2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

3.

Điện thoại của Lưu Dương kết nối trực tiếp với bluetooth của ô tô. Cuộc gọi đến, màn hình hiện lên dòng chữ "Tổ tông nhà em", cả ba không hẹn mà cùng nín thở.

Xe vẫn còn ở trước cổng tiểu khu, chưa gì Hoàng Nhân Tuấn đã lấy máy cá nhân để gọi, ngộ là có chuyện không ổn.

La Tại Dân lập tức rướn người về trước, bấm nút nghe.

"Ờm... Mọi người đi xa chưa?"

Lưu Dương đáp lời: "Chưa. Mải hóng chuyện của cậu nên bây giờ mới chuẩn bị đi."

"Thế thì có muốn ngủ lại nhà tôi đêm nay không? Ông chủ muốn mời mọi người sáng sớm mai đi cắm trại, câu cá, giải sầu." Cậu nhỏ giọng.

"Ông chủ?" Ôn Khiết nhắc lại.

"Bố em." Hoàng Nhân Tuấn phì một tiếng. "Vừa gọi hỏi Đông Anh, sếp cũng đồng ý rồi."

"Tức là bây giờ bọn tôi lái xe vào nhà ông ấy hả?" Lưu Dương càng nghĩ càng hưng phấn.

"Ừ ừ. Tôi gửi định vị nhé."

Lưu Dương còn chưa kịp mở miệng nói ok, Hoàng Nhân Tuấn đã không kiên nhẫn mà dập máy. Thông báo tin nhắn hiện lên đầu, cùng lúc cánh cổng mở ra. Bảo vệ ở trong phòng trực nghiêm chỉnh giơ tay chào, Ôn Khiết nhịn cười, gật đầu, cũng giơ tay đáp lễ.

Tự dưng thấy hào hứng quá lại đâm ra căng thẳng.

Vị trí Hoàng Nhân Tuấn gửi ở tít cuối tiểu khu, đi qua một cây cầu bắc ngang hồ nhân tạo.

Nhà cậu tựa như nằm trên một hòn đảo riêng biệt, đầu cầu còn có trực gác và thêm một lần qua cổng. Ôn Khiết lại tốn thêm một lần đáp lễ.

Lưu Dương và Ôn Khiết đồng loạt há hốc miệng.

"Thể loại trọc phú gì thế này?"

Không phải nhà, mà là một cung điện hoàng gia xây theo phong cách tân cổ điển! Còn có cả bể bơi bốc khói nóng!

Kim Đông Anh, sếp có biết sếp nuôi phải chúa hổ đội lốt mèo con rồi không?

Hoàng Nhân Tuấn đứng ở vườn, chính giữa lối ra vào, cười hì hì vẫy.

Ôn Khiết suýt chút nữa sốc đến khuỵu xuống. Dù sao chị cũng hết lòng chăm "trứng" gần chục năm nay, hoàn toàn không ngờ đến đây là một quả trứng vàng.

"Hoàng Nhân Tuấn, cậu đừng lừa tôi. Đây-đây là phim trường thôi đúng không?" Lưu Dương run run rẩy rẩy chỉ tay vào toà thành phía sau lưng cậu.

Hoàng Nhân Tuấn vẫn giữ bộ dạng ngây ngô, vỗ vỗ lưng nó. "Vào nhà đã rồi nói."

Mọi thứ đều rất bình thường, chỉ trừ mỗi việc cậu ngó lơ anh vệ sĩ của mình.

"Đù! Nhân Tuấn, cậu là thể loại mật thám
gì thế? Sao có thể giấu chúng tôi đến tận bây giờ?" Lưu Dương vừa bước chân vào sảnh đã lập tức cảm thán.

Con mẹ nó chứ! Nhà cái gì? Không giống nhà tí nào! Không có cái nhà nào như thế này! Lung linh đến choáng váng! Bảo sao cái bản tính đội trời đạp đất của cậu ta bành trướng như vậy. Còn không phải vì chống lưng quá uy sao? Thế này mà cậu còn đòi nương tựa Kim Đông Anh?

Quả thực là một lời không thể nói hết.

