Chap 2: Lý do tớ ko bay được

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tớ sẽ đi với cậu-Krixi.
Ể-Nakroth.
Tớ sẽ đi chơi với cậu, chuyện hôm qua cho tớ xin lỗi-Krixi.
Thật sao, cậu chịu đi rồi sao-Nakroth vui mừng nói.
Ừ-Krixi.
Tốt quá để tớ rủ các cậu ấy đi chung-Nakroth chạy khỏi nhà.
Cậu ấy vẫn trẻ con như ngày nào-Krixi.

Kết quả chỉ có Airi và Murad đi chung với Krixi và Nakroth.
Nakroth và Murad thì dựng liều trại còn Krixi và Airi thì đi tìm thức ăn.
Tối đến cả bốn người đều quay quần bên nhau và trò chuyện rất vui vẻ.
Nè sao cậu muốn đi chơi vậy Nakroth?-Krixi.
Ờ thì ...-Nakroth.
Cậu ấy nghe được Lauriel nói ở đây có một loại hoa quý hiếm nên muốn cho cậu xem ấy mà-Airi.
Ồ vậy sao-Krixi.
"Nakroth cậu ấy quan tâm mình vậy sao"-Krixi.
Krixi nhìn sang Nakroth thấy cậu quay qua chỗ khác nên cũng ko nói gì.
Tối đến khi tất cả nọi người đều ngủ thì Krixi lén lút đi ra ngoài nhưng làm sao thoát được giác quan của bọn quỷ.

Krixi cố gắng trèo lên một cái cây cao ở gần đó.
Cô trượt chân và té khỏi cây.
"Ủa, ko đau tí nào hết"-Krixi.
Krixi mở mắt ra thì cô đã nằm trên vòng tay của Nakroth.
Này, đã ko biết bay rồi thì đừng có cố gắng như vậy nhé-Nakroth lạnh nhạt nói.
Xin lỗi cậu-Krixi.
Cậu muốn làm gì à?-Nakroth.
Tớ muốn ngắm sao-Krixi.
Nakroth đưa cô lên vách núi gần đó và cùng ngắm sao với Krixi.
Cậu có thể về ngủ mà ko cần phải ở lại với tớ đâu-Krixi.
Ko sao đâu, ko có tớ thì sao cậu xuống được hả-Nakroth.
Tớ tự làm được thiệt mà-Krixi.
Thật sao-Nakroth.

Cả hai ngồi được một lúc thì nakroth nói:
Krixi nè, đừng buồn nữa, tớ sẽ luôn ở bên cậu mà đừng lo-Nakroth.
Nhưng ... đôi cánh này của tớ thật vô dụng, chả giúp gì được cho mọi người-Krixi rưng rưng nước mắt.
Rồi sẽ đến lúc cậu phát huy được nó thôi đừng lo mà-Nakroth đặt tay lên đầu cô xoa nhẹ.
Nakroth-Krixi ôm lấy cậu.
Chuyện ... chuyện gì?-Nakroth.
Tớ ko muốn thành gánh nặng đâu ... tớ ...-Krixi siết chặt áo nakroth nói.
Cậu ko phải gánh nặng đâu mà, đừng lo-Nakroth.
Ừm-Krixi dựa đầu vào ngực Nakroth.

Krixi ko bay được là vì một số lý do khi còn nhỏ.
Tộc tiên có một đặc điểm khác biệt chính là đôi cánh. Khi mới sinh ra đôi cánh này vô cùng yếu ớt và phải nhờ đến sự bao bọc của ba mẹ.
Khi lớn lên bọn trẻ muốn bay được thì cũng phải nhờ đến ba mẹ.
Nhưng ba mẹ krixi đã ko còn khi cô còn nhỏ và phải nhờ đến già làng chăm sóc và từ đó cô ko thể bay được cũng như ko thể bộc lộ được sức mạnh của tiên tộc.
Nakroth cũng đồng cảnh ngộ với cô, tộc quỷ khi vừa sinh ra ai cũng có một món vũ khí của riêng mình, nhưng nakroth thì chả có gì thế nên cậu bị mọi người xem thường và đối xử thậm tệ.
Trong một ngày mưa giông bão cậu vô tình bị gió cuốn đi khi đang bay và lạc vào khu vực của tộc tiên.
Cậu ngồi co mình ở gốc cây cổ thụ và Krixi vô tình đi ngang đấy.
Cô nhìn thấy cậu ko ổn nên chạy lại hỏi:
Cậu ơi, cậu sao vậy?-Krixi.
Hả-Nakroth thều thào nói.
Cậu ko ổn chỗ nào sao, để tớ giúp cậu-Krixi.
Krixi đưa Nakroth về nhà mình, những ngày sau đó Nakroth bị sốt rất cao vì cơn bão và môi trường ở tộc tiên.
Krixi đã chăm sóc Nakroth ngày qua ngày và thậm chí là cô bỏ cả bữa cơm của mình.
Đến ngày mà Nakroth tỉnh lại cũng đã hơn một tuần.
Ơ, đây là đâu vậy?-Nakroth ngồi dậy.
Thì một bàn tay ấm áp nắm lấy tay anh. Anh quay sang thì Krixi đã ngủ vì mệt và nắm lấy tay anh.
Cô bé đó-Nakroth.

Câu nói của Nakroth khiến Krixi tỉnh giấc.
A cậu tỉnh rồi-Krixi.
Cậu ko còn sốt nữa, may quá-Krixi đặt tay lên trán anh.
Sao cô lại làm vậy?-Nakroth.
Thì ... thấy người gặp nạn thì phải giúp chứ-Krixi ngây thơ trả lời.
Nhưng đôi cánh này thì cô biết tôi là người của tộc nào rồi chứ gì-Nakroth.
Ừ thì ...-Krixi.
Tôi về đây-Nakroth rời khỏi giường và tiến tới cửa.
Mình lại cô đơn nữa rồi-Krixi buồn nói.
Nakroth bỗng nhiên dừng lại và hỏi:
Sao lại cô đơn?.
Tại vì ko ai chơi với tớ cả-Krixi.
"Cô gái này ... giống như mình"-Nakroth.

Đồ yếu đuối.
Nhục nhã quá đi mà.
Tại sao tôi lại sinh ra nó chứ.
Cậu ... có thể ở lại được ko? Mặc dù nó thật phi lý nhưng ...-Krixi ngại ngùng nói.
Nakroth cắn chặt môi đi lại krixi.
Vậy ... cũng được sao-Nakroth.
Sao?-Krixi.
Tôi có thể ở lại sao?-Nakroth.
Ừ tất nhiên rồi-Krixi cười tươi nhìn nakroth.
...-Nakroth.

Tất cả mọi chuyện là như thế và bây giờ Nakroth ko bao giờ rời xa cô nữa, cậu như là một phần của tộc tiên nhưng hầu như già làng có điểm nào đó ko thích cậu.

Cả đám đang đi giữa chừng thì một cây thương lao tới chỗ bốn người.
Nakroth bế Krixi lên lùi về.

Ra mặt đi-Murad.
Hô, các ngươi né chiêu cũng ấn tượng lắm.
Ngươi là ai?-Airi.
Ta sao, đáng lẽ ngươi nên hỏi cái người đang bế cô tiên đằng kia đi chứ.
Ta chưa từng quen ngươi bao giờ-Nakroth.
Phủ phàng quá đi mất, vậy ngươi có nhận ra thứ này ko.
Tên đó phạch ra đôi cánh to lớn ở sao lưng khiến cho cả bốn người đều ngạc nhiên.

Chắc ngươi cũng nhận ra thứ này chứ nhỉ anh trai.
ANH ... ANH TRAI!!!-Krixi/Airi/Murad.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#nakki