Chương 23: Điện hạ muốn ôm ôm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm ấy hải đường không kịp nở|Mặc Định

Chương 23: Điện hạ muốn ôm ôm

Lý Anh Kiệt đứng thẳng dậy, lúc này đầu ta mới "đoàng" một cái, ta bừng tỉnh, xấu hổ đến nỗi mặt đã chuyển sang màu đỏ như trái ớt.

Tiểu Nguyệt à Tiểu Nguyệt! Nhục nhã quá rồi chết đi cho xong!

Hắn cười cười liếc ta một cái rồi thong thả bước vào điện. Làm cho Thái Bảo Các như vừa sống dậy, nến thắp sáng trưng, nô tì chạy qua chạy lại, tiếng Lương tổng quản oang oang cả điện :"Thái tử điện hạ đến! Mau mau chuẩn bị!"

...

"Vào đi vào đi" Ta kéo kéo tay áo Lý Anh Kiệt, phẩy tay cho các cung nữ ra ngoài hết, bấy giờ mới nhìn xung quanh rồi đóng cửa lại.

Ta quay người lại, Lý Anh Kiệt đứng nhìn ta cười cười, ta quát nhỏ :"Ngươi cười cái gì? Ra bàn ngồi xuống đi"

Hắn nghe lời tiến tới chỗ bàn thong thả ngồi xuống. Ta đi đến chỗ giường ngủ, lôi từ trong gầm ra một hũ rượu rồi ôm đến đặt lên bàn, vừa vỗ lên miệng hũ vừa nhếch mày cười :"Không say không về!"

Nét cười trên mặt Lý Anh Kiệt thoáng xụ xuống, nhìn xuống hũ rượu đang được ta đổ ra, lại nhìn lên ta, khóe mắt giật giật :"Rượu?"

"Tất nhiên rồi, đây là loại rượu thượng hạng ở Đông Phương bọn ta, chưa thử chưa biết rượu ngon là thế nào" Ta tấm tắc, bất ngờ nhìn hắn, tỏ vẻ ngạc nhiên :"Sao? Ngươi không biết uống à?"

Hắn lẳng lặng chắp hai tay trước ngực, nhìn xuống không nói gì. Ta đặt chén rượu xuống trước mặt hắn, lắc đầu tự nhắc nhở :"Làm sao có thể. Ta không nhầm thì vào những buổi yến tiệc Thái tử ngươi không nhiều thì cũng không ít lần tiếp rượu quan xứ chứ"

"Ta không đến đây để uống rượu"

"Thì ra là không biết uống" Ta cụp mắt gật gật đầu.

"Ta biết uống nhưng ta không_"

"Hay là ngươi sợ gục trước mặt ta sẽ rất mất thể diện?"

Hắn gườm mắt nhìn ta, ta nhìn hắn mỉm cười tinh nghịch, còn cố tình "hửm?" một cái thật dài. Lý Anh Kiệt rốt cục bất đắc dĩ, một tay đưa ra nâng lên chén rượu rồi ngẩng đầu tu một cái ực. Hắn đặt cái chén không còn lại một giọt thừa xuống bàn, đưa mắt nhìn ta.

Ta không lấy làm ngạc nhiên, một chân rất tự nhiên co lên đặt trên ghế, đưa chén rượu của mình lên cũng tu một cái. Xong xuôi thở ra một tiếng sảng khoái, đưa mắt nhìn hắn :"Chuyện đó giải quyết thế nào rồi? Tìm ra kẻ giật dây chưa? Có phải là Lý Tuấn Triết không?"

Hắn buông mi mắt nhìn xuống, trầm tư một hồi cuối cùng lên tiếng, không giấu vẻ thở dài :"Không đủ bằng chứng kết tội"

"Không đủ bằng chứng kết tội??" Ta đặt chén rượu trên tay xuống, nhíu mày nhìn hắn :"Hai tên đồng đảng của hắn thế mà không chịu khai hả?"