"Không thể khoe khoang mà. Dù sao tôi cũng trực tiếp khai báo với mọi người rồi đây thây." Hoàng Nhân Tuấn cười cười, tự tay xếp ra ba đôi dép đi trong nhà. "Đợi một chút, phòng sắp dọn xong rồi."

Ôn Khiết còn chưa kịp mở miệng ra thì ngay lập tức đã bị tiếng gào từ trên tầng vọng xuống làm cho cứng họng.

"Hoàng Nhân Tuấn, mày lại lấy quần lót của anh đấy à?"

Ôn Khiết: .........

Quản gia Thẩm đang đi từ cầu thang xuống: .........

Hoàng Nhân Tuấn rất không khách khí gào lại. "Hoàng Quán Hanh, tôi mà thèm mấy cái quần lót rách của anh đấy!"

Lưu Dương: Tôi không bất ngờ.

Quản gia Thẩm: Tôi quen rồi.

"Ba phòng đã chuẩn bị xong cả. Mọi người có muốn lên cất đồ luôn không?" Dì Thẩm nhẹ nhàng đưa hồn bọn họ về lại xác.

Hoàng Nhân Tuấn lanh lẹ gật đầu, đẩy vai từng người đi về phía trước.

Ôn Khiết đột nhiên nhớ ra, lẩm bẩm trong miệng. "Chết. Quên mang quần áo thay rồi."

Dì Thẩm nhỏ giọng. "Phu nhân nhà chúng tôi làm trong ngành Thời trang, nhà lúc nào cũng có quần áo mới. Chúng tôi dựa vào ảnh thiếu gia gửi trước đây, đã chuẩn bị sẵn kích cỡ của tiểu thư rồi."

Ôn Khiết: ......

"Cháu tên Ôn Khiết. Dì cứ gọi cháu Tiểu Khiết là được rồi ạ."

Phòng cho khách ở hành lang bên trái của tầng hai, phía bên phải được thiết kế như một quán pub nhỏ, là không gian tiếp bạn bè của hai thiếu gia nhà họ Hoàng.

Hoàng Nhân Tuấn hẹn bọn họ ở pub tại gia, bản thân nói phải chạy lên phòng, còn chút việc đang làm dở.

Đợi đến khi Lưu Dương và Ôn Khiết ngơ ngác khép cửa lại, còn Thẩm quản gia khuất dạng sau lối hành lang, La Tại Dân nãy giờ im lặng mới mạnh mẽ kéo tay cậu, lôi vào phòng mình.

Cậu không đề phòng, cửa đóng sầm mới vô thức hô lên một tiếng.

"Em ghen cái gì? Lại còn đơn phương chiến tranh lạnh với anh." Thân là vệ sĩ, được huấn luyện trong môi trường đặc biệt hà khắc, hắn chỉ cần dùng chút sức lực cỏn con đã khoá chặt đối phương ở trong lòng.

Hoàng Nhân Tuấn không phục! Hoàng Nhân Tuấn âm thầm chửi huấn luyện cá nhân, lấy cả đống tiền của cậu, cuối cùng vẫn để cậu ỉu xìu xìu dưới tay tên vệ sĩ vô lại này!

Huấn luyện viên đang say giấc nồng, tự dưng hắt hơi, tỉnh cả ngủ.

"Ai nói em ghen? Em đơn phương chiến tranh lạnh bao giờ?" Cậu chống hai tay vào ngực hắn, tỏ thái độ xa cách rất rõ ràng. "Anh đừng có mà đánh giá cao bản thân mình như thế."

"Thế ư?" Hắn cười lạnh. "Nếu không phải thì đáng lẽ ra hai cái tay nhỏ của em phải để ở vị trí này."

Nói rồi, hắn nắm lấy hai tay của Hoàng Nhân Tuấn kéo lên cần cổ mình, sau đó ôm siết lấy eo cậu, dồn cậu vào góc tường.

"Anh con mẹ nó bị điên..." Những lời còn lại đều bị La Tại Dân nuốt trọn.

Hoàng Nhân Tuấn nửa muốn đẩy ra, nửa muốn buông thả, một bên là đang giận dỗi, một bên là muốn hưởng thụ, một mặt là anh để đối thủ của tôi vân vê cà vạt của anh, một bên là tôi biết anh rất yêu tôi.

Môi mềm bị hắn cắn cắn di di, toàn thân đều bắt đầu ngứa ngáy không chịu nổi!

Được rồi được rồi! Không thở nổi nữa! Cậu níu lấy vai áo hắn, giật liên hồi.

"Sao thế? Bé cưng, sao tự dưng em thiếu hơi quá thế?"

Hoàng Nhân Tuấn uỷ khuất trợn mắt. Phắc! Tự dưng lại cảm thấy hai giọt nước tràn ra bên ngoài.

"Sao lại khóc rồi?" La Tại Dân vuốt má cậu, giọng trầm xuống nửa tông. Hắn nhếch miệng cười. "Lần nào hôn xong em cũng rơi nước mắt. Hiệu ứng tâm lý này khiến anh bối rối lắm, có biết không?"

Lần nào cũng bị anh hôn cho không thở được, tôi thở bằng nước mắt đấy! Vừa ý anh chưa?

Hoàng Nhân Tuấn nghĩ trong đầu mà Hoàng Nhân Tuấn không nói. Cậu vẫn muốn giận. Cậu không muốn lần nào La Tại Dân hắn cứ đè ra hôn là cậu sẽ lại hết giận! Làm người thì không thể thiếu nghị lực như thế được!

"Thế thì anh đừng hôn nữa. Em ban lệnh cấm." Hoàng Nhân Tuấn nhìn mặt hắn nghệt ra, rất vừa ý xoay người mở cửa.

"Thôi nào. Anh xin." La Tại Dân dở khóc dở cười, rướn người muốn níu lấy cậu. "Đừng cấm hôn được không? Anh hứa sẽ ngoan..."

Cánh cửa mở ra.

Lưu Dương đang giơ cánh tay nắm hờ, định gõ cửa: .........

Ôn Khiết đứng đằng sau Lưu Dương, đang chờ nó gõ cửa: .........

Hoàng Nhân Tuấn: .........

"Ờm. Tôi-tôi chưa thấy gì hết!" Lưu Dương chạy thẳng cẳng về phòng, bảo toàn mạng sống.

"Ờm. Hai-hai người cứ tự nhiên. Chị chưa nghe thấy gì hết!" Ôn Khiết bịt tay, chạy trối chết theo Lưu Dương.

Biết hai người yêu nhau rồi, nhưng trước nay chưa từng sến oẹ như thế! Hình tượng vệ sĩ băng lãnh của La Tại Dân ấy mà là rơm là rác. Quá khủng khiếp!

Hoàng Nhân Tuấn xấu hổ, đứng như trời trồng, chưa biết phản ứng ra sao.

La Tại Dân nén tiếng cười gian manh vào trong bụng, nhẹ nhàng ôm lấy cậu, đóng cửa phòng lại, cẩn thận chốt khoá.

"Mình phải giải quyết cho xong vấn đề tồn đọng đã. Em nhỉ?"

4.

Hoàng Quán Hanh vì thấy khô họng mà tỉnh dậy giữa giấc, tìm nước uống. Kết quả, anh phát hiện người giúp việc quên refill tủ lạnh cho mình rồi, đành tự vác thân xuống bếp lấy lên vài chai.

Thang máy đang bảo dưỡng, thợ nói trưa mai mới dùng được. Hoàng Quán Hanh đành nuốt cay nuốt đắng lặn lội đường bộ.

Đang túc tắc xuống đến tầng hai, anh nhìn thấy em trai mình đầu bù tóc rối, lén lén lút lút thò đầu ra khỏi phòng của một trong ba vị khách. Nhìn kĩ thêm một chút, anh còn thấy em ta ngửa cổ lên, hôn hôn người cao hơn liền mấy cái.

Hoàng Quán Hanh chậc lưỡi, thằng bé đúng là thành tinh rồi, hôn không gây ra tiếng động nào, kĩ năng quá điêu luyện!

