Chap 11: Giải thoát và trừng trị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_sáng hôm sau_

Ánh mặt trời nhô lên cao, chiếu những tia nắng đầu tiên vào cung Hoàng thượng. Vị trí của cung Hoàng thượng quả thật là đẹp nhất, bởi vì đó là nơi đẹp nhất để ngắm bình minh, và cũng là nơi đẹp nhất để ngắm hoàng hôn. Những tia nắng nhẹ nhàng vươn tay, chạm đến chiếc giường lớn, nơi một người con gái đang an giấc. Có lẽ đã quá lâu mới có thể ngủ được trên một chiếc giường êm nên Lucy ngủ rất say, cũng chẳng hề mơ thấy ác mộng. Tuy nhiên, khi ngủ, nét mặt cô vẫn không thể bình yên, nó hằn sâu sự lo toan và sợ hãi, nơi trước đây từng ngự trị những nụ cười rực rỡ. Những tia nắng dường như muốn đánh thức cô gái kia, bèn bạo dạn tiến vào sâu hơn, chẳng mấy chốc căn phòng nơi cô nàm đã trở nên bừng sáng. Dường như ánh nắng chói chang vô tình làm cô thức giấc. Bàn tay khẽ cựa quậy, đôi mắt động đậy đôi chút. Một người lính đứng cạnh bên cô canh chừng thấy vậy, vội vàng chạy qua cung Hoàng hậu bẩm tấu. Vị Long Vương đang ngủ ngon lành, miệng chảy nước dãi thì người lính đó vội vàng báo tin, ông cùng bà Grandine bật dậy, choàng sơ một chiếc áo rồi tức tốc chạy qua đó, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng. Ánh nắng chói chang khiến cô phải đưa tay che lại, một tuần sống trong bóng tối khiến việc tiếp xúc với ánh nắng mặt trời thật quá đỗi khó khăn. Và rồi cô chợt giật mình, tại sao lại có ánh nắng mặt trời kia chứ. Cô bật dậy, và lại ngạc nhiên một lần nữa. Cô có thể ngồi dậy mà không hề cảm thấy đau đớn sao. Cô mất một thời gian mới định hình lại được. Cô không còn ở trong căn hầm đó nữa, mà thay vào đó, cô được nằm trên một chiếc giường êm ái, được nhìn thấy ánh nắng mặt trời, được nghe tiếng chim ríu rít hót ở bên ngoài kia. Ngây người ra một lúc lâu, trông cô lúc này thật ngốc biết bao. Bởi vì cô không thể tin được đây là sự thật, trăm lần không thể tin. Cô không thể tin rằng anh lại giải thoát cho cô khỏi chốn địa ngục ghê tởm kia. Cô dùng tay véo một cái thật mạnh, cơn đau truyền đến não bộ, nhưng cảnh tương trước mắt vẫn còn đó, rạng rỡ và tươi đẹp. Đôi mắt cô ngây dại, bàn tay tự động đưa tay như muốn hứng lấy cái ánh nắng mặt trời kia, miệng ngây ngô nói với bản thân: 

_Mình được thả rồi sao.... mình được thả rồi sao... ánh nắng mặt trời này... nó ấm quá...

Vừa lúc đó, Igneel và Grandine cũng vừa chạy vào trong. Cả hai không khỏi mừng rỡ, Grandine không thể kiềm chế mà chạy lại ôm cô thật chặt. Nước mắt cô bỗng tự nhiên rơi xuống. Đã bao lâu rồi cô mói có thể cảm nhận được cái thứ gọi là tình người này vậy? Cảm giác ấm áp truyền qua từng tế bào trên cơ thể cô, cô dang tay ôm chặt bà Grandine như sợ để vụt mất. Cô không muốn nó biến mất, cô muốn nó mãi ngự trị ở đây,  cùng với cô, để cô không còn cảm thấy cô đơn và thống khổ nữa. Cô ô,  chặt bà Grandine, miẹng khẽ gọi mẫu thân...