"Chưa kịp đưa ra thẩm vấn đã cắn lưỡi tự tử, trung thành như cẩu"

Ta rót thêm li nữa đưa cho Lý Anh Kiệt, hắn chủ động nhận lấy, một cái đưa lên nuốt cạn như uống nước, lửa giận trong mắt nghi ngút.

"Vậy Nhị hoàng tử thì sao?"

"Cả hai đều được đưa vào diện tình nghi, thế nhưng không đủ bằng chứng kết tội" Tay hắn đặt trên bàn đã nắm thành quyền, hậm hực giật luôn hũ rượu trên tay ta mà đổ xuống chén của hắn, rồi đưa lên nuốt cạn :"Chỉ là... Lý Tuất Triết này ra tay cũng thật thông minh, tuyệt không để lại dấu vết nào"

Ta chống cằm nhìn hắn, trước khi hắn kịp ôm cả hũ rượu lên đổ vào chén lần nữa, ta đã vội vàng ngăn lại, lắc lắc thấy chỉ còn một chút, ta gắt gao quát lên :"Ngươi uống hết rượu của ta rồi!"

Hắn ngược lại không phản ứng, cúi đầu chống trán nhìn xuống chân. Ta tưởng hắn ngủ gật, rốt cuộc một lúc sau tự nhiên lại rộ lên cười, ta sợ đến tái mặt, hắn lại cúi xuống không nói gì.

"Ngươi biết tại sao con chim lại biết bay không?" Lý Anh Kiệt ngẩng lên nhìn ta, ngoài con mắt lờ đờ ra thì không có gì khác cả.

Ta cười gượng gạo :"Ta không biết..."

"Ngốc nghếch!" Hắn mắng một tiếng, rồi hạ giọng cười cười :"Vì nó có cánh"

"Vì nó có cánh nên nó biết bay" Nói rồi hắn lại ngẩng đầu lên cười, còn làm bộ dang hai tay vẫy vẫy như chim.

"À còn nữa. Hai con vịt đi trước hai con vịt, hai con vịt đi sau hai con vịt, hai con vịt đi giữa hai con vịt, ta hỏi ngươi có bao nhiêu con vịt?"

Ta híp mắt nhìn hắn. Ta chẳng thích trò đố vui bao giờ, nên ta không trả lời.

"Ngươi không biết chứ gì? Là bốn con đấy" Hắn giơ ra bốn ngón tay, nói rồi lại vỗ đùi cười xa xả.

Tên này hình như bị rượu làm cho quái đản cả rồi. Tửu lượng của hắn quả thật còn be bét hơn cả ta, thì ra trước đó hắn từ chối là vì "tự biết lượng sức mình".

"Ngươi say rồi đấy, trở về nghỉ đi"

Ta đánh đánh vào vai hắn. Hắn nằm trên bàn nhắm mắt khẽ co người, lông mày nhíu chặt khẽ run run, miệng lẩm bẩm gì đó. Ta ghé sát mới hay hắn kêu lạnh.

Ta để ý mới thấy trời cũng lạnh thật, nhưng không thành vấn đề. Ta có hơi nghi ngờ về thân nhiệt của Lý Anh Kiệt. Hắn dường như không chịu được lạnh, khi ta lạnh chút thôi, hắn đã run bần bật rồi. Vả lại bây giờ mà ra ngoài với tình trạng thế này, chưa nói đến việc không chừng hắn lại tái cảm lạnh, người trong cung mà thấy sẽ bàn tán không tốt. Vốn tính cùng hắn uống rượu để tám chuyện thôi, không ngờ tửu lượng nam nhân này lại kém tới mức này.

Ta bất đắc dĩ để hắn nghỉ lại đây.

"Này, bổn công chúa chiếu cố ngươi một đêm, ngươi tự đi vào giường nghỉ đi" Ta ghé xuống hỏi. Nom kiểu này chắc là còn không nghe thấy huống chi đứng dậy.

