01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Luôn có người nói với tôi rằng chỉ cần ngẩng đầu là có thể ngắm nhìn trời sao, nhưng riêng mình tôi biết, tinh hà tồn tại của đời tôi, ở trong mắt em ấy.”
___

1.

“Liên hoan phim thế giới châu Á năm nay, cậu có hai đề cử cho giải thưởng cá nhân và hai tác phẩm tham dự.”

Khi Lý Đông Hách gọi điện tới, Hoàng Nhân Tuấn người vẫn còn ở Ireland, vừa mới quay xong cảnh cuối của bộ phim mới, tiễn các đồng nghiệp đến chúc mừng cậu thuận lợi đóng máy.

Cậu khoác chiếc áo choàng tắm mỏng, ngồi trên ban công, rót một ly rượu vang đỏ nghe Lý Đông Hách lải nhải không dứt ở đầu dây bên kia.

“Tác phẩm đề cử là bộ phim "Chôn Vùi" của đạo diễn Trịnh năm nay và bộ phim "Trí Phong" quay năm ngoái, đề cử cho giải cá nhân là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong phim của đạo diễn Trịnh và nam diễn viên phụ xuất sắc nhất của "Trí Phong", vậy năm nay cậu đi không?”

“Không đi đâu,” Hoàng Nhân Tuấn nhấp một ngụm rượu: “Giải thưởng cuối cùng thuộc về ai, tôi và cậu trong lòng đều rõ, cần gì phải đến góp vui xem náo nhiệt.”

“Được, tôi sẽ nói với ban tổ chức là cậu đang quay phim ở nơi khác, không kịp sắp xếp lịch trình.”

“Ừm.”

“Vậy hôm nào từ Ireland bay về? Tôi tới đón cậu.”

“Năm giờ chiều ngày kia hạ cánh.” Ánh mắt Hoàng Nhân Tuấn đăm chiêu nhìn chằm chằm ngọn núi phía xa, vô thức lắc lư ly rượu trong tay: “Gần đây nhận được lời mời kịch bản mới nào không?”

“Có,” Lý Đông Hách mở lại bản ghi chú trên điện thoại: “Vài lời mời thử vai từ kịch bản của mấy đạo diễn lớn, tôi đang tính đợi cậu trở về rồi cùng nhau thảo luận, chọn lấy hai vai ổn nhất.”

“Nói cậu nghe, tôi đã đọc qua kịch bản mới của đạo diễn Trịnh rồi...”

“Giúp tôi từ chối hết đi.”

Lý Đông Hách mới nói được một nửa, nửa còn lại đều bị kẹt trong cổ họng, nói ra không được mà không nói cũng chẳng xong, nghẹn nửa ngày cuối cùng chỉ thốt được một câu: “Cậu nghiêm túc?”

“Chậc,” Hoàng Nhân Tuấn cười nhẹ: “Đông Hách, cậu quen biết tôi nhiều năm như vậy, có khi nào nói chuyện là tôi không nghiêm túc à?”

“Tôi ra mắt năm 16 tuổi, tính đến nay cũng gần mười năm rồi, hầu như mỗi ngày trôi qua chỉ quanh quẩn chạy lịch trình rồi quay phim, tôi muốn nghỉ ngơi cho thoải mái một khoảng thời gian, Đông Hách, cũng nghỉ ngơi với tôi đi.”

“Được, nghỉ ngơi rất tốt.” Lý Đông Hách đồng ý với Hoàng Nhân Tuấn không chút do dự, cậu ấy vẫn luôn là người ủng hộ Hoàng Nhân Tuấn vô điều kiện: “Cậu ở bên đó cũng muộn rồi, ngủ sớm đi.”

“Ừm, ngủ ngon.” Hoàng Nhân Tuấn cúp điện thoại, cả người cuộn tròn trên chiếc ghế lười bập bênh rộng rãi, cứ lắc lư một chút rồi lại một chút.

Lục lọi trong trí nhớ hình như từ sau khi cậu giành được ảnh đế, thì đã không còn tham dự liên hoan phim thế giới châu Á nữa.

