Chương 02

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phác Chí Thành giải quyết hết chỗ cánh gà xiên nướng còn lại xong chạy vào bếp lục tìm hai viên thuốc tiêu hóa nhét vào miệng, viên thuốc hình tam giác vị sơn tra, nhai trong miệng vang ra tiếng lộp cộp, còn chưa nuốt xuống dạ dày, các giác quan đã thoải mái hơn nhiều. Nó nhìn đồng hồ phát hiện Hoàng Nhân Tuấn vào nhà vệ sinh được một lúc khá lâu, nghe tiếng vòi hoa sen chảy chắc đang tắm, thế là nó khẽ ngâm nga nhạc đi vào phòng ngủ cầm quần áo ngủ, gõ cửa gọi đối phương một câu.

Không có tiếng trả lời.

Phác Chí Thành lại gọi câu nữa, mới nghe được tiếng trả lời bên trong chầm chậm vang ra, mơ hồ không rõ ràng.

Nó nhíu chặt mày, áp sát tai lên ván cửa như nghe thấy tiếng động khác nhưng bị tiếng nước chảy từ vòi hoa sen át mất làm nó không phân biệt được. Cho đến khi tiếng xả nước bồn cầu lẫn với tiếng vòi nước khác bị mở cùng truyền ra ngoài, Phác Chí Thành mới giật mình phát giác tính nghiêm trọng của sự việc.

“Anh ơi?” Nó vươn tay vặn tay nắm cửa, không hề bất ngờ khi đã bị khóa trái: “Anh ơi... Anh lại đau đầu đấy à...”

Hoàng Nhân Tuấn có bệnh lâu năm là đau đầu. Mỗi lần đau đầu đều đòi mất nửa cái mạng của cậu, không nặng thì đi ngủ một giấc sẽ đỡ, nếu nặng phải nôn đến chết đi sống lại, đày đọa cả người rã rời không còn một chút sức nào. Tuy rằng bệnh này đến tám chín phần mười có thể xác định là đau nửa đầu song nó vẫn khuyên vài lần bảo Hoàng Nhân Tuấn đi viện kiểm tra, mua thuốc uống để giảm bớt nỗi đau cũng được, nhưng lần nào cậu cũng đồng ý xong lại lần lữa mãi không đi.

Hoàng Nhân Tuấn hôn choáng váng mặt mày, trong dạ dày không có gì để nôn, cuối cùng chỉ còn nôn khan, vị đắng chát khó nhịn cuồn cuộn trong dạ dày chen nhau muốn lao ra ngoài. Ruột xoắn hết cả vào nhau muốn ra sức duỗi về khắp bốn phía, hai mắt bị nước mắt sinh lí phủ một lớp sương mù, cảm giác kiệt sức sâu trong khớp xương lan ra khắp người, từ gan bàn chân chạy thẳng đến đầu ngón tay, xẹt qua mỗi tấc da thịt và dây thần kinh, dập tắt toàn bộ ý chí của cậu. Trong đầu lại nhớ đến đôi môi như chạm như không, thành công đào rỗng chút khả năng suy nghĩ cuối cùng của cậu. Cho đến khi chống tay lên đầu gối miễn cưỡng đứng dậy, vặn vòi nước rửa mặt, đầu óc lộn xộn mơ hồ cậu mới nhận ra được giọng nói ngoài cửa.

Cậu tắt vòi hoa sen dùng để che giấu, mở cửa sổ thông gió, gió lạnh phả vào mặt khiến cậu rùng mình.

Mở cửa ra đã thấy Phác Chí Thành nhăn nhó mặt mày, trong lòng còn ôm quần áo ngủ của cậu, một tay cầm cốc nước, thấy cậu đi ra mới ngẩng đầu nhìn. Cậu mỉm cười, đâu phải cậu không biết dáng vẻ yếu ớt hiện giờ khó coi cỡ nào. Vươn tay ra nhận cốc nước, lúc ngửa cổ uống còn tiện tay xoa đầu thằng bé, mềm mại xõa tung.

“Nhất định mai anh sẽ đi khám, thật đấy.” Nước ấm xoa dịu các cơ quan hung dữ của cậu, tương đối khoan khoái: “Dạo này có tác phẩm phải giao, anh cũng không muốn vẽ được một nửa lại đau đầu mất hết linh cảm.”

Hoàng Nhân Tuấn rất chú trọng chuyên ngành, bài tập bình thường đều hết sức nghiêm túc, thế nên Phác Chí Thành tin lần này cậu thật sự sẽ đi... chăng?

Nó ngập ngừng xoa tai mình, lời ra đến mép còn đấu tranh vài lần, cuối cùng bị nuốt ngược vào trong, niêm phong chặt chẽ trong miệng.

“Cậu ấy không làm ảnh hưởng đến anh được đâu, yên tâm.” Tay bị nhét cái cốc không, quần áo bị lấy đi, Phác Chí Thành cảm nhận được lòng bàn tay Hoàng Nhân Tuấn khẽ nhéo mấy cái sau gáy mình, mang tính trấn an cực mạnh: “Không phải mai em còn có tiết kiểm tra sao, ngủ sớm đi, nhé?”

Thấy đối phương thở phào, một lần nữa nheo mắt nhìn mình cười, cậu cảm thấy ngập tràn ấm áp từ tận đáy lòng, nói một câu đi đi.

Thằng bé vuốt xuôi mái tóc đen mượt vừa đi vừa nhảy lên cầu thang, đến chỗ rẽ thò đầu ra, dùng chất giọng mềm mại mang theo giọng mũi nói câu chúc ngủ ngon.

Hoàng Nhân Tuấn chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ sát đất trong phòng khách, màn đêm rực rỡ xa xăm lan tràn đến tận nơi tít tắp, giống hai năm trước khi cậu một mình đến buổi concert đã hẹn, cũng là sự phồn hoa thế này, cũng là vẻ cô đơn như vậy.

Sẽ không ảnh hưởng, đúng không, đúng thế.

Cậu sờ vào vết sẹo lồi trên trán, tự thôi miên bản thân như vậy.

-

Hoàng Nhân Tuấn bị Lý Đông Hách hất tung chăn túm cổ dậy khi cậu còn đang chìm trong mộng đẹp.

“... Sao cậu lại đến đây...” Cậu vẫn đang mơ màng ngủ, mò được điện thoại cạnh gối mở lên xem thời gian, 11 giờ.

“Sao tôi lại đến?” Lý Đông Hách trợn mắt lườm cậu, nhặt con hà mã trắng rơi dưới thảm trải sàn lên ném vào lòng Hoàng Nhân Tuấn: “Cậu đồng ý với Chí Thành hôm nay đi khám rồi cơ mà, tôi nghe nói đêm qua cậu lại đau đầu, còn nôn thốc nôn tháo nữa.”

“À...” Người trên giường ngồi dậy với mái tóc tổ quạ bù xù, ôm gối nghĩ hình như đúng thật có chuyện như vậy.

“Rạng sáng hôm qua thằng bé gửi tin nhắn cho tôi bảo hôm nay tôi đến tóm cậu đi, còn dặn tôi 11 giờ hãy đến để cậu ngủ cho đã.” Lý Đông Hách tặc lưỡi, cảm thán em trai thông minh ngoan ngoãn hiểu chuyện: “Cậu mau dậy đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm rồi đến thẳng bệnh viện luôn.”

Hoàng Nhân Tuấn cố gắng để tỉnh táo, mãi sau mới gật đầu, cảm thấy mấy năm qua không uổng công yêu thương Phác Chí Thành.

-

Khi nhận được kết quả, dễ thấy Hoàng Nhân Tuấn không quá ngạc nhiên, quả thật là triệu chứng của đau nửa đầu, bác sĩ đề nghị cậu châm cứu, cậu nghĩ rồi đành trả lời rằng đợi sau này sẽ suy nghĩ, tạm thời chỉ cần kê đơn thuốc giảm đau thôi.

Lý Đông Hách đưa cậu đi lấy thuốc, lải nhải không ngừng bên cạnh cậu, nói cậu đừng có lần lữa nữa, kết thúc tham gia triển lãm tranh lần này lập tức đi châm cứu luôn, ngày nào tôi cũng giám sát cậu đi, tuy bệnh này không thể chữa tận gốc cũng vẫn phải chữa, thật sự phải tội quá đáng, tôi nói cho mà biết.

Hoàng Nhân Tuấn khóc dở mếu dở, vừa gật đầu vừa đồng ý với đối phương, đưa đơn thuốc cho dược sĩ trong quầy thuốc, tiếng ồn ào bên tai chợt im bặt.

Cậu nghiêng đầu nhìn, thấy Lý Đông Hách dán mắt vào giữa đại sảnh không biết sững người cái gì, cậu chọc vào vai đối phương hỏi nhìn gì đấy.

Đối phương như chợt bừng tỉnh mộng, lắc đầu bảo không có gì, đợi Hoàng Nhân Tuấn quay đầu đi cậu ấy lại di chuyển ánh mắt vào biểu tượng tại trung tâm đại sảnh.

Bệnh viện đa khoa số 3, nhìn hơi quen mắt.

Lý Đông Hách cúi đầu ngẫm nghĩ, bất chợt trong đầu lóe lên mấy chữ trong khung chat hôm qua, Đại học Y, ra nước ngoài học chuyên sâu, về nước thực tập, La Tại Dân.

Định mệnh!
Lý Đông Hách đột ngột ngẩng đầu, đây không phải bệnh viện nơi La Tại Dân đang thực tập đó sao???

Cậu móc điện thoại ra cấp tốc lục tìm trong khung chat, sau khi xác nhận mới vội vàng kéo Hoàng Nhân Tuấn vừa cầm được thuốc đi về phía cổng, ánh mắt quét khắp mọi nơi từ đại sảnh đến tầng trệt, ra khỏi bệnh viện mới thở phào nhẹ nhõm.

“Tự dưng cậu lên cơn thần kinh gì đấy?” Hoàng Nhân Tuấn khẽ chớp mắt chẳng hiểu ra sao, trông thấy cửa hàng tiện lợi bèn kéo Lý Đông Hách vào: “Ôi gần đây Moomin và 7-11 có hợp tác, cửa hàng chỗ nhà tôi hôm qua không thấy, vào đây xem thử có không.”

Lý Đông Hách cười nhạo, bảo cậu bao nhiêu tuổi rồi hả bạn tôi ơi, con hà mã béo trắng đó có đáng để cậu u mê thế không.

Đẩy cửa vào trong, Hoàng Nhân Tuấn đi thẳng đến quầy sữa tươi, lần hợp tác này là huy hiệu Moomin trên nắp bình sữa tươi, từ đằng xa cậu đã thấy hàng bản giới hạn, túi thuốc trong tay được cậu lắc lư vì tâm trạng tốt vang ra thành tiếng.

Lý Đông Hách khẽ nhún vai đi dạo bừa quanh cửa hàng, rẽ vào quầy đồ ăn vặt, thoáng thấy khu nghỉ có vài người đang ăn cơm nói chuyện, quay lưng về phía này nên không thấy rõ mặt mũi, trong đó có hai người mặc áo blouse trắng. Cậu cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đang đúng vào thời gian đổi ca ăn cơm. Mí mắt cậu giật giật, nghĩ bụng không đến mức đó, không đến mức đâu, xác suất siêu nhỏ, Hoàng Nhân Tuấn sẽ không xui xẻo đến vậy.

“Ê Đông Hách, cậu muốn uống gì, tôi mời.” Hoàng Nhân Tuấn ôm theo một đống sữa đi đến, vị dâu vị chocolate vị chuối đầy ắp trong lòng đủ mọi màu sắc.

Sau đó Lý Đông Hách thấy áo blouse trắng bên trái tạm dừng động tác mở nắp hộp mì, bài hát phát từ loa trên trần nhà đúng lúc hết, giọng Hoàng Nhân Tuấn vừa vặn rơi vào vài giây trống lúc đổi bài, giọng nói lanh lảnh dịu dàng có độ thừa nhận cực cao, truyền khắp cửa hàng không tính rộng, gọi to tên thằng bạn.

