#1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Renjun! Chúng ta...dừng lại đi."

Renjun liền cười lạnh một tiếng. Hóa ra cậu cũng có ngày này! Nuốt ngược nước mắt vào trong, giọng cậu run rẩy, tựa hồ cảm giác như có hàng ngàn tảng đá đè nặng lên trái tim mình.

"Vì sao?"

Vì sao ư?

Người đối diện cậu không nói thêm một câu nào, lẳng lặng rời đi. Renjun chính thức bật khóc, cậu ngồi thụp xuống đau đớn.

.

"Không...không...!"

Renjun liền bật dậy, cậu ngay tức khắc ôm chặt lấy lòng ngực mình. Cậu vừa gặp ác mộng sao? Sao lại chân thực đến thế? Khó thở quá! Vì sao lại đau đến mức này?

"Renjun cậu sao thế? Tớ nghe thấy tiếng hét của cậu, có chuyện gì không?"

"Jeno, tớ vừa gặp ác mộng."

Renjun hít thở có chút khó khăn. Jeno liền rót cho cậu một ly nước rồi vuốt lưng cậu.

"Không sao. Chỉ là mơ thôi."

Có vẻ như Renjun vẫn không ổn cho lắm. Jeno biết bản thân cần phải làm gì. Với tư cách là một người bạn, hắn không thể nhìn Renjun trong bộ dạng thế này. Ít nhất thì cậu ấy nên cười một chút.

"Cậu có muốn ra ngoài không? Ý tớ là đi dạo cho khuây khỏa ấy? Ừm...đừng suy nghĩ về nó nữa, nó sẽ khiến cậu không vui."

Renjun mỉm cười lắc lắc đầu ý bảo không sao đừng lo. Nhưng có trời mới biết Renjun thật sự không ổn.

"Mấy nay cậu toàn ở nhà đâu có ra ngoài. Nào mau mau thay đồ, tớ dắt cậu đi mua sắm."

"Cậu biết tớ rất lười mà Jeno. Làm ơn đi, tớ thích nằm dài ở nhà hơn."

"Renjun à~~cậu có còn coi tớ là bạn không? Cậu mà còn từ chối thì tớ không nhìn mặt cậu nữa."

"Được được tớ đi tớ đi được chưa? Cậu mau cút ra ngoài để tớ thay đồ."

.

Đúng là cảm giác được ra ngoài đường thích thật. Nhưng Renjun lại không thích thế, cậu luôn cho rằng ngoài đường ồn ào, bụi bặm và còn rất là phiền phức.

Như cảm nhận được sự khó chịu từ người bên cạnh, Jeno liền hướng ánh mắt sang hỏi.

"Thả lỏng nào Injun, tớ sắp chịu không nổi rồi đấy."

Renjun liếc mắt sang.

"Tớ thua. Có muốn ăn cái gì đó không?"

"Lẩu cay đi."

Jeno và Renjun cùng đến một quán ăn Trung Quốc gần đấy. Chủ quán là một anh chàng gốc Trung, nhìn thấy hai người liền cười tươi nhiệt tình đón khách.

"Hai cậu muốn ăn gì?"

"Lẩu cay."

"Được. Ngồi chờ một chút."

Ngồi vào ghế, cơ mặt Renjun mới dãn ra được một chút. Có điều cậu vẫn nghĩ về giấc mơ đó, người con trai đó Renjun vì cớ gì lại xuất hiện trong giấc mơ của cậu? Thật đau đầu!

Renjun cứ như người mất hồn làm Jeno gọi từ nãy giờ mà vẫn không phản ứng.

"Huang Renjun!!!"

"Hả?"

"Cậu bị ai đoạt xá rồi hả? Lẩu ra rồi!"

"Ồ."

"Cậu có phải để tâm đến giấc mơ đó không?"

Đúng như chọc vào chỗ ngứa, Renjun liền giật mình. Cậu mở to mắt nhìn Jeno rồi cúi xuống cắn một miếng thịt.

Thật sự thì Jeno biết cả đấy! Với cái biểu hiện như bị nhát ma đấy của Renjun thì chính xác rồi.

"Renjun ơi là Renjun!"

Renjun không nói gì chỉ cặm cụi ăn. Ăn đến khi chiếc bụng bé của cậu phình to không thể nhét thêm gì nữa mới thôi.

Cậu ngước mặt lên liền bắt gặp đôi mắt cười kia đang nhìn mình chằm chằm. Cậu có hơi chột dạ hỏi.

"Sao thế?"

Bàn tay Jeno gõ cọc cọc trên bàn. Renjun có cảm giác như mình đang bị thẩm vấn ấy.

"Tính tiền đi ạ."

Jeno liền ngoảnh mặt đi hướng khác.

"100.000 won."

Giọng cậu thanh niên vừa trầm vừa cục súc làm Jeno có chút giật mình.

"Vương Nhất Bác, em có tin anh đấm cho em một phát không?"

Nhất Bác bày ra khuôn mặt ủy khuất ôm lấy Tiêu Chiến lại còn chu chu môi lên.