Một mặt cảm thấy nó khá nhàm chán, về cơ bản các giải thưởng hằng năm đều cố định, cậu không có hứng thú tham gia cuộc vui trên thảm đỏ, cũng không muốn xuất hiện trên thảm đỏ; mặt khác, chính xác hơn là sợ phải chạm mặt với một số...người quen cũ.

Mỗi chúng ta đều nên hướng về phía trước mà tiến lên, nếu chỉ mải chìm đắm trong vinh quang và huy hoàng của quá khứ thì cuộc sống chẳng còn ý nghĩa gì, những người và chuyện đã qua, chi bằng cứ cất gọn trong kí ức, không cần liên lạc cũng không cần gặp lại.

Gió đêm ở Ireland thổi từ đồi Tara mang theo cảm giác mát mẻ làm vạt áo cậu tung bay, ánh trăng nhảy nhót trên mặt hồ, trải đều lên làn nước màu sắc kim óng ánh, cậu bỗng cảm thấy thần kinh căng như dây đàn của mình được thả lỏng sau hai tháng quay phim, cơn buồn ngủ không báo trước như thủy triều xô tới.

Khi Hoàng Nhân Tuấn say giấc trong đêm đen an tĩnh nơi Ireland, thì Lý Đông Hách ở trong nước lại bận rộn đến đầu bù tóc rối, cậu đang định nhấc máy gọi cho các đạo diễn để từ chối lời mời thử vai, thì chuông điện thoại từ Chung Thần Lạc đã vang lên trước.

“Anh!” giọng của Chung Thần Lạc vẫn luôn vang, khiến Lý Đông Hách vốn có chút mệt mỏi vì tối qua thức khuya nháy mắt tỉnh tảo lại: “Anh Nhân Tuấn cuối cùng cũng chịu tham gia liên hoan phim thế giới châu Á rồi?!”

“Anh đang định nói với ban tổ chức, năm nay cậu ấy vẫn không kịp sắp xếp lịch trình đây.”

“Anh không xem hot search đúng không Đông Hách.”

“Hot search gì cơ?” Lý Đông Hách nhíu mày, trong lòng nảy lên linh cảm chẳng lành.

Cầm điện thoại dự phòng trên tay, bấm vào weibo liền hít một hơi lạnh, cậu xin thề bản thân của bốn năm năm nay chưa từng nhìn thấy nhiều Hoàng Nhân Tuấn trên hot search như vậy, còn chưa kể trung bình cứ cách hai dòng là lại thấy tên Hoàng Nhân Tuấn rồi.

Vừa lướt làm mới trang, một hot search mới đột nhiên lọt top hot nhất, Lý Đông Hách nhìn kĩ hơn, mém xíu nữa là quăng luôn cái điện thoại, trên mục tìm kiếm hiện rõ sáu chữ lớn #La Tại Dân Hoàng Nhân Tuấn#, theo sau còn có một màu đỏ rực “Bạo”.

Cậu run rẩy bấm vào thanh tìm kiếm muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì kinh thiên động địa như vậy, lại có thể làm cho hai người này cũng có ngày dắt tay cùng nhau lên hot search, nhưng chỉ thấy một khoảng trắng xóa mà không có bất cứ nội dung nào.

Weibo, không phụ sự kì vọng đã sập rồi.

Sau khoảng mười lăm phút, Lý Đông Hách từ những người trong phòng làm việc biết được nguyên nhân Hoàng Nhân Tuấn lên hot search, là bộ phim của Hoàng Nhân Tuấn, bộ phim mà rất lâu rồi Hoàng Nhân Tuấn không nhắc đến.

"Quá khứ lặng yên", một bộ phim gần như bị cấm tiệt bởi Hoàng Nhân Tuấn, sáu năm sau vậy mà lại cùng hai diễn viên chính lọt top hot search.

2.

Quay ngược thời gian đến nửa tiếng trước, một nhân vật chính khác trên hot search, La Tại Dân, đang được phỏng vấn tuyên truyền cho bộ phim mới.

MC là người quen cũ của La Tại Dân, hầu như mỗi khi nhận phỏng vấn tuyên truyền phim đều là vị MC này, phong cách đặt câu hỏi của người này cũng nổi tiếng là thẳng thắn và sắc bén, chỉ có điều La Tại Dân cũng là một cao thủ quen thuộc với thái cực quyền, nên mỗi lần phỏng vấn không tạo ra đợt sóng lớn nào.

Hôm nay La Tại Dân toàn thân mặc một bộ âu phục đen tuyền, gọng kính vàng nằm trên sống mũi cao thẳng, ngồi trên ghế sô pha phòng phỏng vấn, trông vừa lười biếng lại đẹp mắt.

Khác với những lần trước thì lần này áp dụng phương thức phát sóng trực tiếp trong cả quá trình phỏng vấn, mười phút trước khi chính thức bắt đầu, số lượng người xem trong phòng livestream đã lên tới con số một triệu, đủ để thấy độ nổi tiếng của thị đế Na cao như thế nào.

Với tiếng vỗ tay vang lên, livestream chính thức bắt đầu, MC nở nụ cười công nghiệp thông thường, La Tại Dân cũng ngồi thẳng dậy, sửa sang lại cà vạt, mang theo nụ cười tiêu chuẩn, cùng với MC hướng về phía ống kính chào hỏi khán giả.

“Khách mời của chúng ta hôm nay, cũng là một người bạn cũ của mọi người, La Tại Dân lão sư, cùng với bộ phim truyền hình mới nhất của anh ấy "Người ngoài cuộc" đến tham gia chương trình của chúng ta.”

La Tại Dân đối mặt với ống kính hơi gật đầu: “Chào mọi người, tôi là La Tại Dân, bộ phim truyền hình mới của tôi "Người ngoài cuộc" sẽ phát sóng vào ngày 1 tháng 6, mong được mọi người chờ đón thật nhiều.”

“Nếu đã nói La lão sư là bạn cũ rồi, vậy chúng ta không cần câu nệ nữa, hãy cùng xem thử người hâm mộ có tò mò gì về bộ phim mới lần này của La lão sư nào.” người MC rất nhanh liền tiến vào quá trình, không chút dây dưa dài dòng, đây cũng là một trong những lí do khiến La Tại Dân không nảy sinh ác cảm với chương trình.

“Có người hâm mộ nói, thời điểm lần đầu nghe thấy tên phim còn tưởng là một bộ phim kịch tính, thật không ngờ lại là một bộ phim tình cảm thuần khiết về mối tình đầu, hình như trước đây anh chưa từng nhận loại kịch bản này, không biết đối với bộ phim này anh có cảm nghĩ như thế nào?”

La Tại Dân hơi nhướn mày, quả nhiên, cuộc phỏng vấn này sẽ không dễ dàng buông tha anh.

Anh vốn nghĩ sẽ giống như bao lần trước, nếu câu hỏi có được lặp lại thì câu trả lời chỉ cần chỉnh sửa chút là được, nhưng nhớ đến tin nhắn nhận được trên điện thoại trước khi tiến hành phỏng vấn, anh bỗng muốn tùy hứng một lần.

“Tại sao lại nhận kịch bản này ư” La Tại Dân cúi đầu trầm tư, nhưng khi ngẩng đầu mở lời lại mang theo trận sét kinh thiên: “Là bởi vì...tôi cảm thấy mối tình đầu trong câu chuyện với mối tình đầu của tôi khá giống nhau.”

Vừa dứt lời, quản lí Lý Minh Hưởng đứng sau máy quay há hốc mồm, hôm nay tổ tông này chập mạch chỗ nào rồi, lại có thể nói ra lời đó trên sóng trực tiếp?

Anh thậm chí còn không dám lấy điện thoại ra xem bình luận trong phòng livestream, so với vẻ mặt anh bây giờ chắc chắn đặc sắc hơn nhiều rồi.

“Oh?” Người dẫn chương trình trở nên hứng thú, tỉ suất người xem của hôm nay đều dựa vào La Tại Dân tự bạo rồi: “Vậy không biết câu chuyện về mối tình đầu của La lão sư có thể chia sẻ cho chúng tôi nghe đôi chút không?”

