5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Murad nhìn phản ứng của hắn, nhịn cười đến đau ruột, toi rồi, toi rồi, đáng yêu quá, muốn hôn hôn, làm sao bây giờ.

Cậu vui vẻ ăn nốt miếng bánh rồi quệt miệng, cười nói giải thích:

- "Anh ở trong trường nổi tiếng như vậy, sao lại không biết"

Nakroth hơi cau mày.

- "Tôi? Nổi tiếng?"

Hắn chưa từng nghe thấy bao giờ, ai cũng nói hắn lầm lì khó ưa, làm gì có ai thích mà nổi với chả tiếng.

Murad chớp chớp đôi mắt to tròn màu hồng saphia nhìn hắn, bất mãn lên tiếng:

- "Chứ sao không! Chẳng qua anh không biết thôi"

Ông xã cậu hảo soái như vậy, đứa nào không nhìn ra là đứa đấy bị mù.

Còn sao lại không có tiếng ấy hả.

Chỉ là sau này lên đại học mới có thôi, còn là một hội bigger fan nữa đấy, chẳng qua bây giờ tóc tai dài che kín cả mắt cả gáy, nhìn vào lôi thôi luộm thuộm, trông thế nào mới không ra được bộ dạng giống trước.

Không phải cậu trước đó ăn nằm với con người này một quãng đời, còn sợ nhận không ra là lão công lãnh đạm kiên định đẹp trai nhà mình.

Nghĩ nghĩ, có khi cứ để như này cũng tốt a, chỉ cần cậu thấy lão công của cậu có bao nhiêu đẹp liền có bấy nhiêu đẹp, không cần người ngoài biết làm gì cho mệt.

Nakroth nhìn cậu tủm tỉm cười nói, có chút khó hiểu muốn lên tiếng, nhưng hắn nghĩ mãi cũng không biết nên gọi thế nào, tá mới thấy nói chuyện cả đường đi, lại chưa có biết tên người bên cạnh.

- "....cậu"

- "MURAD!!"

Vàng oanh từ tầng trên rống xuống sân trường, cả Murad lẫn Nakroth đều giật mình nhìn lên, chỉ thấy một chàng trai tuấn tú thò đầu ra từ ban công, vẩy tay cười.

- "Valhein? Mày lại thần kinh cái gì?"

Murad giật giật miệng, nói vọng lên.

Y đứng từ tầng trên nói, tiếng cứ lanh lảnh chanh chua như mụ già.

- "Qua căng tin mua hộ hộp sữa dâu nhé! Yêu cậu!"

Nói xong còn không quên vòng hai tay lên đầu làm hình trái tim.

- "........"_Murad lười quản thiểu năng!

Nakroth nhìn cậu lầm bẩm chửi, cơ miệng há rồi lại hợp, muốn nói gì đó, cuối cùng lại chẳng biết phải nói gì, mắt cứ nhìn cậu, nhưng đến lúc Murad quay đầu nhìn hắn, lại vội vã đảo mắt đi.

- "Em phải đi căng tin đã, chào nhé"

Nói rồi chân trước chân sau toang chạy đi, Nakroth gật đầu với cậu, rũ mắt, chẳng lẽ cứ vậy đi à...

- "A đúng rồi!"

Chưa kịp để hắn bước thêm, một bàn tay đã chợt nắm lấy cánh tay hắn, quay người lại, gương mặt thiếu niên thanh tú ngọt ngào nhìn hắn, đáy mắt hồng phiến lấp lánh, nở một nụ cười thật tươi.

- "Em tên Murad, lớp 11B, sau này sẽ chăm tìm anh nói chuyện"

Nói rồi không đợi hắn phản ứng, đã quay người tạm biệt rời đi.

Nakroth đứng lặng người nhìn theo bóng cậu, nhìn cánh tay vừa được nắm lấy, trên da thịt vẫn còn cảm giác tê tê.

Nhóc con đó, nói sau này sẽ chăm tìm hắn.

Nghĩ rồi lại nghĩ.

Thở dài.

Nói thì nói, hắn có gì tốt mà tìm hắn.

Murad ném hộp sữa vào mặt Valhein, hậm hực vô cùng.

- "Thái độ gì đấy"

Valhein chộp lấy hộp sữa, khinh khỉnh liếc cậu.

Nói! Còn nói!

Murad rất muốn tẩn cho y một trận, cậu đặt mông xuống ghế, nheo mắt nguy hiểm mà nhìn y.

- "Từ sau cấm mày làm phiền, ông đây xẻo mày làm hai"

- "Sao! Ông xã đấy hả"

Valhein rất không sợ chết mà ô hô một tiếng.

- "Chứ còn ai nữa"

- "........."

Trêu tý thôi mà nhận mẹ luôn à?

Không phải nên chối thì mới hợp lẽ thường tình sao?

- "Murad, mày có bệnh thì chữa đi"

Dạo gần đây chơi nhiều với thằng oắt con này khiến dây thần kinh của y cứ căng rồi lại giãn liên tục, thế này chưa chết vì già đã chết vì nhồi máu não rồi.

Murad cũng lôi hộp milo trong balo, cấm ống hút tu tu, trợn mắt trả lời.

- "Đang chữa đây còn gì, không làm sao tao sống được!"

Sắc mặt Valhein tái xanh.