Sau đó anh chạy vội xuống bếp.

Cứ tưởng Hoàng Nhân Tuấn về phòng luôn, không ngờ thằng bé cũng tìm vào bếp lấy nước lọc. Hai anh em nhìn nhau, cả vùng trời tĩnh lặng.

Cậu rõ là chột dạ, toan có ý bỏ chạy. "Em đi trước nhé. Anh ngủ ngon."

"Hoá ra..." Hoàng Quán Hanh nhịn cười đến mức muốn nội thương. "Hoá ra cái kích cỡ chú mày mua hôm đấy là của cậu kia à?"

Hoàng Nhân Tuấn ngay lập tức muốn cắn lưỡi chết quách luôn tại chỗ!

"Mai em đặt mua mẫu quần lót mới nhất cho anh nhé."

Không còn cách nào khác! Cậu uốn éo ôm cột nhà, giương to hai đôi mắt tròn long lanh, chớp chớp nhìn anh trai.

"Đúng lúc mai Hermès ra mẫu đồng hồ mới."

"Anh gửi mẫu. Em mua."

"Giày..."

"Mua."

"Anh còn thiếu một mẫu nước hoa..."

"Mua. Em mua hết, biếu anh hết!"

Hoàng Quán Hanh đắc ý, ngửa cổ cười lớn.

Hoàng Nhân Tuấn một bên nẫu thối mề, nội tâm đấu đá xem có nên mách mẹ một tiếng hay không.

Hai anh em ấy mà rủ nhau ra vườn, ngồi nói chuyện tận đến khi trời sáng. Hoàng Quán Hanh chỉ kịp ngủ hai tiếng đã bị mẹ yêu là Tần Mỹ Thi dựng dậy. Sau đó anh không can tâm, lội sang phòng em trai, bằng được lôi cậu tỉnh cùng.

Khi hai anh em nối đuôi nhau xuống phòng ăn sáng, mọi người đều đã tụ đủ, còn có thêm cả Kim Đông Anh.

Đúng như dự đoán, sắc mặt của Kim Tổng quả nhiên một lời không thể nói hết.

Bấy giờ bọn họ mới biết, Hoàng Nhân Tuấn là cậu út của Hoàng thị và Tần thị trứ danh, bên nội thâu tóm gần một nửa tài nguyên kiến trúc đô thị của cả nước, bên ngoại là tập đoàn đứng đầu ngành công nghiệp thời trang.

Trong đó có nhà thiết kế Tần Mĩ Thi, mệnh danh là "sắc màu chết người". Tất cả các ngôi sang hạng A trong giới giải trí đều muốn một lần được hợp tác với thương hiệu của bà. Xong, mới chỉ có duy nhất hai nữ diễn viên trong Tứ đại hoa đán, tân Tứ đại hoa đán và một nam diễn viên thuộc Tứ đại tiểu sinh trong suốt nhiều năm nay kí được hợp đồng.

Kim Đông Anh cầm thìa súp mà tay cũng run rẩy, mới nghĩ đến đêm qua âm thầm chửi mắng gà cưng nhà mình mà nuốt nước không trôi.

Hoàng Nhân Tuấn, xin lỗi em, ngàn lời xin lỗi em!

Nghĩ đi nghĩ lại, anh nhận thấy mình ấy mà thua con trai rồi. Mắt nhìn người của một đứa trẻ tám tuổi vắt mũi chưa sạch còn đỉnh hơn cả anh! Khi nào về nhà, anh nguyện bê cả công ty đồ chơi cống nạp cho tiểu bảo bối!

"Hôm qua, trợ lý có gửi cho cô E-mail của Đông thị." Tần Mỹ Thi khí chất siêu phàm, giọng nói cũng đặc biệt du dương. "Cháu muốn đề cử Nhân Tuấn là đại diện thương hiệu cho bộ sưu tập Ánh Dương?"

Kim Đông Anh lập tức gật đầu. "Cháu không biết cô Tần lại là mẹ của Nhân Tuấn, chỉ cảm thấy câu chuyện khơi nguồn cảm hứng cho bộ sưu tập này như dành riêng cho em ấy. Nói thế nào nhỉ? Kiểu như rất Hoàng Nhân Tuấn."