"Chiến ca, anh lấy môi anh đấm môi em được không?"

Đập vào trán Nhất Bác một cái, Tiêu Chiến nhìn Jeno cười cười bất đắc dĩ.

"Nó vô lễ với khách, anh xin lỗi hai cậu nhé."

Jeno xua xua tay ý bảo không sao. Renjun gật gật đầu.

"Không sao ạ, Jeno đi thôi."

.

"Là Jungwoo hyung!"

Renjun lớn tiếng thu hút người con trai đằng xa xa. Người ấy cười tươi rồi vẫy vẫy cậu.

"Renjun có khỏe không? Sao ốm thế này? Jeno, mày chăm Renjun của hyung kiểu gì đấy?"

Jeno đứng bên cạnh thật sự vô tội a~ đưa ánh mắt cún con cầu cứu Renjun. Nhưng cậu mặc kệ còn lè lưỡi với hắn.

"Hyung nhớ méc với Doyoung hyung tét mông Jeno nha. Để hyung ấy bắt Jeno về nhà."

"Ừ rồi anh với anh Jaehyun qua chăm sóc cho em nhé cáo nhỏ."

Renjun liền vui vẻ gật đầu lia lịa. Cậu thà sống với Jungwoo mặc dù hay tào lao nhưng còn thú vị hơn tên nhạt nhẽo Jeno nhiều. Nên quyết định tiễn Jeno về nhà với Doyoung anh họ cậu ta vậy.

"Renjun cậu thật đáng ghét mà."

"Thì giờ nó không thương em nữa thì em về nhà với hyung."

Doyoung đi tới khoác vai Jeno, chẹp chẹp miệng nhìn Renjun.

"Vào trong chơi đi. Anh Jaehyun chắc sẽ vui lắm."

Renjun có chút e dè. Nếu cậu không lầm thì nơi này là công ty đó, Jungwoo với Doyoung vào thì không có gì nhưng cậu là người ngoài thì có mệnh hệ gì mà vào.

"Hyung, đây là công ty đó."

Jungwoo xoa đầu Renjun cười tươi.

"Hyung phu nhân của tổng giám đốc, ai dám làm gì em hửm? Mau vào gặp anh Jaehyun một chút, anh ấy sẽ vui lắm."

.

"Jaehyunie mau nhìn xem em dắt ai tới này anh ơi!"

"Jungwoo em đến rồi, mau tới đây ngồi. Anh đang cùng thảo luận hợp đồng hợp tác sắp tới."

Jungwoo bây giờ mới nhận ra là có khách. Người kia khẽ cúi đầu chào và Jungwoo cũng lịch sự đáp lại. Có điều Jungwoo không biết, người đứng cạnh mình từ lâu đã hóa đá.

"Cậu...là đối tác mới sao?"

Người kia mỉm cười đưa tay ra với Jungwoo.

"Chào anh, em là Na Jaemin."

"Na...Na Jaemin!"

Renjun mấp máy môi. Bốn ánh mắt giao nhau cũng là lúc cả hai sững sờ. Bầu không khí cũng trở nên ngột ngạt, Renjun ngồi thụp xuống ôm lấy đầu.

"Không...không đây không phải là sự thật..."

Jaemin nắm chặt bàn tay đứng trơ mắt nhìn. Thật sự là Renjun sao? Người mà...

"Renjun em ổn không? Renjun...!"

Renjun bỏ chạy. Đúng! Cách duy nhất là bỏ chạy. Cậu không muốn nhìn thấy người đó. Cậu không đủ dũng khí để nhìn mặt người đó nữa...Cậu sợ bản thân mình sẽ không kiềm chế được bản thân...

Bao năm nay người đó không ngừng xuất hiện trong giấc mơ của cậu, cảnh tượng ngày hôm ấy một lần nữa lại hiện ra trước mắt cậu.

"Renjun! Chúng ta dừng lại đi."

"Nana...anh đừng đùa em nữa!"

"Renjun tôi mệt rồi!"

"Tôi ghê tởm loại người như cậu!"

Không biết cậu đã chạy bao xa, chỉ biết bản thân không thể chạy được nữa. Vô lực ngã xuống nền đất lạnh lẽo, bàn tay bị trầy xước đến bật máu. Nước mắt không tự nhủ được mà rơi xuống ướt đẫm hai bên má.

"Tại...tại...hức...sao....lại là anh? Tại...sao...hức...hức..."

Renjun cố gắng ngồi dậy, nhếch nhác đi về phía trước. Cứ như một cái xác không hồn, ai nấy nhìn cậu hết chỉ trỏ rồi xầm xì. Cậu va vào một người rồi ngã xuống, ý thức cuối cùng cậu nghe được là giọng nói trong trẻo của người đó.

"Này, cậu có sao không? Cậu gì ơi!"

                End.                      

Tui chợt nhận ra bản thân mình viết không được tốt lắm 😔😔

Mọi người đọc xong cho tui xin ý kiến với!!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net