Chương 01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm là một kiểu đổi khác hoàn toàn, trong ánh đèn rực rỡ xa hoa trụy lạc.

Hoàng Nhân Tuấn khẽ lắc di động về phía Lý Đế Nỗ, ý bảo cậu ra ngoài nghe điện thoại, trong gian phòng ồn ào đến điếc tai hiển nhiên không hợp để nghe điện thoại. Cậu cầm di động chạy thẳng vào nhà vệ sinh, ánh mắt lướt qua sàn nhảy điên cuồng dưới tầng một, bất giác hơi nhíu mày.

Tuy rằng thi thoảng cậu có đến quán bar nhưng từ tận đáy lòng vẫn luôn khinh bỉ hành động thác loạn kiểu này, nếu không phải hôm nay sinh nhật Lý Đế Nỗ nhất định kéo cậu đến, có lẽ hiện giờ cậu đang thoải mái nằm trong nhà xem bộ phim điện ảnh huyền bí mới ra nào đó.

Điện thoại của Phác Chí Thành gọi tới, thằng bé bảo không cần đợi nó, nó ăn cơm với bạn ở ngoài rồi, còn thân thiết dặn cậu đừng về muộn quá, chẳng qua đến cuối có vẻ cứ muốn nói lại thôi, chẳng rõ định nói gì.

Hoàng Nhân Tuấn cười bảo Chí Thành nhà chúng ta lớn khôn thật rồi, hỏi thêm một câu ban nãy định nói gì, thằng bé luôn miệng bảo không có gì cậu mới cúp điện thoại. Cậu ngẩng đầu nhìn vào người có đôi phần yêu nghiệt trong gương sững sờ một lúc lâu. Đôi mắt nhạt màu xinh đẹp như mèo, vừa trong suốt vừa cô độc kiêu ngạo, mái tóc cố tình chải chuốt để lộ cái trán cao, vốn dĩ góc cạnh rõ ràng, cùng với đường kẻ mắt Lý Đế Nỗ cứ đòi kẻ cho cậu, nét vẽ khiến đường nét trên khuôn mặt cậu trở nên mềm mại hơn nhiều, như cơn mưa tháng năm rơi trên những cánh hoa anh đào, cũng giống lá phong đỏ khắp vùng giữa tháng mười.

Cậu vẩy khô nước trên tay, uể oải rảo bước quay về phòng, trên đường đi cậu tài tình lách qua toàn bộ những điều không tử tế, đầu ngón tay gạt qua bả vai trắng muốt như tuyết của đám con gái sáp đến gần, hoặc lướt qua những sợi tóc mềm mại, nhưng đều chỉ sượt qua mà thôi.

Từ xa truyền tới tiếng chập chờn nho nhỏ, đám con gái ăn mặc hở hang đang tụ tập quanh ngã rẽ thảo luận gì đó, Hoàng Nhân Tuấn muốn đến hóng hớt góp vui. Nhưng đi được nửa đường đã nghe thấy những giọng nói the thé đang nhắc đến tên một người, sau đó tựa như hiệu ứng cánh bướm, cái tên đó được truyền thần tốc, mạnh mẽ dội thẳng vào tai Hoàng Nhân Tuấn, gần như ngay một giây tiếp theo cậu quay người chuẩn bị hoảng loạn bỏ chạy.

La Tại Dân, ba chữ này chính là tiếng chuông báo động đề phòng bậc nhất của Hoàng Nhân Tuấn, một khi vang lên sẽ vọng khắp toàn thân.

Tuy nhiên hiện thực luôn thích đứng về phía ông trời, phất tay một cái sắp xếp toàn bộ mọi chuyện hỗn loạn, tính một đằng ra một nẻo.

“Hoàng Nhân Tuấn?”

Cậu nghe thấy phía sau có người gọi mình, bằng chất giọng trầm khàn cuốn hút hoàn toàn giống trước đây, là giọng nói cậu từng cho rằng có thể nói ra những lời yêu thương êm tai nhất trên đời.

