho nó đấy.” Huang Renjun mặc đồ ngủ, đèn trong phòng chiếu rọi ấm cúng: “Hay tôi may cho Nala một bộ nhé?”

Na Jaemin co quắp lắc đầu, giờ mới cảm thấy lạnh, Huang Renjun gọi điện đến nó bắt đầu thấy lạnh.

“Cậu sao thế?” Huang Renjun thấy nó run lẩy bẩy, cầm điện thoại lại gần nhìn tỉ mỉ: “Cậu không ở trong phòng?”

“Ngoài ban công...” Na Jaemin lạnh đến độ răng va lập cập.

“Cậu ở ngoài ban công làm gì! Trời lạnh lắm! Mau vào trong đi!” Huang Renjun kích động, chợt thẳng người dậy, cái đầu nằm gối trên lưng cậu trượt xuống, phàn nàn một câu, Na Jaemin không nghe rõ.

“Vào ngay đây...”

Gần như chạy như bay về phòng trùm chăn kín mít, Huang Renjun không nói chuyện, đợi nó ấm lại, đằng sau Huang Renjun hình như có rất nhiều người, đi qua đi lại, Na Jaemin liếc mắt thấy tên tóc xoăn trong ảnh, nhưng hiện giờ tóc không xoăn nữa mà là đầu tóc học sinh gọn gàng nghiêm chỉnh.

Có người đưa cho Huang Renjun một miếng sô cô la, hỏi “Ai đấy?”, Huang Renjun ngẩng đầu trả lời, giọng cậu không to, Na Jaemin vẫn nghe được.

Cậu đang nói: “Jaemin.”

Na Jaemin chầm chậm hết run, nói chuyện khôi phục bình thường.

Có người đến tìm Xán Xán, Xán Xán đang nằm giữa chân Huang Renjun không chịu đi, Huang Renjun chỉ có một tay không bế lên được, gọi người đó tự vào bế.

Huang Renjun tách chân ra Xán Xán liền chạy theo cậu, định nằm ngủ bên chân cậu, khi người đó bắt Xán Xán bất cẩn lọt vào ống kính, Na Jaemin chỉ thấy loáng thoáng một bên mặt, muốn nhìn cho rõ nên ghé đến sát điện thoại, đúng lúc người đó nghiêng đầu, hai người nhìn vào mắt nhau qua cái điện thoại, Na Jaemin hơi sững sờ, cậu trai kia cũng hơi sững sờ.

“Vẫn đang nói chuyện?”

“Sắp xong rồi, các cậu chơi trước đi.”

Điện thoại quá gần, hai người nói gì Na Jaemin đều nghe thấy rõ mồn một.

Người đó bế Xán Xán đi rồi, trong phòng chỉ còn một mình Huang Renjun, cậu trai kia đã đi, nhưng câu nói cuối cùng khiến nó khá khó chịu, không thể nói rõ khó chịu thế nào, hình như cảm giác được một chút đối địch.

“Cậu ở nhà bạn?”

“Không, bọn nó đến nhà tôi chơi.”

“Ờ...”

Trong phòng bật điều hòa ấm áp, nó trùm chăn, ngẩn người nhìn chằm chằm hoa văn trên chăn, Huang Renjun chống cằm đợi hồi lâu, Na Jaemin vẫn không có ý định mở miệng.

“Thế tôi cúp máy trước nhé? Bọn nó đang đợi tôi.”

“À, ừ, tạm biệt.”

Đối phương vẫy tay chào rồi tắt máy, màn hình chuyển sang màn hình khóa, là ảnh nó chụp trộm lúc Nala ngủ, để lâu lắm rồi chưa đổi.

Thật ra vừa rồi nó có thể hỏi Huang Renjun, nhưng không biết vì sao chẳng thể nào mở lời, nó có thể hỏi, rồi nói với Huang Renjun rằng nó tin cậu.

Cậu và bạn bè bên nhau hài hòa, không để tâm những mâu thuẫn cỏn con, còn nói muốn may cho Nala một bộ quần áo.

Là giả cả thôi, Huang Renjun tốt bụng như thế cơ mà.