_Lucy, cuối cùng con cũng đã tỉnh dậy, ta đã rất lo lắng cho con - Igneel đặt bàn tay to lớn của mình lên vai cô, mỉm cười nói. Bàn tay của ông to lớn, vững chắc và thô ráp, nhưng đối với cô nó như là bàn tay của một vị thần xuống để cứu rỗi cuộc đời cô vậy. Những cảm giác này quá chân thực, đến bây giờ cô mới biết chắc chắn rằng không phải là mơ. Cô tận hưởng nó, đôi môi khẽ cười, một nụ cười thật sự. Đối với một cô gái sống xa nhà, đau khổ trong tình yêu, chỉ cần một vòng tay bao dung thôi, đối với cô đã đủ lắm rồi. Cô khẽ nói:

_Con không sao... đừng lo cho con nữa nhé... cảm ơn hai người... phụ hoàng... mẫu hậu...

_LUCY TỶ TỶ - Cô công chúa Wendy chạy vào với tốc độ chóng mặt, nhào vào lòng Lucy mà khóc ngon lành. Cô bé lo lắng cho Lucy đến độ tối qua không ngủ được, sáng nay vừa mới nghe tin liền không chần chừ phóng qua ngay. Lucy cười khẽ, đưa bàn tay xoa đầu cô công chúa mà cô coi như em gái của mình. Thật vui quá, cuối cùng cô đã có thể cảm nhận lại được yêu thương, hạnh phúc và tự do lại rồi.

_Ba người định ôm đến chừng nào nữa đây? - Igneel hắng giọng lên tiếng, tại vì nãy giờ ông bị ăn bơ. Bà Grandine phì cười, vội thả Lucy ra. Riêng Wendu vẫn ôm chặt Lucy, hai tay vòng qua eo Lucy không rời. Có lẽ cô bé muốn hưởng thụ một chút gì đó ấm áp từ Lucy. Hạnh phúc trôi qua, giờ đây Lucy mới chợt giật mình: Tại sao cô có thể thoát được nơi đó chứ? Không chần chừ, cô liền hỏi ngay ông Igneel:

_Phụ hoàng... vì sao con có thể thoát được... cả những vết thương cũng đã lành lặn... ?

_Erza đã cứu con khỏi nơi đó. Erza đã theo dõi Natsu cả tuần nay rồi. Còn vết thương con lành lặn là nhờ cả vào Wendy và hoàng hậu đấy. 

_Đa tạ mẫu hậu... người thật tốt với con... cảm ơn em nhé Wendy... - cô cảm động cảm ơn hai người kia. Bà Grandine tuy mỉm cười nhưng lòng không khỏi bứt rứt, bà nghĩ bà nên nói sự thật cho Lucy biết. Bà khẽ hắng giọng khó khăn nói:

_Lucy... có điều rằng...

_Sao vậy ạ thưa mẫu hậu?

_Con sẽ không bao giờ... có thể bay được nữa... - bà khó khăn nói từng chữ

Cô điếng hồn, trái tim bên trong như vỡ thành từng mảnh vụn. Không thể bay được nữa sao? Đối với một vị tiên, việc không thể bay cũng giống như đã chết. Vậy mà giờ đây, bi kịch đó lại phải do cô gánh chịu sao? Khuôn mặt cô thẫn thờ, những giọt nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, nhưng nó lại là giọt nước mắt của sự đau đớn. Đôi cánh trong suốt cô từng tự hào giờ đây đã chết, chết một cách oan uổng. Chẳng lẽ... cô mất hết rồi sao...

_Hic... em xin lỗi... nếu em mạnh hơn... thì em đã chữa được đôi cánh cho chị... - Wendy nhìn thấy biểu hiện của Lucy thì hoảng sợ và thất vọng cực kỳ. Cô bé nghĩ rằng tất cả đều là do cô, nhưng cô không hề có lỗi, mà lỗi lầm này chính là do anh trai cô gây ra cơ mà

_Chị không sao... em đã cố hết sức rồi... - khẽ cười gượng, Lucy đưa bàn tay xoa đầu Wendy. Cô biết rằng mọi người đã rất cố gắng vì cô, có lẽ cô không nên để lộ sự đau buồn của mình. Cô bèn hỏi sang chuyện khác ngay:

_Thái tử... đâu rồi ạ...

_Ta đã bắt giam tên nghịch tử đó vào ngục, và nó sẽ bị trừng trị. Con yên tâm đi Lucy, từ giờ không ai có thể hại con nữa đâu. Thằng nhóc kia sẽ bị phạt một cách thích đáng vì dám làm con tổn thương

Nghe đến thế, cô tái mặt đi. Không, cho dù anh có hành hạ cô như thế nào đi chăng nữa, cô vẫn không muốn anh phải chịu đau đớn. Cô biết rằng cô yêu anh, và cô cũng biết rằng tình yêu của cô là ngu ngốc. Nhưng cô thà bị chê cười là ngu ngốc, là người thứ ba còn hơn là phải để anh vì cô mà phải hứng chịu đau đớn. Cô vội quỳ xuồng, dập đầu xin:

_PHỤ HOÀNG, XIN NGƯỜI HÃY THẢ CHÀNG RA. CHÀNG KHÔNG HỀ CÓ TỘI

_Lucy, tên tiểu tử thối đó đã hành hạ con thành ra nông nỗi này, con vẫn còn cố gắng bảo vệ nó sao? Ý ta đã quyết thì sẽ không đổi, nó sẽ phải chịu hình phạt trong một tuần, kèm với việc phải nhịn đói ba ngày ba đêm liên tiếp

Không thể nào... hình phạt dành cho anh quá nặng... cô sợ rằng anh sẽ không cầm cự nổi qua một tuần. Nhưng dù cho cô có cầu xin ông tha thiết thế nào, lòng ông vẫn một mực không đổi. Ông phải cứng rắn lên, không thể nuông chiều tên tiểu tử kia mãi thế, càng không thể nghe theo lời cầu xin của Lucy được. Cũng vì thấy cô cầu xin cho anh, ông cũng không ngờ tình yêu của cô dành cho Natsu lại lớn lao và cao cả đến thế, cũng có một chút ngốc nghếch nữa. Ông tin chắc rằng cô không hại Miyu, ông phải dạy cho thằng con trai ông biết nó đã lỡ mất một thứ quý giá đến nhường nào. Khẽ hắng giọng một tiếng, ông nói:

_Lucy, con chỉ mới hồi phục, chắc chắn tâm trí và sức khoẻ con vẫn còn hỗn loạn. Con vẫn nên nghỉ ngơi, đừng quan tâm đến những chuyện khác nữa.

Ông nói xong, vội vàng bỏ đi ngay, Grandine cũng đành theo ông. Wendy cũng bị Grandine kéo đi, với lý do tránh làm phiền cho thái tử phi nghỉ ngơi. Còn một mình ở trong phòng, cô nghĩ ngợi lung tung. Cô nhỡ về những gì đã xảy ra với cô, cơ thể vỗng chốc lạnh toát, run rẩy. Thế mà vì sao cô vẫn yêu anh cơ chứ, yêu một cách điên cuồng và ngu ngốc. Cô bất giác bật cười, cười thật lớn cho cái sụ ngu ngốc của bản thân. Cô đã chìm hẳn vào lưới tình, không cách nào có thể thoát ra. Cô cười, nhưng nước mắt lại rơi. Cô biết rằng tình yêu của cô sẽ không bao giờ có kết quả, mầm non cô cất công trồng trọt và chăm sóc sẽ không bao giờ có thể đơm hoa kết trái. Thế tại sao cô vẫn theo đuổi nó chứ? Tại sao cô lại không dừng bước dù cho cô có là người thứ ba đi chăng nữa. Ai đó... ai đó hãy giúp cô... thoát khỏi nó... có được không...

_trong khi đó, tại nhà ngục_

Vút! Vút! Vút! Tiếng roi da vang lên gãy gọn, chỉ nghe thôi cũng đã sởn da gà. Sau mỗi tiéng vút đanh thép kia là tiếng la hét khản đặc của một chàng trai. Tay chân bị xích chặt vào tường, không thể sử dụng pháp thuật để thoát thân, Natsu chỉ có thể hứng chịu toàn bộ đau đớn. Cây roi trên tay Erza không ngừng lại, mỗi lần đánh lại trở nên mạnh hơn. Cừa đánh, cô vừa tưởng tượng cảnh Natsu đánh Lucy giống như thế này, và điều đó khiến cô thêm điên tiết. Cô đánh nhanh và mạnh, đánh đến nỗi Natsu chẳng còn hơi sức nào nữa mới hạ hoả và dừng lại. Cô đấm bào mặt Natsu một phát, hét lớn:

_CẬU BIẾT TỘI CỦA BẢN THÂN CHƯA NATSU?

_Chết tiệt... tôi không có tội gì cả... Chính cô ta mới là người có tội... - tuy không còn sức nhưng Natsu vẫn cố gắng nói

 _Chết tiệt Natsu, có thể dùng não để suy nghĩ không? Lucy trước giờ thấy máu là sợ hãi, một con kien cũng không dám giết, không thể nào hại Miyu. Còn nữa, nghĩ xem Miyu bây giờ ranh ma, nếu như cô ta tự gây ra hòng đổ tội cho Lucy thì sao, có bao giờ nghĩ đến việc đó chưa

_Ngay... ngay cả Erza đại tài cũng bị con ả Tiên giới kia lừa... cô ta quả thật giỏi đấy... - anh cười lớn đầy khinh bỉ. Phải, anh khinh Lucy, anh khinh sự giả dối của cô ta, anh khinh tất cả những gì của cô ta. Erza cố gắng kiềm lòng không cầm kiếm lên cho anh một nhát, hậm hực bỏ ra ngoài, mặc kệ Natsu máu chảy và bụng đói. Anh bây giờ mới cảm thấy khi bị đánh thì rất đau, khi phải nhịn thì rất đói. Và rồi không hiểu sao anh lại nghĩ đến Lucy. Và anh chợt nhớ, so với anh, cô còn chịu tra tấn nặng gấp trăm lần. Và trong một thoáng, anh đã cảm thấy hối hận. Hối hận vì đã xuống tay với cô, hối hận vì đã đưa cô xuống địa ngục. Nhưng rồi anh lại tự bào chữa rằng cô là một con người giả tạo và độc ác, và hành động của anh đơn thuần chỉ là trừng phạt và trả thù. Erza lại bước vào, và màn tra tấn anh lại bắt đầu. Anh cố chịu đựng, cơn đau chuyển sang thành hận thù. Anh hận Lucy, anh thề khi nào anh thoát ra khỏi đây, phải khiến Lucy sống không bằng chết. Nhưng rồi khi còn lại một mình, anh lại thấy hối hận. Cái cảm xúc của anh nó quá đỗi lạ lùng, nó thay đổi liên tục. Và cả ngày hôm đó, anh không chỉ đấu tranh với những cơn đau, anh còn đâu tranh với chính nội tâm của mình. Dù mọi suy nghĩ đều là của anh, nhưng dù có thế nào, anh vẫn không thể hiểu nổi bản thân mình. Có ai đó... có thể giải thích cho anh được không? ( Au: Đéo nhé :3 )

——————————————————

Tới lượt anh Nat bị ngược rồi. Bữa giờ đọc comment cứ bị độc giả đòi au ngược Nat, giờ ngược rồi nè :) Vui chưa mấy má :)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net