Quay đầu chỉ mất hai giây. Thời gian đổi bài hát chỉ mất ba giây.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn theo ánh mắt Lý Đông Hách, ngoại hình bắt mắt của người ấy hiện ra ngay trước mặt, trần trụi đâm sầm vào lòng cậu. Âm thanh vang lên bên tai là bài <Dịu Dàng>, nhân viên rất tinh tế lựa chọn bản live, A Tín cất tiếng hát chan chứa tình cảm ngập nắng và gió, nhả ra hai chữ “dịu dàng” rồi toàn bộ khán giả cùng hát theo.

Có thể sữa trong lòng đặt trong tủ lạnh thời gian dài đến mức ngoài vỏ đã thấm ra một lớp hơi nước, giờ phút này được sự dịu dàng của Hoàng Nhân Tuấn hòa tan toàn bộ, một phần ngấm vào tay áo vải sợi bông của cậu, để lại vệt nước loang lổ; một phần men theo ngón tay thon dài của cậu rơi xuống, từ mười đầu ngón tay chạy thẳng vào tim, lạnh lẽo thấu xương.

Lý Đông Hách hoảng hốt quay người, mong sao làm vậy có thể ngăn cách tầm mắt hai người, cậu ấy lại kêu nhân viên đổi nhạc, trong mắt người khác cậu ấy như kẻ điên nói năng không đầu không đuôi.

<Dịu Dàng>... là tử huyệt của Hoàng Nhân Tuấn.

-

Thời gian là thứ rất khó phai mờ, dẫu bao nhiêu năm trôi qua cũng vẫn vậy.

Hoàng Nhân Tuấn và La Tại Dân đều rất thích Ngũ Nguyệt Thiên, không được coi như fan trung thành nhưng hầu như bài hát nào cũng biết, lời ca đều thuộc cả. Hai năm trước tour concert của Ngũ Nguyệt Thiên chạy tới nơi này, Hoàng Nhân Tuấn động lòng. Nhưng tiếc rằng khi đó hai người đang trong giai đoạn chiến tranh lạnh, cả hai đều bướng bỉnh không ai chịu cúi đầu trước. Cậu suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn mua hai tấm vé, lén kẹp một vé vào vở môn chuyên ngành của La Tại Dân, rất dễ thấy được.

Hôm đó, mười phút trước khi mở màn, cậu nhận được tin nhắn của La Tại Dân nói tạm thời có tiết nên không đi được, giọng điệu tiếc nuối nói xin lỗi nhé, phí mất tấm vé rồi.

Hoàng Nhân Tuấn nhìn thời gian trong khung chat Wechat, là mười ngày trước, thời gian hai người bắt đầu chiến tranh lạnh. Non nửa tháng qua, tin nhắn đầu tiên cậu nhận được lại là một câu đáng tiếc của người ấy, đáng tiếc phí mất tấm vé.

Mà sự mong đợi của cậu, cuối cùng chẳng nhận được gì cả.

Sau đó cậu vào sân ngay trước khi kết thúc soát vé, một mình hoàn thành buổi hẹn đầu tiên trong đời. Ngũ Nguyệt Thiên trên sân khấu dốc sức ca hát, từ <Party Animal> đến <Thật Tốt>, từ <Thỏa Mãn> đến <Nếu chúng ta chưa từng gặp gỡ>. Khán giả xung quanh hát theo từng bài một, cậu cũng hòa chung bầu không khí, lightstick trong tay lắc lư theo nhịp điệu tạo thành một biển bạc. Gần đến thời điểm kết thúc, khi nhạc dạo của <Dịu Dàng> vừa vang lên, Hoàng Nhân Tuấn thấy người xung quanh đồng loạt lấy điện thoại ra, bên cạnh đều sáng hơn nhiều. Cậu thấy họ ấn vào những cái tên khác nhau trong danh dạ, sau đó nhấn gọi rồi áp điện thoại lên tai.

Bất chợt cậu nhớ ra concert năm 2007 đó, trước khi A Tín hát <Dịu Dàng> đã bảo các fans gọi điện thoại cho người mình yêu nhất, gửi tặng bài hát <Dịu Dàng> cho những người ở đầu bên kia điện thoại.

Cậu nghe thấy có muôn vàn giọng nói vang lên xôn xao bên tai, là lời ca dịu dàng trên sân khấu, là tiếng hát theo ăn ý của các fans, là người bên cạnh cầm điện thoại cúi người lớn tiếng nói chuyện.

Cậu nắm chặt điện thoại, cứ mãi lần lữa không hành động.

[Vì sao tim tôi rõ ràng muốn tới gần nhưng vẫn cô đơn đến tận bình minh]
[Tôi không biết, tôi không hiểu, tôi không muốn, tại sao tim tôi]
[Tình yêu tuyệt đẹp cứ mãi chìm trong cô độc]

Micro hướng xuống dưới khán đài, tiếng hát theo dịu dàng nhanh chóng tại hiện trường hóa thành âm thanh kỳ diệu, được thu âm, được gửi gắm.

[Nếu người nói với tôi, người muốn một đóa hoa, vậy tôi sẽ tặng người một đóa hoa.]
Đây là lời độc thoại chỉ bản live mới có, được A Tín nói với chất giọng chứa đầy ý cười. Nỗi lòng chua xót của Hoàng Nhân Tuấn bị khêu ra, cậu chỉ cảm thấy sống mũi cay xè, hai mắt nóng lên ẩm ướt. Bên cạnh đã có người bắt đầu khóc, phần lớn đều mang nội tâm cô đơn không ai hiểu nắm chặt điện thoại. Cậu lúng túng mở khóa màn hình, ấn số gọi nhanh, điện thoại kết nối cực nhanh, cậu nghe thấy bên kia “A lô” một tiếng, hơi kèm theo vẻ sốt ruột và không vừa lòng.

[Nếu người nói với tôi, người muốn một vì sao, vậy tôi sẽ tặng người một vì sao.]
Hoàng Nhân Tuấn không lên tiếng, cậu nghĩ câu nói kia đã truyền lời giúp cậu rồi, tiếng độc thoại tại hiện trường, tiếng fans ồn ào và cậu nghẹn ngào lặng thinh.

[Nếu người nói với tôi, người muốn một trận tuyết, vậy tôi sẽ tặng người một trận tuyết.]
Một năm hai người yêu nhau, quá bất bình đẳng. Hoàng Nhân Tuấn đã phát hiện từ lâu, chẳng qua chỉ vì cái “quá yêu” của cậu nên cứ kéo dài không chịu dứt khoát, cố chấp đặt bản thân vào vị trí thấp hơn, ràng buộc La Tại Dân khiến hai người cùng chịu hành hạ. Nhưng hiện giờ, sự hèn mọn ấy đã mang nợ quá nhiều, cậu nợ bản thân rất nhiều. Hoàng Nhân Tuấn cậu không nên như vậy nữa.

[Nếu người nói với tôi rằng người muốn rời xa tôi.]
“Nhân Tuấn... Mình chia tay đi.” La Tại Dân đã nói vậy.

[Vậy tôi sẽ nói, tôi sẽ nói với người rằng...]
“Được.” Hoàng Nhân Tuấn cúp điện thoại, trước đó đã trả lời như vậy.

[Tôi tặng người tự do, trả lại tự do cho người.]
Cậu lập tức xóa toàn bộ liên lạc của La Tại Dân, ảnh trong album có liên quan đến người ấy quá nhiều, cậu dứt khoát ấn chọn tất cả, oanh liệt xóa hết sạch sẽ.

[Tôi trả người tự do, trả lại tự do cho người.]
Đôi tay cậu run rẩy suýt chút nữa không cầm chắc điện thoại, có chất lỏng rơi xuống màn hình, tầm mắt mơ hồ không rõ. Cậu nghe thấy xung quanh có người bật khóc nhưng chẳng ai bận tâm, ai nấy đều đang điều chỉnh tâm tư và tình cảm của riêng mình, muôn vàn sóng điện thoại liên kết với thế giới bên ngoài, nước mắt tuôn rơi gom thành một biển bi thương.

[Tôi cho người toàn bộ, toàn bộ, toàn bộ tự do người muốn.]
Rốt cuộc phòng tuyến của cậu sụp đổ, nước mắt ào ào lao ra khỏi mắt, lã chã rơi xuống đất. Nhưng cậu không ồn ào cũng không tranh cãi, chỉ nhân lúc còn sót lại chút lý trí cuối cùng để gửi tin nhắn cho Lý Đông Hách, cậu nói, ông đây trả tự do cho cậu ấy rồi.

[Đây là sự dịu dàng của tôi, trả lại tự do cho người.]
Chia tay cũng để cậu nói trước, đây là sự dịu dàng cuối cùng của tôi.

-

Tan cuộc đến sau cùng, sân vận động đã chẳng còn mấy người, Lý Đông Hách và Phác Chí Thành chạy tới ướt cả tóc và áo phông trong cơn gió tháng Chín, điện thoại gần như gọi đến hết cả pin, rốt cuộc cũng tìm được Hoàng Nhân Tuấn vật vờ trên ghế đá trong công viên, trên trán có vết máu đỏ sậm, cậu bảo lúc rời sân không cẩn thận đâm vào góc cầu thang.

Cuối cùng của cuối cùng, Hoàng Nhân Tuấn gục trên vai Lý Đông Hách, khóc cạn kiệt nước mắt suốt một năm qua, toàn bộ mọi ấm ức và không cam lòng, toàn bộ mọi ngập ngừng và vui vẻ, khóc đỏ bừng hết cả mắt mũi, và cả trái tim mệt mỏi vô cùng.

Bất thình lình chuông di động của cậu reo vang, Hoàng Nhân Tuấn nhìn thử, ngay một giây tiếp theo, cậu giơ tay ném thẳng điện thoại vào hồ nước trước mặt, một đường cong bí mật được vẽ ra trong không trung, mang theo tình yêu khắc cốt ghi tâm suốt một năm, “tòm” một tiếng hết sức dứt khoát, đồng thời nặng nề khiến người ta kiềm chế khó dằn.

Lý Đông Hách đã thấy, đó là chuông hẹn giờ, đồng hồ chạy đến ngày 13 tháng Chín.

Ngày đó là tròn một năm cậu và La Tại Dân yêu nhau.

Kỷ niệm một năm, dùng sự vứt bỏ điện thoại của Hoàng Nhân Tuấn và vết sẹo để lại trên trán, để kỉ niệm cho một kết thúc.

-

“Cậu tên gì hả?” Hoàng Nhân Tuấn lườm rồi giẫm lên chân người trước mặt, biết sao được, chẳng còn tay nào rảnh nữa. Cậu quay người đi vào quầy thanh toán, cúi người đặt sữa trong lòng lên mặt bàn: “Không cần đổi bài đâu, xin lỗi nhé, bạn tôi mới ra khỏi bệnh viện, đầu óc hơi hâm hấp.”

Trong loa có người hát đến xé gan xé ruột “Tôi trả lại tự do cho người”, nơi này có người hờ hững nói xin lỗi.

Lý Đông Hách cau mày, ôm chân trố mắt đứng nhìn. Cậu ấy nghĩ ngợi rồi chạy đến tủ lạnh cầm một bịch côca, thấy ghi mua hai tặng một lại lấy thêm một bịch nữa: “Côca côca, tôi muốn uống côca, mua hai tặng một đó.”

Hoàng Nhân Tuấn nhìn Lý Đông Hách trước mặt mình lại khôi phục dáng vẻ cười đùa cợt nhả, duỗi tay ra lấy côca cùng tính tiền, nét cười bên môi mờ nhạt.

Cảm ơn nhé Đông Hách.

-

Bàn tay La Tại Dân cầm đũa bị kẹp phát đau, hình như có dằm gỗ nhỏ vụn đâm vào da anh. Tất nhiên anh biết <Dịu Dàng> có ý nghĩa thế nào, cũng biết tại sao ban nãy Lý Đông Hách mất kiểm soát bảo người đổi nhạc, nhưng Hoàng Nhân Tuấn có vẻ chẳng hề để tâm. Anh khẽ nhíu mày, cảm giác khác thường lan tràn trong lòng khiến anh đau đớn, như có thứ đang quấy phá.

Thật ra anh không định làm gì hết, chẳng qua lúc anh trông thấy trên cổ tay Hoàng Nhân Tuấn treo gói thuốc của bệnh viện, vẫn nghe theo phản ứng của cơ thể, khi hai người đi ngang qua nhau anh đã lên tiếng: “Bị ốm hả?”

Hoàng Nhân Tuấn tạm dừng bước chân, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt đối phương: “À, không phiền cậu bận tâm, bệnh cũ thôi.”

Nói xong cậu đẩy cửa ra, hiên ngang bước đi.

Chuông gió treo trước cửa vang lên tiếng leng keng, bài hát trong loa vẫn đang phát, Lý Đông Hách khẽ xoay cổ nhức mỏi, lạnh giá trên tay đang truyền qua da đâm vào từng sợi dây thần kinh của cậu.

“Như vậy đi, đừng xuất hiện nữa.”

Đừng xuất hiện trong thế giới của người đó nữa, đừng xuất hiện làm tổn thương người đó nữa.

Rất lâu sau La Tại Dân vẫn chưa khôi phục tinh thần, đến tận khi bóng lưng hai người ẩn hiện giữa biển người anh vẫn còn đứng im tại chỗ, mì gói hút đầy nước trương nở, vướng vào nhau không buông thành một nắm mềm nhũn vô lực.

Chào đồng nghiệp đi trước, anh quay về bệnh viện kiểm tra bệnh án của Hoàng Nhân Tuấn, ôm một bụng thắc mắc chạy đến khoa thần kinh hỏi bác sĩ ban nãy khám cho Hoàng Nhân Tuấn.

“Là đau nửa đầu, mặc dù không phải bệnh nặng nhưng lúc đau có thể đòi mạng, cũng không dễ trị tận gốc.” Lâm Châu ngẩng đầu khỏi đống bệnh án: “Sao thế, bạn cậu hả?”

Hắn thấy đối phương gật đầu, nhăn mặt như nghe được tai họa vô phương cứu chữa, khuôn mặt đẹp trai vặn vẹo.

“Khỏi cần lo, không phải bệnh nan y. Nghe bạn cậu bảo tối qua nôn dữ quá không còn cách nào khác mới phải đi khám.”

Tối qua...

La Tại Dân thở dài, anh không lo, anh đang buồn. Trên bệnh án viết rõ rành rành mắc bệnh thời gian dài, ước chừng khoảng năm năm. Mà trong một năm hai người bên nhau, anh hoàn toàn không biết Hoàng Nhân Tuấn mắc bệnh đau nửa đầu. Giờ nghĩ lại, quả thật thi thoảng Hoàng Nhân Tuấn có nhốt mình trong nhà vệ sinh nôn mửa dữ dội vậy mà anh chỉ cho rằng dạ dày cậu không khỏe mà thôi.

“Không có cách hay nào sao?”

“Châm cứu tương đối có hiệu quả, nhưng cậu ấy chỉ bảo tôi kê đơn thuốc, nói sẽ suy nghĩ chuyện châm cứu sau. Theo tôi thấy, tám chín phần mười sẽ không để tâm, thanh niên bây giờ nào có coi trọng sức khỏe bản thân. Ấy nói mới nhớ, trong con ngõ nhỏ phía bắc bệnh viện có một tiệm thuốc đông y lâu năm, cậu có thể bảo bạn đến đó khám thử xem.”

La Tại Dân nói cảm ơn rồi rời đi, trong tay nắm chặt địa chỉ tiệm thuốc đông y mà Lâm Châu viết cho, anh vò tóc sau gáy, tự chửi bản thân đang tạo nghiệp gì không biết. Người ta còn không thèm hòa nhã với mình, anh biết dùng thân phận gì để quan tâm người ta đây.

Nhớ đến câu nói của Lý Đông Hách trước khi đi, anh luôn cảm thấy hai năm qua

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#najun