“Mối tình đầu à...đã lâu quá rồi, cũng không có gì đặc biệt để chia sẻ cả.” Như thể người vừa tiết lộ chuyện kinh thiên đó không phải mình, La Tại Dân khôi phục lại trạng thái tùy hứng như thường lệ: “Chỉ là lúc đọc kịch bản tôi đột nhiên cảm thấy hoài niệm, cho nên mới đồng ý nhận vai, xem như là ôn lại thời thanh xuân của bản thân nhỉ?”

“Vậy xem ra mối tình đầu của La lão sư nhất định rất đẹp.” Nhìn thấy La Tại Dân như vậy, người dẫn chương trình đoán chừng không thể hỏi thêm nữa, bèn đưa mắt ra hiệu đưa ra câu hỏi kế tiếp.

Lý Minh Hưởng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm, vẫn ổn, may mà tổ tông không nói thêm gì nữa, bằng không tối nay khó tránh khỏi một cuộc mưa máu gió tanh.

Nhưng một phút sau, anh cảm thấy mình vui mừng hơi sớm rồi.

“Câu hỏi từ người hâm mộ là, La lão sư đã ra mắt nhiều năm vẫn luôn đóng phim truyền hình, mà chỉ có một tác phẩm điện ảnh, không biết anh có dự định thử sức với màn ảnh rộng lần nữa không?”

“Không.” Một giây suy nghĩ cũng không có, La Tại Dân dứt khoát đưa ra câu trả lời, ngay cả MC cũng ngạc nhiên.

“Vì sao La lão sư lại chắc như đinh đóng cột thế này?”

“Bởi vì khi bộ phim đó quay xong tôi đã cá cược với một người, và tôi thua, tiền cược chính là từ nay về sau tôi sẽ không đóng phim điện ảnh nữa.” Khóe miệng La Tại Dân cong lên, những lời anh nói tùy ý và tự nhiên như sáng mai ăn gì, nhưng nội dung lại đáng kinh ngạc.

“Vậy tôi có thể mạo muội hỏi là cá cược với ai không?”

“.....” La Tại Dân im lặng.

Lý Minh Hưởng bắt đầu cầu nguyện, tổ tông nói ít lại dùm con.

“Đáp án nằm ở câu hỏi vừa trả lời.”

Tuyệt vời lắm, Lý Minh Hưởng hoàn toàn tuyệt vọng, đơn từ chức cũng đã viết xong, tranh thủ tối nay mang đến công ty, còn tổ tông này ai thích thì đem đi luôn đi.

3.

Sau khi máy bay Hoàng Nhân Tuấn hạ cánh, cậu lấy kính râm và khẩu trang từ trong túi ra che kín bản thân. Từ trước đến nay cậu luôn không thích người hâm mộ đến sân bay đón mình, cũng không cần dựa vào vài tấm ảnh sân bay để tăng độ nổi tiếng, may mắn là người hâm mộ nghe theo, nhưng ở nơi người đến người đi như sân bay, cậu vẫn nên cẩn thận thì hơn.

Vừa định gọi cho Lý Đông Hách hỏi xem cậu ấy đang ở đâu, thì loáng thoáng nhìn thấy bên ngoài sân bay toàn là người, súng dài pháo ngắn, như đang chờ ai đó bước ra.

Cậu nhíu mày, trong lòng nhẩm tính thử, rõ ràng đã nhờ quản lí đặc biệt chọn chuyến bay khác với đoàn làm phim, sao lại có nhiều người ở đây như vậy, nhưng nghĩ đi nghĩ lại nửa ngày, cậu cũng không nghĩ ra trên chuyến bay có ai có thể huy động nhiều nguồn lực giống bây giờ.

Hít một hơi thật sâu, đè thấp vành mũ chuẩn bị đi theo đoàn người ra ngoài, lại không biết có ai hô to một tiếng: “Hoàng Nhân Tuấn đến rồi.”

Cậu giật bắn, muốn trốn cũng không kịp. Đám phóng viên vốn đang chen chúc xiên vẹo với nhau tựa như được tiêm thêm máu gà, mang theo toàn bộ máy ảnh vọt tới, còn chưa kịp phản ứng đã có vài cái mic chắn trước mặt cậu.