Ta thở dài, bất đắc dĩ đỡ hắn dậy. Lý Anh Kiệt bị ta đột ngột kéo dậy, mắt mơ màng nhìn ta, rồi chuyển sang nhìn rất chăm chú. Chắc chắn rằng không có gì dính trên mặt. Ta bị ánh mắt hắn làm cho gượng gạo, bất quá đưa ba ngón tay lên trước mặt hắn, hắng giọng :"Bao nhiêu ngón?"

Lý Anh Kiệt chớp mắt nhìn ta, đáy mắt như có tầng sương mù, lúc sau đuôi mắt hắn khẽ cong lên, giọng nói mang phần đùa bỡn :"Năm ngón"

Ta chưa kịp trả lời, hắn rất nhanh cúi xuống, môi hắn chạm nhẹ lên má ta rồi rời đi ngay. Ta hoàn toàn không phòng thủ, bị nụ hôn như có như không ấy làm cho cứng đờ cả người, đầu óc ngừng hoạt động vài phân.

Hắn vừa làm trò gì vậy? Hắn hôn ta ư?? Tên này chắc chắn bị tàu hỏa nhập ma thật rồi!

Lý Anh Kiệt vừa giở trò vô lại xong, quan sát biểu tình trên mặt ta một cái rồi gục xuống, toàn thân bao lấy thân thể ta. Đầu hắn rúc vào cổ ta như mọi lần "tìm hơi ấm". Giọng hắn trầm xuống lại có phần nghịch ngợm :"Điện hạ muốn ôm ôm"

Ta đứng ngẩn một chỗ cuối cùng mới động đậy. Vào những lúc thế này ta rất biết tự an ủi bản thân, chắc chắn hắn say rượu nên hành động mất tự chủ, hoàn toàn không có ý gì. Nhưng nụ hôn vừa rồi của hắn vẫn còn vấn vương trên mặt ta, hại ta không bình tĩnh được.

Ta gạt suy nghĩ, hắn mà nghe được trái tim phản chủ quái đản đang làm loạn trong lồng ngực ta chắc chắn sẽ lại chêu chọc ta cho xem. Nên ta tốt nhất giả ngu giả mù, coi như chẳng có gì xảy ra mà dìu hắn vào trong giường.

Đêm đó ta không dám nằm cạnh hắn mà chui vào góc giường, tránh xa tên quỷ quái bị rượu làm cho điên rồ ấy ra kẻo trong lúc đầu óc không tỉnh táo hắn lại giở trò lưu manh. Lý Anh Kiệt hắn cướp đi bao nhiêu cái "lần đầu" của ta rồi, ta từ dày không thể để hắn được đằng chân lân đằng đầu.

...

Sáng hôm sau ta dậy, đầu óc vẫn còn choáng váng, nheo mắt nhìn xung quanh đã thấy mình nằm trong lòng Lý Anh Kiệt. Ánh mắt ta dán chặt cánh tay hắn vắt qua eo ta, lại nhìn lồng ngực hắn ở ngay trước mặt ta đang phập phồng.

Ở trên đảo hoang suy cho cùng ôm hắn ngủ qua đêm thành quen rồi, nếu không ta đã hét ầm lên đánh cho nam nhân kia không thấy đường về nữa rồi.

Ta ngồi dậy rụi mắt rồi bò ra khỏi giường, hắn vẫn im lìm ngủ ngon. Ta lấy làm lạ, nay ta dậy sớm như vậy sao? Ta dọn dẹp qua loa đống rượu trên bàn rồi bước ra ngoài hỏi Lương tổng quản mấy giờ.

"Công chúa, đã là giờ Tỵ rồi"

"Giờ Tỵ? Trưa rồi sao??" Ta thiếu điều hét ầm lên kinh hoảng, vội vàng chạy vào đạp Lý Anh Kiệt dậy :"Dậy ngay!! Trưa rồi dậy ngay!!"

Hắn đang chùm chăn ngon giấc, bị ta kéo bung chăn, hắn mở mắt lườm lườm ta rồi quay đi ngủ tiếp.

"Giờ Tỵ rồi! Ngươi không cần phải lên triều hả?"

Vừa nghe hai chữ "lên triều", hắn ngẩng đầu mở bừng mắt, dường như đầu óc đang "tỉnh dậy", rồi vùng vằng bò dậy nhìn ta :"Mấy giờ rồi?"

"Giờ Tỵ rồi!"

Hắn vừa nghe xong, mặt tái không còn giọt máu, vội vàng ra khỏi giường vận áo khoác vào rồi chạy ra ngoài ngay.

...

Cư nhiên sáng hôm đó ta lại bị Hoàng hậu nương nương triệu kiến, lần này trách phạt nặng gấp đôi vì "chuốc rượu Thái tử". Ta không còn gì để nói. Toàn thân mệt mỏi rã rời nhưng không dám kêu than.

Rốt cục, ta trở về với hai bàn tay đỏ ửng và lãnh phạt chép hai trăm lần Nữ giới.

"Tiểu Nguyệt, từ giờ tốt nhất nên tránh xa cái tên sao quả tạ Lý Anh Kiệt đó ra!" Ta nghiến răng tự dặn lòng mình.

Về đến Thái Bảo Các, ta lăn đùng ra nền nhà rồi bò vào giường nằm. Định bụng ngủ luôn tại chỗ.

Lương tổng quản bước vào nói :"Công chúa, Vương công công phụng mệnh Thái tử điện hạ xin diện kiến công chúa!"

Ta vật vã ngồi dậy :"Mời vào"

Vương công công bước vào, chắp tay hành lễ, ta nhận ra chính là người luôn kè kè đi theo Lý Anh Kiệt lần trước ở điện Tư Nhiên, y ngẩng nhìn ta nói :"Khởi bẩm công chúa, nô tài phụng mệnh Thái tử điện hạ đến để mời công chúa cùng đi săn chiều nay"

"Đi săn?" Ta đảo mắt bắt đầu tưởng tượng cảnh đi săn, sau đó nhanh chóng lắc đầu phẩy tay :"Ta từ chối!"

"Công chúa!" Lương tổng quản sốt sắng nhìn ta.

"Vương công công cứ truyền lời của ta đến Thái tử là ta không được khỏe, hẹn lần sau" Ta không màng đến Lương tổng quản, thẳng thắn nói.

Vị công công đó thoáng bối rối, rồi rất nhanh hoàn vẻ bình thản, hành lễ rồi lui xuống.

Lương tổng quản thấy y đã đi khuất rồi, mới tiến tới mắng ta :"Công chúa, Thái tử điện hạ đã đích thân sai Vương công công tới đây, công chúa sao có thể..."

"Ta không gì là không thể! Ta nói ta đã mệt rồi, Lương tổng quản bà hiểu cho ta đi. Ta muốn nghỉ, bà lui xuống đi"

Lương tổng quản mấp máy miệng một hồi, cuối cùng bất đắc dĩ lui xuống đóng cửa lại.

Ta thở phào nằm xuống giường, nhắm mắt không suy nghĩ liền chìm vào giấc ngủ hết sức thoải mái.

Ta đang ngủ ngon lành, lỗ mũi ta bị nhột nhột ngứa ngứa, ta đưa tay lên ngoáy ngoáy, rồi ngủ tiếp. Mũi ta cứ bị ngứa như vậy ba bốn lần, ta lặp lại hành động ngoáy mũi ba bốn lần, song không thèm tỉnh dậy.

Cuối cùng toàn thân ta bị kéo dậy một cách thô bạo, tiếng nói cộc cằn chói tai vang lên bên tai :"Ngủ như heo ấy. Dậy ngay! Dậy đi chơi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net