Chẳng phải bản thân nó cũng có bao nhiêu lời đồn thổi đó sao, các bạn học đều cho rằng hẳn là nó từng có rất nhiều bạn gái, từng làm tổn thương rất nhiều con gái.

Nhưng nó thật sự không có.

Sau đó Huang Renjun gửi cho nó khá nhiều ảnh, đều là ảnh chụp lúc nó tham gia dạ hội, đã được chỉnh sửa, Huang Renjun kể với nó, bạn cậu đều khen nó đẹp, là anh đẹp trai.

Na Jaemin trả lời cậu, bảo các bạn cậu cũng rất đẹp, rất ngầu, Lee Donghyuck ôm điện thoại của Huang Renjun lăn qua lộn lại khen Na Jaemin đúng là có mắt nhìn.

“Người ta khen Lee Jeno, không khen cậu đâu.” Huang Renjun giơ tay đẩy cậu ấy xuống giường.

Hai người chỉ gọi video với nhau một lần vào tối đón giao thừa, mỗi bên đều bận rộn đi thăm hỏi chúc tết bạn bè người thân, thời gian cầm điện thoại tán gẫu bị chiếm dụng hết, cũng không biết làm bài tập nghỉ đông đến đâu rồi. Bài tập nghỉ đông của lớp chọn không giống bình thường, đề bài trình độ cao, Na Jaemin giỏi nhất là môn sinh, bài tập nghỉ đông lần này nó phải nhờ bố giúp đỡ mới có thể hoàn thành.

Vậy thì chắc chắn Huang Renjun không làm được, đến khi đi học nhất định sẽ chép bài tập của nó.

Nhưng nó nghĩ sai rồi. Khi Huang Renjun trở lại, bài tập nghỉ đông đã hoàn thành đầy đủ, có những bài còn kèm theo giấy hướng dẫn giải.

Chuyện này là không thể nào, đến nó còn không làm được mà Huang Renjun làm xong đơn giản thế sao?

“Bạn tôi, hạng nhất toàn khối, là cậu ấy dạy kèm tôi.”

Na Jaemin cầm bài tập của cậu về tỉ mỉ so sánh, rốt cuộc chỗ nào mình không nghĩ ra được.

“À phải, cô ơi, cái này là mẹ bảo cháu mang cho cô.” Huang Renjun nhớ ra gì đó, lục trong ba lô ra một cái hộp nhỏ: “Mẹ cháu gửi lời cảm ơn gia đình mình đã quan tâm chăm sóc cháu, mẹ không thể đích thân đến đây cảm ơn nên nhờ cháu cầm quà đến cảm ơn.” Nói xong Huang Renjun cúi người với ông bà Na.

Na Jaemin đứng bên chứng kiến, bà Huang tặng mẹ một bức tượng Phật phỉ thúy, nó không hiểu về ngọc, nhưng từ nét mặt của mẹ có thể nhận ra ngọc phỉ thúy này giá trị không thấp chút nào. Bà Na trả lại, nói không thể nhận thứ đắt tiền như thế, song Huang Renjun quay người trốn sau lưng Na Jaemin, túm Na Jaemin đi lên tầng: “Cô ơi cháu với Jaemin lên phòng chơi đây ạ!”

Cuối cùng bà Na vẫn nhận ngọc phỉ thúy, Huang Renjun lại lục ba lô, tìm ra một cái hộp khác, nhỏ hơn nhiều cái hộp của bà Na, đặt trên đầu gối Na Jaemin.

“Mở ra xem đi.”

“Đây là cái gì...”

“Quà đó, mở ra xem đi.”

Na Jaemin mở hộp trong ánh mắt mong chờ của cậu, trên sợi dây chuyền màu nâu treo một miếng ngọc bình an, không quá to, nhỏ hơn ngọc phỉ thúy của mẹ rất nhiều.