(tiêm thêm máu gà: để chỉ sự phấn khích đột ngột của một người đối với một người hoặc vật cụ thể, mang ý châm biếm)

“Hoàng Nhân Tuấn, xin hỏi anh đã xem chương trình phỏng vấn của La Tại Dân hai ngày trước chưa? Vụ cá cược mà anh ấy nhắc tới có phải là chuyện xảy ra với anh trong quá trình quay phim "Quá khứ lặng yên" sáu năm trước không?”

“Xin hỏi mối tình đầu mà La Tại Dân nhắc tới là anh sao? Bây giờ La Tại Dân đột nhiên nhắc lại chuyện sáu năm trước, phải chăng mối quan hệ của hai người đã hòa hoãn?”

Lý Đông Hách cố gắng chen vào đám người nghe được phóng viên đặt câu hỏi, trống trong ngực đập liên hồi.

Quả nhiên, Hoàng Nhân Tuấn vốn đang kiệt quệ vì chuyến bay đường dài nghe thấy ba chữ “La Tại Dân”, hoàn toàn mất đi ý cười, hơi thở toàn thân đều trở nên lạnh băng.

Lý Đông Hách vội vàng kéo trợ lí một trái một phải che chắn cho Hoàng Nhân Tuấn khỏi ảnh đèn flash chói lóa,  leo được lên xe cũng không dễ dàng gì, tài xế nhanh chóng đạp ga, lúc này mới tách khỏi tiếng ồn ào ở phía sau.

“Chuyện gì thế này?” Hoàng Nhân Tuấn vừa mở miệng, Lý Đông Hách đã cảm thấy nhiệt độ trong xe giảm xuống vài phần.

Cậu đưa điện thoại qua: “Cậu tự xem đi.”

Trên màn hình hiển thị cuộc phỏng vấn của La Tại Dân ngày hôm trước, Hoàng Nhân Tuấn cau mày xuyên suốt lúc xem, trầm mặc hồi lâu cuối cùng mới nghiến răng thốt ra hai chữ: “Đồ điên!”

“Cậu đã liên lạc với Lý Minh Hưởng chưa?” Hoàng Nhân Tuấn hỏi khi trả lại điện thoại cho Lý Đông Hách.

Lý Đông Hách gật đầu: “Liên lạc rồi, Lý Minh Hưởng nói, La.....uh.....nội dung cuộc phỏng vấn trước đó không được nói qua với anh ấy.”

“Tôi biết mà.”

Hoàng Nhân Tuấn nhắm mắt dựa lưng vào ghế, ngón tay gõ vào tay vịn theo tiết tấu.

Trong video phỏng vấn, biểu cảm của người đó khi nói ra những lời kia, cậu quen thuộc hơn bất cứ ai, nửa nghiêm túc nửa đùa cợt, khiến người khác khó lòng phân biệt thật giả lẫn lộn, hệt như sáu năm trước.

Người trên mạng, thích nhất là hóng hớt drama, những tin đồn bịa đặt đã có thể khơi dậy lòng nhiệt huyết sục sôi của bọn họ rồi huống chi là chuyện do chính đương sự nói ra.

Trên weibo hai ngày qua, đem bộ phim họ hợp tác sáu năm trước cùng đoạn phỏng vấn này, lật qua rồi lật lại, đủ mọi kiểu phân tích bay đầy trời, cố gắng từng tí tìm ra bằng chứng hai người từng yêu nhau.

Tất cả mọi người, bất luận là quần chúng ăn dưa hay fan hai nhà, đều đang chờ nhân vật chính xuất hiện giải thích.

Hoàng Nhân Tuấn thấy có chút buồn cười, mọi người đều chờ lời giải thích từ cậu, thế nhưng trong trò hề lố bịch này cậu lại là người cuối cùng biết chuyện.

Rồi ai sẽ cho cậu một lời giải thích đây?

Hoàng Nhân Tuấn chỉ thấy, dù là sáu năm trước hay hiện tại, La Tại Dân đều là kiếp nạn của cậu, là kiếp nạn không thể vượt qua.

(Còn tiếp)

_____

Permission:


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net