Hoàng Nhân Tuấn bất chấp khó khăn quay người lại, trên mặt là nụ cười thoải mái nhẹ nhàng, dáng vẻ hết sức bất ngờ. Tiếng gào thét xung quanh vang lên liên tục, Hoàng Nhân Tuấn không phải khách quen trong Club, một khuôn mặt mới mẻ xinh xắn như vậy đáng giá nhận được sự điên cuồng.

La Tại Dân quan sát người trước mặt, thật sự hơi kinh ngạc khẽ nhíu mày. Ôi đừng nói, khi một người trong sạch mềm mại bị phát hiện có một mặt khác trác táng trụy lạc, quả thật mê người đến không ngờ.

Có chuyện gì lúng túng hơn đụng mặt người yêu cũ rác rưởi trong Club không?

Khi Hoàng Nhân Tuấn phát hiện La Tại Dân chính là người bạn thần bí mà Lý Đế Nỗ nhắc đến, quả thực cậu muốn trực tiếp đâm đầu vào quầy bar chết luôn.

Mà chuyện lúng túng hơn nữa đã xảy ra, phải ở trong một phòng cùng người yêu cũ rác rưởi cả đêm.

“Nào, nào, nào, để tôi giới thiệu.” Lý Đế Nỗ đội vương miện sinh nhật nhảy ra khỏi đám người, hắn duỗi tay đấm khẽ lên vai La Tại Dân: “Đây là bạn thân từ nhỏ của tôi, từ nhỏ đến lớn cực thân nhau, gần đây mới từ nước ngoài về. Ấy ấy ấy, mọi người lau nước miếng hết đi, đừng như trẻ con chưa từng trải đời thế!”

Hoàng Nhân Tuấn khoanh hai tay trước ngực đứng trong góc đèn không chiếu tới, cậu đưa mắt nhìn bầu không khí trở nên khô nóng rõ rệt trong phòng, đám con gái bày ra đủ mọi tư thế quyến rũ muốn được khác biệt trong mắt người ấy. Cậu cười khẩy một tiếng ngẩng đầu nhìn về phía người nào đó dưới ánh đèn.

Nói sao nhỉ, được hưởng hết mọi ưu ái của ông trời.

La Tại Dân có khuôn mặt khiến cả người lẫn thần đều phẫn nộ, cái kiểu có thể trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi khắp chốn. Khắp nơi khắp chốn ở đây, không phải chỉ thời gian hay địa điểm mà chỉ ngũ quan của anh. Từ đầu mày đuôi mắt xuống sống mũi rồi đến đôi môi, từ cõi bồng lai tiên cảnh đến thôn quê dịu dàng. Cái đôi mắt hoa đào kia như thể nhìn cột điện cũng đầy tình ý. Rèm mi dài rậm rủ xuống tựa như hàng liễu xanh đung đưa trong cơn gió xuân. Khóe môi trời sinh biết cười, cong cong lên như muốn rót toàn bộ câu chuyện mềm mại tích trữ vào gió, đồng loạt hóa thành hồ nước dịu dàng.

Nhưng Hoàng Nhân Tuấn chưa từng thấy La Tại Dân như bây giờ. Cậu nheo mắt, quan sát người ấy trong tình trạng chán nản.

Mái tóc đen trước đây được nhuộm màu vàng kén mắt, đặc biệt tạo kiểu càng tôn lên vẻ yêu nghiệt mà vẫn ngây thơ. Hai bên tai đeo hoa tai dài chữ thập màu bạc, đung đưa qua lại theo động tác của chủ, trong môi trường phức tạp thế này mà cậu như nghe được tiếng vang leng keng, cùng với bộ đồ thể thao thuần một màu trắng, khóa kéo kim loại và đồ trang sức, mài sạch toàn bộ khí chất dịu dàng từng xuất hiện trên cơ thể người ấy. Dù đêm nay La Tại Dân vẫn là tiêu điểm chú ý như trước, thậm chí còn khiến người ta u mê hơn. Nhưng Hoàng Nhân Tuấn vẫn rất không tiền đồ hoài niệm về anh của những ngày xưa cũ. Dù sự dịu dàng ấy chỉ là biểu hiện giả dối.