“Tôi không thể nhận...” Na Jaemin vội vàng thả ngọc bội vào tay Huang Renjun. Nó không phân biệt được chất lượng, nhưng ngọc phỉ thúy bà Huang tặng đắt như vậy, hiển nhiên cái này cũng không thể rẻ, cũng không phải nói nhà cậu không mua nổi hay thế nào khác, mà từ nhỏ nó đã được dạy dỗ như vậy, đối xử tử tế với người khác, tuyệt đối không ôm suy nghĩ mưu cầu lợi ích.

“Sao không thể nhận, cái này là tôi tặng cậu, tôi trả tiền.” Huang Renjun lại đẩy ngọc bội đến trước mặt nó: “Đắt lắm đấy, tôi dành toàn bộ tiền mừng tuổi năm nay để mua cái này cho cậu.”

“Thật sự không được... Tôi...”

“Tôi biết chắc chắn bố mẹ cậu không cho cậu nhận, nên mới lén lút đưa cho cậu đây còn gì.” Huang Renjun không muốn tiếp tục dây dưa với nó, tháo dây chuyền ra đeo thẳng lên cổ cho nó.

Huang Renjun đột ngột đến gần, Na Jaemin đơ người không dám động đậy, khoảng cách gần quá, lông tơ trên mũ áo khoác của Huang Renjun đảo qua mặt nó ngưa ngứa, đầu hơi nghiêng nghiêng.

“Đẹp, hợp với cậu lắm.”

Huang Renjun đeo cho nó xong còn vươn tay sờ, sau đó sờ soạng một vòng quanh cổ áo của mình, kéo ra một sợi dây chuyền màu sắc giống hệt của nó, cũng treo một miếng ngọc bình an màu trắng y chang, không nhìn kỹ sẽ không nhận ra khác biệt, nếu so sánh tỉ mỉ, chất lượng ngọc và hình chạm khắc có chỗ không giống nhau.

“Tôi tìm mãi mới tìm được một miếng giống thế này.” Huang Renjun lại đến gần sát cho nó xem cái của cậu: “Bọn tôi đều có, nghe nói là miếng ngọc có được lúc mẹ mang thai tôi, mẹ lấy ra làm cái này cho bốn đứa tôi.”

Ngọc bình an của cậu và Lee Jeno, Lee Donghyuck, Zhong Chenle được làm từ cùng một miếng ngọc, cùng một thợ khắc, kiểu dáng do mẹ cậu thiết kế, vì có quá nhiều mẫu mã nên bà Huang dứt khoát tự mình động bút. Tính ra miếng ngọc này cũng đeo được hơn chục năm rồi.

Cậu đang phiền não xem tặng quà năm mới thế nào cho Na Jaemin mới thể hiện được tấm lòng của mình với đối phương, với gia đình đối phương, mẹ hỏi cậu, là bạn rất thân ư?

Huang Renjun suy nghĩ giây lát, đám Zhong Chenle bên cạnh còn đang trêu Xán Xán.

Đúng thế, là bạn rất thân.

Thế rồi được mẹ nhắc nhở, hôm sau Huang Renjun kéo mẹ đến tiệm vàng chọn lựa.

“Đeo ngọc giống nhau, cậu cũng là bạn thân của tôi.” Huang Renjun vươn ngón tay út ra, muốn ngoắc tay với nó.

Na Jaemin hơi nhíu mày, đôi môi mấp máy, nhưng không nói được gì.

“Không đồng ý?”

“Đồng ý.” Giơ tay lên ngoắc tay với cậu.

Huang Renjun thật sự rất tốt.

Trước khi ra về cậu còn dặn Na Jaemin đeo cẩn thận, không được lấy xuống, nói tràng giang đại hải những lời ma quỷ, Na Jaemin tiễn cậu ra đến cổng, còn muốn đưa về nữa nhưng Huang Renjun từ chối nên đành thôi, nhìn theo đối phương tung tăng đi vào nhà mới quay người.

Na Jaemin sờ hình tròn nhô lên giấu trong áo, dù cho cả thế giới không tin Huang Renjun thì nó cũng phải tin Huang Renjun.

Học kỳ mới bắt đầu, các bạn trong lớp đều bận rộn ôn chuyện, đổi chỗ ngồi một lần, Na Jaemin đổi đến chỗ gần với Huang Renjun hơn một chút.

Hai người vẫn như hình với bóng giống mọi khi, cậu bạn gửi tin nhắn cho nó nhìn Na Jaemin bằng nét mặt phức tạp, tìm thời gian Huang Renjun đến văn phòng giáo viên bèn kéo Na Jaemin vào góc lớp.

“Sao cậu vẫn chơi với cậu ta!”

“Vì sao không chơi với cậu ấy?” Na Jaemin gạt cậu ta ra: “Những chuyện đó không phải là thật, cậu cũng đừng truyền bậy.”

“Là thật đấy! Tôi đi hỏi một người bạn ở trường cũ của cậu ta rồi, tất cả đều là thật!”

“Vì sao cậu lại tin một người ở cách xa, chứ không tin bạn cùng lớp ngay trước mặt cậu?” Na Jaemin nổi giận thật sự, dùng sức rất lớn đẩy đối phương, nét mặt cũng trở nên nghiêm túc, đối đầu với bạn học.

“Na Jaemin! Cậu ta là gay lẽ nào cậu không sợ sao!” Bạn nam cất cao âm lượng, Na Jaemin giơ tay bịt miệng cậu ta lại, ánh mắt sắc bén.

“Cậu mà còn nói bậy nữa tôi cho cậu biết tay.”

Na Jaemin ngày trước luôn mỉm cười dịu dàng, con trai con gái đều thích tiếp xúc với nó, chưa từng thấy nó mặt nặng mày nhẹ bao giờ, hôm nay ra tay, vốn đang là giờ ra chơi ồn ào náo loạn mà thoáng chốc cả lớp im phăng phắc, ánh mắt tập trung vào góc lớp.

Lớp trưởng run rẩy gọi nó.

“Jae... Jaemin?”

Na Jaemin quay đầu ra, mọi người đều đang nhìn về phía này, lúc đó nó mới buông tay, khi đi về chỗ còn liếc mắt khiến cậu bạn kia ngậm miệng.

Na Jaemin hôm nay hơi lạ, khiến người khác sợ hãi.

Khi Huang Renjun quay về thì thấy cả lớp yên tĩnh, cậu thấy hơi khó hiểu, ló người về phía chỗ Na Jaemin, nhưng Na Jaemin cúi đầu chẳng rõ đang nghĩ gì.

Bạn bàn trước nói với cậu vừa rồi Na Jaemin và bạn trong lớp tranh chấp, thiếu chút nữa thì đánh nhau.

Nhưng giờ ăn trưa cậu loanh quanh nhây bên cạnh Na Jaemin, mà Na Jaemin không nói với cậu nửa lời.

“Này, có phải bạn không đấy.”

“Phải mà.”

“Rốt cuộc cậu bị làm sao nói đi xem nào!”

“Tôi không sao.”

“Không thể nào, thế vì sao ban nãy cậu không dám nhìn tôi?”

Nghe thế Na Jaemin ngẩng đầu mắt đối mắt với cậu, mắt mở to không hề chớp, lọt thẳng vào tận đáy mắt đối phương, Huang Renjun vô duyên vô cớ rụt cổ, rời tầm mắt.

“Xem đi, là cậu không dám nhìn tôi.”

“Ăn cơm.” Huang Renjun cúi đầu gõ khay cơm.

Bầu không khí kỳ quái giữa hai người kéo dài một buổi tối, Huang Renjun không chịu được dáng vẻ nó trông chất chồng tâm sự, hôm nay không đi xe buýt, tiện tay vẫy một chiếc taxi, dắt cổ tay nó nhốt vào nhà mình.

“Rốt cuộc cậu bị sao vậy?” Cậu tưởng ở trường Na Jaemin không tiện nói nên mới bắt cóc người về nhà mình, dù sao trong nhà ngoài một cô giúp việc và một con chó ra thì chẳng còn ma nào khác nữa.

“Tôi thật sự không sao, cậu làm gì mà nhạy cảm như vậy.” Cổ tay nó vẫn bị Huang Renjun cầm, càng vùng ra đối phương càng nắm chặt.

“Cậu có chuyện không kể với tôi.”

“Thật sự, không có.”

“Na Jaemin.” Huang Renjun chợt nghiêm mặt, thấy Na Jaemin vẫn mặt mày ủ rũ không chịu nói, túm người đi lên tầng: “Cậu không nói thì hôm nay đừng hòng về nhà.”

“Nói, tôi nói! Cãi nhau với bạn cùng lớp!” Na Jaemin ôm chặt tay vịn cầu thang, không chịu đi lên.

“... Cãi nhau thì có gì mà không thể nói với tôi!”

“Cãi nhau có gì hay mà nói với cậu!”

“Chúng ta có phải bạn không!”

“Phải!”

Vừa rồi hai người đều kích động, thở không ra hơi, tay vẫn bị cầm, Na Jaemin lắc lư: “Chỉ là cãi nhau rồi tôi bịt miệng cậu ta.”

Huang Renjun nhắm mắt, lòng thầm muốn gạt phăng tay nó ra, nhưng nhìn xung quanh không phải cầu thang cũng là tường, sợ nó bị đập vào, cuối cùng vẫn chậm rãi buông ngón tay ra.

“Về đi.” Quay người đi lên tầng, trước đó muốn kéo Na Jaemin lên mà nó không lên, giờ cậu buông tay rồi lại tự động đi lên theo.

“Ngày mai đi học cùng nhau?” Na Jaemin đứng dưới cậu mấy bậc cầu thang ngửa cổ lên hỏi, giọng điệu lấy lòng.

“Không thì thế nào? Cậu đi học với Nala?” Sao mà gặp phải Na Jaemin là tính cậu lại tốt thế này, nếu đổi lại là Lee Jeno Lee Donghyuck, không dỗ cậu cả ngày còn lâu cậu mới thèm để ý.

“Hihi, được.” Na Jaemin nhảy nhót đi xuống, nghĩ ra gì đó lại cấp tốc leo lên.

“Làm gì.”

“Ôm cậu một cái, tối ngủ cho ngon.”

Na Jaemin ôm cậu một cái ngắn ngủi mà rất dùng sức.

“Xin lỗi nha bạn thân.”

Có lẽ cái ôm của Na Jaemin thật sự có tác dụng, tối đó cậu ngủ rất ngon.

Giữa bạn bè không có khúc mắc, cậu lại chóng quên, ngủ một giấc dậy là không còn nhớ nữa, buổi sáng Na Jaemin đưa cho cậu một hộp pudding, lại là bánh bà Na làm.

Trên đoạn đường đi ra bến xe buýt cậu đã ăn hết, luôn miệng khen ngon, còn muốn đi học hỏi bà Na cách làm.

Mối quan hệ giữa hai người dường như thân hơn trước rồi.

Na Jaemin vào lớp mắt đối mắt với cậu bạn kia, thoáng chốc xụ mặt, lại bị lớp trưởng trông thấy, run rẩy cầm sách lên chặn giữa hai người.

“Nguôi giận... Nguôi giận...”

Chuyện đó trôi qua một tháng, Na Jaemin đã sớm quên. Sang học kỳ II, giáo viên chủ nhiệm suốt ngày ra rả “Các em sắp thành học sinh cuối cấp rồi”, mỗi lần nhắc đến nó lại nghĩ tới Lee Minhyung bên tòa nhà lớp 12. Nói ra nó vẫn chưa chính thức giới thiệu Huang Renjun cho họ làm quen, nó âm thầm tìm ngày, chuẩn bị hẹn Lee Minhyung và Park Jisung cùng ra ngoài ăn cơm, giới thiệu bạn mới.

Group chat của lớp bất thình lình bùng nổ tin nhắn, chỉ trong thời gian nó xem lịch mà thông báo đã lên tới 99+, Na Jaemin mở đến tin nhắn đầu tiên, lại là mấy bài viết đó.

Người gửi link giấu tên, nhưng Na Jaemin biết là ai, mở khung chat, câu chất vấn còn chưa kịp gửi đi, đối phương đã quăng thêm một link mới.

[Cậu muốn ảnh thật bằng chứng còn gì, tự cậu xem đi.]

Link mới sắp xếp tổng hợp toàn bộ ý kiến trước đó, có người bình luận xin ảnh cầu chân tướng, chủ bài viết đăng ảnh thật sự.

Ảnh đầu tiên là nhà vệ sinh nam máu văng tung tóe đầy tường.

Mặt bị đánh mơ hồ không rõ, răng rơi dưới đất, có cả Huang Renjun được Lee Jeno dùng sức kiềm chế giữa đám người.

Trên mặt dính máu, trên tay cũng dính máu.

Chỉ xem ảnh thôi nó cũng nhận ra được nếu không phải có người kéo lại Huang Renjun còn có thể xông lên đánh chết người kia.

Về nguồn cơn sự việc thì chủ bài viết đăng tới vài bài bình luận bằng chữ rất dài để giải thích.

Nghe đồn khi hẹn hò Huang Renjun và Lee Jeno ôm ấp thân mật bị nam sinh kia bắt gặp, nam sinh không giữ được mồm miệng, lan truyền khắp nơi, Huang Renjun dằn mặt cậu ta một lần, yên phận được mấy ngày, sau đó chụp trộm ảnh hai người đăng lên diễn đàn trường, ầm ĩ xôn xao cả trường, thế nên Huang Renjun mới ra tay lần thứ hai.

Lần thứ hai không còn là dằn mặt nữa, là muốn đánh chết luôn.

Trong bình luận có người còn chê chủ bài viết nói không được đầy đủ, bổ sung rất nhiều.

- Chuyện này xảy ra chưa bao lâu đã bị xóa bài, xóa sạch sành sanh, chủ bài viết toàn kể chuyện đánh người, nguyên nhân chân chính vẫn là vì Lee Jeno.

- Nam sinh kia tung tin đồn Lee Jeno là gay, thích bạn thân của mình, lần đầu tiên nói bậy bị Huang Renjun biết được, Huang Renjun đánh cậu ta, nhưng cậu ta không quản được lời đồn, chuyện đã lan ra khắp rồi, khoảng thời gian đó Lee Jeno bị né tránh bị chỉ trỏ như bệnh dịch, chỉ có Lee Donghyuck và Huang Renjun vẫn chơi với cậu ấy, nếu không phải làm hại công khai, Huang Renjun có dữ dằn hơn nữa cũng đâu còn cách nào khác? Lẽ nào nghe được một câu đánh người đó một lần? Tóm lại là khoảng thời gian đó trạng thái tinh thần của Lee Jeno rất tệ, thế nên lần thứ hai người kia đăng bài viết bị Huang Renjun bắt được, ra tay tàn nhẫn. Cậu nổi cáu phát điên, nếu không phải Lee Donghyuck và Lee Jeno đến kịp thời, e rằng người kia sẽ bị cậu đánh chết.

- Đúng rồi, đang trong giờ học, Huang Renjun đột nhiên xin đi vệ sinh, khi đánh người hoàn toàn không kiêng nể, tôi tận mắt nhìn thấy máu dính đầy tường.

- Nhưng tin đồn nói Lee Jeno là gay, đâu có đồn Huang Renjun?

- Thế cậu ta phát điên đánh người cái gì?

- Tất nhiên không chỉ có vậy, người Lee Jeno thích là Huang Renjun, mọi người tự xem ảnh đi.

- Bình thường hai người đó thân thiết quá mức, nếu không xảy ra chuyện ồn ào này có lẽ chẳng ai ngờ đến được, tôi biết rất nhiều con gái thích Lee Jeno, nhưng chưa từng nghe nói cậu ta từng thích ai.

- Nhưng tôi thấy giữa con trai với nhau, thân thiết quá mức cũng đâu phải chuyện lạ.

- Nhật ký online của Lee Jeno bị đào ra, trong đó chỉ toàn Huang Renjun, Lee Donghyuck cũng là bạn thân của cậu ta mà, còn cả Zhong Chenle bên hệ THCS nữa, sao chỉ có một mình Huang Renjun?

- Nói như vậy... Cũng có lý...

-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun