Chương 88: Kí ức cũ.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Natsu đưa tôi vào quán kem "Khoảng lặng" để tôi bình tâm trở lại. Ko gian tĩnh lặng và thanh tao ở đây đã khiến tôi nguôi ngoai phần nào.

Tối nay chúng tôi có một bữa tiệc thịt nướng ở trong rừng, những ngày như vậy cả nhà đều rất vui vẻ, tôi ko thể để nỗi đau của mình ảnh hưởng đến tâm trạng của mọi người được. Phải mau mau trở lại là chính mình thôi.

Tôi nghĩ rồi tự hứa với lòng mình. Đưa mắt nhìn Natsu, tôi khẽ mỉm cười như để khẳng định lời hứa của mình.

...

- Gru, chiếu.

- Lucy, ghế đâu?

- VÂNG, chúng con biết rồi. Cậu/chị đang cản đường tôi đấy.

- Đừng có nhại tôi.

- Chị nhại thì có, tránh ra.

- Ồn ào quá!

- Đứng đấy mà nói à, xuống đây làm cùng mau.

...

Những âm thanh hỗn loạn vang lên khiến khu rừng yên tĩnh bỗng chốc trở lên náo loạn. Cho đến gần tối cuối cùng chúng tôi cũng có một bữa tiệc trong rừng thịnh soạn. Dù chỉ có 4 người và một "tảng băng" nhưng ko khí vẫn thật vui vẻ, ấm cúng.

Vậy mà lúc này đây, trong ko khí vui vẻ đầm ấm ấy, tôi vẫn có thể cảm nhận được nỗi đau đang âm ỉ trong lòng. Bật cười ngây ngất trước những pha hành động hài hước của Gru và cụ Shita, nhưng trên mặt lại nhòe nhoẹt nước mắt. Tôi đã cười đến ra nước mắt ư?

Món thịt nướng ngon lành ko khiến tôi mảy may chú ý, chỉ đâm đầu vào những chai rượu máu ngon lành với nồng độ cồn khá cao. Tôi cứ uống, cứ nốc rượu cho đến khi say khướt, cho đến khi nhìn 4 người còn lại thành 8 người, nhìn 1 cây thành 2 cây và trên trời thì có đến 2 mặt trăng. Say đến thế rồi mà vẫn đau một nỗi đau vô hình.

————

- Chết thật, sao con bé lại uống nhiều thế nhỉ?_ Bà Layla kêu lên khi nhìn đứa con gái của mình đang lảm nhảm bài "ba con gấu", tay chân thì khua loạn xạ.

- Hơ hơ, một con ma men, đã bảo đừng uống nữa vậy mà cứ uống, giờ thì vác về sao đây?_ Gru cau mày nói.

- Để tôi đưa cô ấy về._ Natsu lạnh lùng lên tiếng rồi đi đến gần Lucy kéo thân hình mềm nhũn của cô dậy.

- Ờ, tốt vậy nhóc đưa con bé về nhé, chúng ta về trước đây, haha._ Cụ Shita nói rồi vội kéo bà Layla và Gru bước lên trước, tiếng cười giòn tan vang lên trong đêm.

- Ơ, sao lại... bọn nhóc...

- Đừng nói gì, phải để cho chúng có thời gian bên nhau chứ!

-------

Ánh trăng màu bạc rải nhẹ trên con đường về nhà, nhẹ nhàng xốc Lucy trên vai, Natsu bước từng bước chậm rãi, đôi mắt màu đen toát lên một nét buồn man mác. Ở đằng sau, Lucy đang lảm nhảm những câu vô nghĩa, có lẽ cô đã quá say rồi.

- AAA, ai đây. Ủa? Natsu, cậu đang cõng tôi sao?

- ...

- Sao ko nói gì? À à, quên mất cậu là tảng băng di động mà. Nhưng mà cậu khiến tôi hơi ngạc nhiên đấy!

- ...

- Bình thường cậu lạnh lùng như vậy, cả người đều toát ra khí băng vậy mà ko ngờ nha, lưng lại ấm áp đến thế. Có phải cậu đã đặt nệm lên ko đấy?

- Vớ vẩn.

- Hehe, cuối cùng cũng chịu nói rồi. He... he

Tiếng cười nhạt dần rồi tắt hẳn. Những giọt nước nóng hổi chợt rơi xuống, thấm đẫm bả vai Natsu, cậu ko giật mình, chỉ khẽ nhắm mắt và cảm nhận.

- Hôm nay... tôi đã nhìn thấy anh ấy. Tôi đã nghĩ là mình có thể quên vậy mà con tim vẫn... Tôi hận, hận bản thân mình vô dụng vô cùng.

-...

- Cậu có giận tôi ko nếu tôi nói tôi vẫn chưa quên được anh ấy, vẫn đau khi nhìn thấy anh ấy và trái tim vẫn thổn thức như 5 năm trước...

- ...

- Ko nói là giận thật rồi. Tôi còn giận mình nữa là...haha. Một mặt thì ko thể quên được anh ấy, một mặt lại sợ mất cậu, sợ cậu ko chờ tôi nữa, sẽ đi tìm tình yêu mới. Tôi thật ích kỉ phải ko?

-...

- Hãy cho tôi thêm một chút thời gian, hãy chờ tôi một chút nữa thôi, hãy dừng lại để tôi tôi chạy đến, trái tim tôi cần có thời gian. Tôi biết làm vậy là ích kỉ, cậu cũng phải có hạnh phúc cho riêng mình... nhưng mà, nhưng mà tôi...

Tiếng nói nhỏ dần rồi biến mất, thay vào đó là những tiếng nấc cụt và tiếng thở khó nhọc. Natsu vẫn bước từng bước, nhịp nhàng đều đặn. Cô ấy thật ngốc, ngốc kinh khủng. Đến bao giờ mới chịu hiểu trái tim cậu, tình yêu của cậu dành cho cô là bất diệt là mãi mãi chứ? Ngốc quá!

- Chờ em ư? Ko bao giờ có chuyện đó. Bởi vì tôi chưa bao giờ vượt qua em cả. Tôi luôn ở phía sau em, mãi mãi ở phía sau em cùng em bước trên con đường em đã chọn. Đến một lúc nào đó, đôi chân em mệt mỏi, trái tim em đau đớn chỉ cần quay đầu lại, em sẽ thấy tôi. Còn nếu em ko thể quay đầu lại, em vẫn chọn bước tiếp thì hãy tin rằng ở đằng sau còn có một người đang đuổi theo em...Hãy tin là như thế!

Căn nhà gỗ thoáng chốc đã hiện ra trước mắt, đôi chân Natsu chợt ngập ngừng:

- Đi thêm vòng nữa chứ nhỉ?

...

Nửa đêm canh ba, Gru vẫn đi đi lại lại trong phòng khách, khuôn mặt nó lộ rõ vẻ suốt ruột, lo lắng. Vừa thấy bóng Natsu cõng Lucy về, nó đã vội bổ nhào ra, liên mồm hỏi:

- Hai người đã đi đâu? Anh biết bây giờ là mấy giờ rồi ko? Có mỗi một quãng đường từ rừng về đến nhà thôi mà đi mất mấy tiếng, ko lẽ anh đi đi lại lại cả trăm vòng?

- Cũng ko đúng.

- Hả?

- Hình như là 105 vòng._ Natsu đáp lãnh đạm rồi bước qua Gru đi vào buồng.

_ RẦM..._ Có một thân ảnh đã đổ ập xuống sàn.

- Lạy chúa lòng lành, Gru con xin thề, chưa từng gặp người nào điên hơn hắn.  

----- Còn tiếp -----

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net