"Thì đúng là thiết kế lần này của cô lấy nguồn cảm hứng từ thằng bé. Nếu không nhận được đề cử, cô còn định trực tiếp tìm đến Đông thị." Bà đánh giá một lượt đồng nghiệp của con trai mình, nhìn ai cũng thấy rất vừa mắt, ý cười không tự chủ mà sâu sắc hơn. "Nhân Tuấn bướng bỉnh từ bé, thích tự thân vận động, vào được ngành giải trí bê bối này cũng không dễ dàng gì. May mắn nó gặp được các cháu, gia đình cô chú quả thực đỡ lo được nhiều phần."

"Vốn muốn mời mọi người đến chơi từ lâu, thằng bé này lại một mực từ chối." Ông Hoàng cũng nhập vào cuộc trò chuyện. "Chú biết rõ sự tận tình của mấy đứa, mà đến giờ mới có cơ hội ra mặt đáp nghĩa. Lát nữa đến ngoại ô, mấy đứa cứ nghỉ ngơi, là khu tư nhân nên không cần lo nghĩ."

Lưu Dương và Ôn Khiết suốt nhiều tháng nay chạy theo lịch trình của đỉnh lưu Hoàng, bận đến độ đã sớm quên mất định nghĩa của nghỉ dưỡng là gì. Nghe Hoàng Tổng nói xong, hai người lập tức đánh bay ngại ngùng mà nhìn nhau hô lên một tiếng.

"Còn lịch tối nay ăn mừng với đoàn làm phim thì sao ạ?" Hoàng Nhân Tuấn vừa uống xong một ngụm sữa, phồng mồm hỏi.

"Bao một kì nghỉ ở đảo Hải Ngọc dưới tên em rồi, báo bận chuyện gia đình, không thể đến." Hoàng Quán Hanh cắn miếng bánh mì, mặt không đổi sắc. "Không cần cảm ơn anh mày đâu."

Nội tâm Lưu Dương và Ôn Khiết đồng loạt chắp tay lạy. Bao ngầu!

"Anh Đông Anh, dắt cả chị dâu với Tiểu Đông đi cùng đi. Lâu rồi em chưa gặp thằng bé." Hoàng Nhân Tuấn vui ra mặt. "Bắn địa chỉ đây, em nhờ tài xế đến đón hai người họ ra thẳng sân bay."

Lưu Dương và Ôn Khiết: WTF SÂN BAY?

Kim Đông Anh mát lòng mát dạ, cảm thấy tâm sức chết lên chết xuống của mình bấy lâu nay sắp được đền đáp đủ cả rồi. Không uổng công uống thuốc chống tăng huyết áp gấp mấy lần dạo thường.

Thậm chí anh còn cầu mong gà nào cũng bằng được một nửa của đỉnh lưu Hoàng thì tốt biết mấy, anh nguyện lên giường bệnh liên tục luôn cũng được.

"Vậy mọi người nghỉ dưỡng vui vẻ nhé. Mình xin cáo lui trước đây." Tần Mỹ Thi uống cạn cốc cà phê đã nguội rồi vội vàng đứng dậy.

Hoàng Quán Hanh cũng nhanh chóng kết thúc bữa sáng.

Hoàng Nhân Tuấn ngẩn người nhìn theo. "Bà chủ với Quán Hanh không đi chung à?"

"Bà chủ này phải hoàn thành nốt bộ sưu tập cho cậu đấy, cậu Nhân Tuấn ạ." Bà Tần cười cười rồi đi thẳng, tiếng bái bai vọng lại từ sảnh lanh lảnh, chứng tỏ tâm trạng bà đang rất tốt.

Hoàng Quán Hanh đang chạy song song cả tập đoàn nhà nội lẫn nhà ngoại, cũng không thừa thời gian mà ở lại tán gẫu nữa. Gánh nặng của con trai cả quả thực doạ người, chẳng biết sau này em trai anh đỡ được bao nhiêu phần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net