- "Cái gì? Mày có bệnh thật à"__Không phải đùa chứ!!

- "Ừ"

- "Bệnh gì?"

- "Tương tư"

- "............."

Người nào đó cách một dãy nhà, bỗng hắt xì một cái.

Còn Valhein dí đầu thằng ôn con xuống bàn.

Murad nghiêm túc dành cả buổi để suy nghĩ làm sao rước chồng yêu về tay, hiện tại hiểu biết của cậu về hắn mà trên nấc thang 10 thì phải được 8/10, 2 phần còn lại là 2 năm 12 và tân sinh viên coi như không tính.

Còn ông xã yêu dấu 17 tuổi với độ hiểu biết về người vợ 30 tuổi của mình là bằng 0.

Nghe sao cũng giống biến thái ghê ta.

Cậu thế mà có tư tưởng tư thông với lão công 17 tuổi cơ đấy, chết chết, thế này để người ngoài biết, không cho cậu mấy phát súng đã là nhân đạo lắm rồi.

Không bằng đầu tiên cứ hữu duyên hữu ý làm bạn với hắn đi đã, rồi đợi thân thiết từ từ tiếp cận dần.

Thời điểm này Nak của cậu cũng chưa gay, giờ đột ngột bẻ cong ảnh, sợ thỏ ép đường cùng cũng quay lại cắn người.

Nghĩ xong lại một tràng đau lòng chết bảo bảo!

Thế thì bao giờ mới được hôn hôn....

Vật chồng yêu lắm rồi.

Cứ thế này thì phát điên mất thôi.

Một bên người nọ nghĩ trăm phương nghìn kế rước chồng về tay.

Một bên người kia nghĩ sao để nói chuyện bình thường.

Nakroth ấy hả.

Trời sinh ra hắn đã thần kinh thô, nên cho dù gặp chuyện gì cũng ít biểu lộ cảm xúc, tỷ như việc thích Krixi cũng thế, hay việc có thể kết bạn với Murad cũng thế, hắn không tài nào bộc lộ ra được.

- "Nakroth, cậu giúp mình được không?"

Krixi ôm theo một đống bài tập, hướng ánh mắt to tròn long lanh nhìn về phía hắn, Nakroth nhìn nàng chật vật, cũng thò tay đến đỡ hơn một nửa chồng.

- "Cảm ơn cậu nhé, cậu giúp mình bê lên văn phòng được không"

- "Ừ"

Gương mặt xinh đẹp lén thở phù một tiếng, không uổng công nàng từ chối hết người này người khác, cuối cùng cũng khiến Nakroth chịu giúp nàng một tay.

Hai người sóng vai bước trên hành lang, Krixi nhiều lúc nhịn không được, hơi đưa mắt len lén nhìn hắn, người này lúc nào cũng một bộ kiệm lời ít nói, lại không hoà đồng chút nào, nhưng chẳng biết từ khi nào, nàng lại bị mấy cái đó của hắn hấp dẫn, chú ý nhiều hơn, quan tâm nhiều hơn, thành ra thích luôn lúc nào cũng không hay.

Còn về Nakroth, đơn giản trong mắt hắn, nàng là người duy nhất trong lớp kiên trì bắt chuyện cùng hắn, đây cũng coi là ấn tượng tốt, nàng cũng hay cười lại dễ thương, hiển nhiên nhiều người thích cũng chẳng có gì lạ.

Chung quy hắn cũng là con người, cũng sẽ bị làm cho rung động đấy thôi.

Krixi lấy hết dũng khí, nuốt một ngụm, lúng túng hỏi hắn:

- "Nakroth này, sắp tới có lễ hội trường, cậu đã đi cùng ai chưa"

Nhắc vào thời điểm khai bút năm học mới, cũng là tháng 8 dương lịch, vào đầu năm sẽ tổ chức một lễ hội kéo dài 2 ngày, để tiện cho các cậu lạc bộ lôi kéo học sinh mới, cũng coi như để kỷ niệm cho học sinh lớp 12 bị hạn chế hoạt động dã ngoại.

- "Chưa có, có lẽ tôi sẽ không đi"

Nakroth không thích mấy chỗ ồn ào, hắn không có ý định tham gia.

Một lời này doạ Krixi không ít, nàng sửng sốt rồi lại lúng túng, cuối cùng đổ mồ hôi mà khuyên ngăn.

- "Thôi nào, năm cuối rồi, không đi thì uổng lắm"

Một chút, hai má đỏ ửng, chớp đôi mắt to tròn nhìn quanh.

- "Tớ cũng chưa có ai đi cùng, bằng không hai chúng ta đi cùng nhau nhé"

Bờ vai nàng run lên nhè nhẹ, căng thẳng tột cùng, một lúc lâu vẫn không thấy hắn trả lời, xem chừng có thể lại bị từ chối, mất mặt vô cùng.

- "À, nếu cậu không thích th—!"

- "Được"

Nàng ngỡ ngàng nhìn sang.

- "Hả?"

Nakroth đảo mắt nhìn chỗ khác, ho một tiếng nhắc lại.

- "Ừ, đi một lần cũng không sao"

Đáy mắt xinh đẹp lấp lánh toả sáng, Krixi vui vẻ mỉm cười, cả tâm đều trấn động, hắn đồng ý rồi, hắn đồng ý rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net