“Tiểu Hoàng! Nhân Tuấn! Hoàng Nhân Tuấn!” Lý Đế Nỗ gọi liền một lúc ba tiếng mới chạm được vào ánh mắt đối phương trong bóng tối: “Đến đây nào, giới thiệu một chút.”

“Giới thiệu xong hết rồi cơ mà.” Hoàng Nhân Tuấn đứng thẳng người khẽ nhún vai, không bước ra khỏi bóng tối.

“Chậc, tôi muốn giới thiệu cậu!” Lý Đế Nỗ nhảy đến túm cổ tay kéo cậu vào giữa phòng, cũng chính là kéo đến trước mặt La Tại Dân: “Đây là bạn tôi, người anh em hết sức dũng mãnh, ấy anh trai đừng động thủ, tôi sai rồi, sai rồi! Nhưng cũng cực kỳ nghĩa khí, thân nhất với tôi, tên...”

“Hoàng Nhân Tuấn.” La Tại Dân cong khóe miệng, nhìn vào đôi mắt hơi bất mãn của người trước mặt.

“Sao cậu biết?” Lý Đế Nỗ chớp mắt: “Hai người quen nhau à?”

Bầu không khí lập tức căng thẳng, quá khứ vụt qua như cơn lũ vỡ đê, càn quét tàn phá nhấn chìm không khí xung quanh, con quái thú giữa cơn sóng ngầm mãnh liệt mang tên “quá khứ” đang chờ thời cơ hành động.

“Vừa rồi cậu gọi tôi bao nhiêu lần, không nhớ được có mà là đồ ngốc.” Hoàng Nhân Tuấn đập tan không khí căng thẳng, liếc mắt khinh bỉ thằng bạn.

“À xem trí nhớ của tôi này.” Lý Đế Nỗ vỗ trán, đưa tay kéo hai người đến chính giữa ghế sofa, bản thân ngồi vào giữa vỗ tay: “Nào, nào, nào, đêm nay không say không về, tiếp tục chơi!”

Đám người tụ tập chung một chỗ cũng chỉ có mấy trò chơi được, vừa cũ rích vừa vô vị, chẳng hạn như trò Quốc vương.

Hoàng Nhân Tuấn thấy đầu lại bắt đầu đau, đau nửa đầu là bệnh cũ lâu năm của cậu. Khi gặp phải tình huống không thể đoán trước trở nên ổn định sẽ đau dữ dội. Sau gáy như đánh trống trận, lan ra khắp cổ đến tận dây thần kinh, đâm vào thẳng lục phủ ngũ tạng.

Trò chơi qua hết lượt này đến lượt khác, Hoàng Nhân Tuấn luôn an toàn thông qua, cậu nhìn trò hề diễn hết lượt này đến lượt khác trước mắt, quả thật vui mừng vì vận may không tệ, thật ra cậu không phải người quá thích chơi đùa, khoảng cách và giới hạn cần có cậu đều có đủ.

“Nào, chơi một trận lớn đi, số 9 và số 11 hôn nhau, hôn môi nhé, hôn lên má không tính, đừng có giở trò, mau lên!”

Hoàng Nhân Tuấn rút được số 3 quăng quân bài xuống rồi chuẩn bị xem trò hay. Số 9 là một cô gái coi như ăn mặc thỏa đáng, mái tóc đen dài thẳng mượt giữa một đám nhuộm đủ mọi màu sắc nhìn ngoan ngoãn vô cùng, thậm chí còn đỏ mặt giữa những tiếng ồn ào đùa giỡn.

“Số 11, số 11, là ai đó, không lên tôi lên nha!”

“Là tôi.”

Hoàng Nhân Tuấn nghe thấy giọng nói từ cổ họng khơi gợi cuốn hút truyền vào trong tai, lại nhen nhóm thêm ngọn lửa trong dây thần kinh đau đến triệt để của cậu, cậu nhíu mày vươn tay đè sau tai, định chặn dòng máu nóng hầm hập, cắt đứt trung gian lan truyền nỗi đau.

La Tại Dân đứng lên, giả vờ xấu hổ gãi đầu gãi tai, nhưng trong ánh mắt chỉ toàn tia sáng hưng phấn vì kích thích. Điều khiến anh hưng phấn không phải đôi môi cô gái kia mà ánh mắt người nào đó.

Giữa những tiếng ồn ào, La Tại Dân ngồi xuống cạnh cô gái, anh lịch sự hỏi ý kiến đối phương nhưng khóe mắt lại liếc về phía người trong góc, thấy cậu chẳng hề để tâm, đến ánh mắt cũng chưa từng ném về phía này, anh bèn tiếp tục duỗi tay kéo eo người trước mặt, đợi cô gái gật đầu trong tiếng hò hét khen hay của người xung quanh, má đỏ hây hây, đáy mắt gợn sóng.

Hoàng Nhân Tuấn xoa vuốt chua xót cuồn cuộn trong dạ dày, lại ngẩng đầu, trời đất xoay chuyển.

Căn phòng vốn bật đèn nhiều màu liên tục thay đổi ánh sáng kiều diễm nhuốm đầy trên cơ thể La Tại Dân. Anh đang không ngừng tiến sát đến đôi môi cô gái trong lòng mình, vừa phóng đãng vừa ngang ngược. Tựa như xưa nay anh luôn là kẻ như vậy, gì cũng chơi được, chẳng hề sợ hãi. Hoàng Nhân Tuấn vô thức muốn trốn chạy, nhưng đầu ngón tay túm chặt thành ghế sofa tự nhủ với chính mình, tuyệt đối không được, không thể bỏ chạy vào lúc này.

Càng ngày càng gần.

Gần đến mức có thể thấy rõ lông mi hai người gần như đã chạm vào nhau, gần đến nỗi tiếng sấm ầm ầm liên tục vang lên khiến cậu ù cả hai tai, gần đến độ những hồi ức khi xưa đang ùn ùn kéo về đè xuống người cậu.

Bất thình lình trong đầu cậu lóe lên những mẩu ký ức đứt đoạn của vài năm trước, toàn bộ đều là những nụ hôn của người ấy.

Nụ hôn khi vừa ăn dâu tây xong cố tình đến trêu chọc cậu.
Nụ hôn vừa dịu dàng vừa ướt át dưới tán ô trong ngày mưa phùn liên miên.
Nụ hôn giữa đêm hè ngập tràn khói xiên nướng và mùi bia hơi ngà say.
Nụ hôn trong bóng tối thấm đẫm dục vọng điên cuồng đến mức bất chấp tất cả.
Nhưng ngoại trừ cái cuối cùng, không còn nụ hôn đối phương từng chủ động.

Hoàng Nhân Tuấn đau đầu muốn nứt toạc, nỗi đau mới dằn xuống đã tăng lên gấp bội, toàn bộ dây thần kinh trong đầu đang xoắn vặn vào nhau, kéo dọc một đường từ sau tai tới cổ xuống yết hầu đến tận dạ dày.

Rất lâu rồi không đau đầu đến mức này, không thể vì tim đau mà đầu cũng đau theo thế được. Cậu nghĩ thầm vậy, gần như muốn nhíu chặt hai đầu mày dính vào nhau, ánh sáng trong tầm mắt trở nên hư ảo mờ mịt, tiếng ồn ào cũng lúc gần lúc xa, cứ mãi quanh quẩn bên tai không rời không bỏ.

Điện thoại rung kéo cậu quay trở về hiện thực, Hoàng Nhân Tuấn lắc mạnh đầu để bản thân tỉnh táo, nhìn thấy tên hiển thị trên màn hình bèn nhân lúc không ai chú ý bỏ ra ngoài, ấn nghe điện thoại.

La Tại Dân giữa trung tâm thấy ai kia bỏ đi, cuối cùng cũng không dây dưa thêm nữa, anh nghiêng đầu nhanh chóng khẽ chạm vào làn da bên khóe môi cô gái, hoàn toàn không chạm vào đôi môi căng đỏ. Dù người xung quanh đều chửi anh nhát gan anh cũng nhận, cười haha chịu thua xin tha, tay duỗi ra xoa tóc cô gái nhìn có vẻ hơi thất vọng, sau đó anh tùy tiện kiếm một cái cớ rồi chuồn ra khỏi phòng, đuổi theo bóng dáng ai kia giữa đám người điên cuồng.

Hoàng Nhân Tuấn dựa vào cột đèn, buồn chán đá hòn sỏi dưới chân, tiếng ma xát với nền bê tông xù xì không hiểu sao khiến cậu yên lòng. Trong điện thoại vang ra tiếng Phác Chí Thành dồi dào năng lượng, làm nũng đòi ăn xiên nướng ở quán chỗ ngã tư phía nam, bảo cậu về sớm một chút. Cậu đồng ý, thằng bé đang định cúp điện thoại, cậu chợt gọi đối phương bảo nói chuyện với anh một lát đi.

Bên kia thoáng tạm dừng, dè dặt hỏi cậu có chuyện gì thế.

“Anh gặp phải La Tại Dân.”

“...” Bốn bề yên tĩnh đến độ Hoàng Nhân Tuấn có thể nghe được lời bài hát từ tiếng nhạc trên sàn nhảy trong Club. “Trời đụ, anh đang ở quán Bar nào, em đến tìm anh, em phải đi đập cho tên khốn đó một trận!”

Hoàng Nhân Tuấn bật cười thành tiếng, nói em thôi đi, một đứa trẻ vị thành niên như em định đến Club lại còn muốn đánh nhau, cẩn thận anh mách bố mẹ em.

Bên kia lẩm bẩm yếu thế, giúp Hoàng Nhân Tuấn đỡ đau đầu hơn nhiều.

Phác Chí Thành là con trai nhà cậu họ của Hoàng Nhân Tuấn, thi đỗ vào trường trung học trọng điểm bên này nhưng vì công việc nên bố mẹ không thể đến đây theo, thằng bé không muốn ở ký túc xá, gia đình không yên tâm để nó sống một mình bên ngoài. Hoàng Nhân Tuấn biết chuyện dứt khoát kéo nó về nhà mình, dù sao cậu luôn sống trong căn nhà có hai phòng ngủ, thêm một người cũng chẳng chật trội, có người làm bạn cũng là một sự lựa chọn không tệ. Thế nên dọn đến ở đến giờ được ba năm, hai anh em vốn không cách biệt tuổi tác là bao, không có khoảng cách thế hệ, trái lại rất hợp tính nhau. Hoàng Nhân Tuấn rất thích cậu em trai này, thành tích xuất sắc, ngoại hình ưa nhìn, tình tình ngoan ngoãn, chẳng qua có cái tật xấu thích dis vóc dáng chiều cao của cậu mãi không chịu sửa.

“Bên phía Clb Nhảy em đã nói chuyện xong chưa?”

Phác Chí Thành thích nhảy. Hồi lớp 10 vừa qua đây đã kéo Hoàng Nhân Tuấn đến Clb Nhảy đăng ký, hết sức phấn khích nói rằng nó đã muốn học nhảy từ lâu lắm rồi nhưng gia đình không cho, lần này phải nắm bắt cơ hội. Hứa sẽ không làm ảnh hưởng đến thành tích học rất nhiều lần, sau đó cũng thật sự chưa từng rớt khỏi top 10 của khối, Hoàng Nhân Tuấn đành mắt nhắm mắt mở để mặc nó.

“Nói rồi ạ, thầy còn thấy tiếc nuối lắm.”

Khai giảng tới Phác Chí Thành lên lớp 12, Hoàng Nhân Tuấn cho rằng việc học quan trọng hơn bèn bảo nó đổi thời gian học nhảy từ một tuần ba buổi thành một tuần một buổi, thằng bé cũng hiểu chuyện, sau đó đi thông báo với thầy.

“Anh ơi, em bảo này.” Hoàng Nhân Tuấn nghe ra được đối phương thu hồi vẻ đùa giỡn, giọng nói vốn đã trầm kèm theo bầu không khí lúc này càng thêm nghiêm túc: “Chuyện La Tại Dân, anh đừng nghĩ gì hết, giải tán xong ai về nhà nấy hoàn toàn không gặp nhau, em đợi anh.”

Hoàng Nhân Tuấn khẽ vuốt mũi, cảm giác thằng bé thật sự trưởng thành rồi, còn biết nói những lời giúp người khác cảm thấy ấm áp thoải mái nữa.

“... Đợi xiên nướng của anh.”

“??? Nhóc con, anh thấy mày lại ngứa đòn rồi phải không? Xem anh về sẽ trừng trị mày thế nào, còn xiên nướng cơ, đừng mơ, cúp điện thoại đây!”

Hoàng Nhân Tuấn phớt lờ tiếng tru tréo đầu bên kia, dứt khoát cúp máy, nhưng hai mắt đã cười cong cong như cây cầu. Thật ra cậu biết việc an ủi sứt sẹo của Phác Chí Thành đều là sự chân thành non nớt mềm mại của nó.

“Yo, bạn trai hả?”

Trong con ngõ nhỏ tĩnh lặng vang lên tiếng nói kèm theo ý cười, trầm ấm leo vào tai Hoàng Nhân Tuấn, lại âm ỷ chạm vào dây thần kinh đau đớn của cậu.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩng đầu, trông thấy La Tại Dân đứng dưới đèn cao áp đầu ngõ, ánh sáng lờ mờ phủ quanh người anh, không còn tiếng nhạc nền điên cuồng, nhìn anh vừa cô độc vừa lạnh lùng.

“Không liên quan đến cậu.”

Ngón tay cầm điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn dùng thêm sức, chầm chậm đau đớn. Cậu sải bước, khi đi ngang qua người kia bị kéo cánh tay chẳng mấy bất ngờ. Thật ra cậu còn lo người ấy không thèm ngăn cậu lại. Như vậy việc cậu trốn tránh, việc La Tại Dân đuổi theo ra đây, đều chẳng có ý nghĩa.

“Dạo này sống thế nào?”

Phải miêu tả cảm giác hiện giờ ra sao nhỉ?

Cậu vừa cảm thấy giật mình vừa miễn cưỡng, vừa vô vị vừa cũ rích. Yêu nhau, à không, người Hoàng Nhân Tuấn cậu thích bốn năm, hai năm trước đá văng cậu đi, phủi tay cực kỳ nhanh gọn lẹ. Hiện giờ gặp lại nhau, tránh sao được câu đầu tiên là lời đối thoại kinh điển trong mấy bộ phim truyền hình chó má. Là câu mở đầu cho tình tiết tựa như bong bóng xà phòng, cách biệt đôi nơi cũng sẽ xuất hiện giao điểm không ngừng dây dưa, cuối cùng dẫn đến khúc mắc tình cảm rối như tơ vò.

“Như cậu thấy đấy, nhờ phúc của cậu, tôi sống rất tốt.”

Dù có như vậy cậu cũng không muốn thua.
Thua bởi hiện tại đối mặt giằng co, thua bởi năm tháng hoang vắng, thua bởi trò chơi tình yêu từng vô cùng tầm thường của cậu.

Bởi thế câu đối thoại tiếp theo mở đầu cho tình tiết chưa biết phần sau.

“Cho nên...” Hoàng Nhân Tuấn rút cổ tay mình ra, lắc lắc cổ tay tê dại vì bị cầm quá chặt: “Tốt nhất cậu cách xa tôi ra, đừng đến quấy nhiễu cuộc sống của tôi.”

Kim đồng hồ luôn chạy về một phía, dây xích kéo bánh răng quay tròn, phát ra âm thanh cọt kẹt cũ kỹ tan hoang. Thời gian bị nghiền nát thành bột, liên tục chắp vá thành dáng vẻ xưa kia. Đó là sự ngoan ngoãn của Hoàng Nhân Tuấn cùng với sự phản kháng và mâu thuẫn mà cậu chưa từng có.

La Tại Dân ngơ ngác đứng im tại chỗ, trông theo bóng dáng ai kia, anh giật mình nhận ra một năm từng yêu nhau khi xưa, hình như anh chưa bao giờ dùng thân phận của kẻ nhìn theo để nhìn bóng lưng Hoàng Nhân Tuấn. Nhớ về lúc nãy, dưới hàng lông mi cong dài, đôi đồng tử đen nhánh phản chiếu bóng dáng của anh, nhưng không hề lọt vào đáy mắt cậu mà chỉ lơ lửng hư vô, hoàn toàn không yên tĩnh.

Hoàng Nhân Tuấn không quay lại Club, cậu gửi cho Lý Đế Nỗ mấy tin nhắn thoại chúc đối phương sinh nhật vui vẻ, lại nói có việc đột xuất nên phải về xem Phác Chí Thành. Nhận được câu trả lời mới thả di động vào túi áo, cậu kéo chặt áo khoác ngoài, đón gió đi vào màn đêm rực rỡ ồn ào.

Cậu và La Tại Dân từng có một khoảng thời gian yêu nhau, một năm là khoảng thời gian vô cùng xấu hổ, nói dài cũng không dài quá bốn mùa, mà nói ngắn cũng chẳng ngắn hơn mười hai tiết khí. Là khoảng thời gian có thể hiểu thấu đối phương, cũng là khoảng thời gian có thể chán ghét đối phương.

Năm nhất đại học, trong khoa tổ chức tiệc giao lưu, Lý Đông Hách là người đề xướng không thể thoái thác kéo cả Hoàng Nhân Tuấn vào cuộc vui này. Thật ra Hoàng Nhân Tuấn khi đó là tân sinh viên có chút tiếng tăm, cậu vào Đại học A với thành tích chuyên ngành hạng nhất, ngoại hình xinh xắn thuần khiết hiếm có, khí chất của sinh viên nghệ thuật thể hiện hết trên người cậu. Hơn nữa tên bạn thân Lý Đông Hách của cậu được coi như “lão đại” trong đám tân sinh viên, thế nên Đại học A và cả Đại học Y láng giềng đều ít nhiều từng nghe nói.

Tại bữa tiệc giao lưu không phân biệt chuyên ngành và trường học, là lần đầu gặp gỡ của Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân. Người ta luôn bảo lần gặp đầu tiên tuyệt vời biết bao, hiện giờ cậu nghĩ lại chỉ muốn chửi bậy cả tỉ câu, phủ định hết thảy mọi thơ ca danh ngôn. Nếu được, cậu muốn đó là lần duy nhất trong đời hai người lướt qua nhau thì thật tốt.

Hoàng Nhân Tuấn mua mấy hộp cánh gà xiên nướng và cá khô mang về, lại chạy sang cửa hàng 7-11 gần nhà mua mấy túi sữa, xách túi đồ tung tăng về nhà. Hiện tại cậu cũng nghe theo chân lý uống sữa cho thêm cao, tốc độ cao lớn của Phác Chí Thành quá mức đáng sợ, cậu muốn mượn sức chạy đua với thằng nhóc đó.

Nhập mật mã, Hoàng Nhân Tuấn đứng trong huyền quan thay giày, nghe thấy chỗ cầu thang vang ra tiếng chạy xuống lầu “bịch bịch bịch”, thay giày xong còn chưa kịp đứng thẳng người dậy đã bị sức nặng đè trên lưng làm cho trở tay không kịp, thằng bé bổ nhào lên lưng khiến cậu lảo đảo, vội vàng vươn tay chống chân đỡ người trên lưng, túi sữa ngậm trong mồm suýt chút nữa văng mất.

“Phác Chí Thành em muốn chết phải không! Thắt lưng của anh, trời đất ơi, cái chiều cao của em mà giống như hồi mới đến thì hãy nhảy lên người anh được không hả?”

“Cảm ơn anh đã khen em cao!” Phác Chí Thành cười hihi nhảy xuống khỏi lưng cậu, tiện tay lấy gói sữa đã uống hết trong mồm cậu ném vào thùng rác: “Anh có mua cá khô không vậy?”

“Mua rồi, mua rồi.” Hoàng Nhân Tuấn liếm miệng, tự an ủi vì ban nãy dùng sức cắn túi sữa quá nên mới mỏi mồm: “Em ăn cơm tối rồi cơ mà?”

“Em đang tuổi cao lớn! Đói mà.” Phác Chí Thành quan sát Hoàng Nhân Tuấn, xác nhận không có khác thường mới chạy ù đi ăn xiên

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun