Chương 55: Phải cứu Thiên đế!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm Ấy Hải Đường Không Kịp Nở|Mặc Định

Chương 55: Phải cứu Thiên đế!

Trời đã về đêm, ta nhìn ra tiền viện đã bao trùm bởi một màu tối tăm, nói Tiểu Hoa ta không làm nữa, phải đi đón đại lễ Nguyên Tiêu.

"Đợi đã, tỷ muội ta chơi bài lá đi!"

Ta quay đầu nhìn muội ấy, ngỡ tưởng như lời ấy là ta nghe nhầm: "Muội rủ ta chơi bài lá sao?"

Ta còn không biết chuyện Tiểu Hoa biết chơi bài lá, hôm nay lại có chuyện muội ấy thất thường muốn cùng ta chơi sao. Chuyện này kể ra sao lại khó tin đến vậy.

Ta đưa mắt nhìn ra ngoài trời một lần nữa, dè dặt nói: "Hay là để lần sau ta chơi cùng muội, giờ ta phải đi rồi!"

"Tỷ tỷ! Tỷ có hay không mỗi lần tỷ rời đi, Tiểu Hoa lại đành một mình lạc lõng, thu mình trong tẩm điện lạnh lẽo này chờ tỷ trở về. Xa nhà thì chớ, ở đây bên Tiểu Hoa chỉ có một mình tỷ, Tết nhất nào ai muốn đón một mình, tận sâu trong lòng muội luôn muốn có người ở bên cạnh, ai mà ngờ..."

Lời này đánh gục trái tim mỏng manh của ta rồi! Ta ngây mặt nhìn muội ấy, nhất thời chưa dám tin Tiểu Hoa còn có thể nói bằng chất giọng phụng phịu này.

Liếc nhìn  ra ngoài trời lần thứ ba, ta lắc đầu tự nhủ rằng có thể đi muộn một chút cũng không sao. Vậy là cuối cùng ta ở lại chơi bài lá với Tiểu Hoa.

...

Không biết rằng thời gian đã trôi qua bao lâu, cho đến khi Tiểu Hoa nói cần ra ngoài một chút sẽ quay lại, ta ngồi sắp lại bài chờ muội ấy trở về. 

Bẵng đi một lúc sau đó, ta mất kiên nhẫn liền ra ngoài mở cửa. Nhưng kì lạ thay cửa không sao mở được. Trong lòng ta như có lửa, vừa đập cửa thật mạnh vừa gọi tên Tiểu Hoa.

Không đời nào! 

"Tiểu Hoa! Mở cửa cho ta ngay! Tiểu Hoa!"

Muội ấy nhốt ta ở đây sao?

"Tiểu Hoa!!"

Tại sao lại nhốt ta lại chứ? Ngăn cản ta đến gặp Lý Anh Kiệt sao? Tiểu Hoa chưa bao giờ dám làm như vậy, chỉ có một người mới có thể khiến muội ấy làm ra chuyện thế này với ta thôi.

Hai người bọn họ đang giấu giếm điều gì mà không cho ta ra ngoài đêm nay. Rốt cuộc là có chuyện gì chứ?

"RẦM!!" 

Tiếng động làm rung chuyển hậu cung đó chính là ta hai tay cầm ghế hết sức đập vào cửa! Một cái. Hai cái... Ta mà không được ra ngoài, tẩm cung này cũng không còn nguyên vẹn được đâu! Tiểu Hoa muội không ngờ đâu đúng không? Đợi khi ta đã ra ngoài được rồi, ta không để yên cho muội đâu!

"RẦM!! RẦM!! RẦM!!"

Ta toan giương ghế lên lần thứ sáu, cửa rục rịch mở, gương mặt Tiểu Hoa dần hiện ra, thất kinh nhìn ta. 

"Ta đánh chết muội!"

"Tiểu Hoa đáng chết! Nhưng lần này người có đánh chết Tiểu Hoa cũng không thể để người đi được! Cốt cũng vì an nguy của người! Tiểu Hoa thỉnh cầu người ở lại, sẽ không lâu đâu, làm ơn!!"

"..." Lời này còn có ý gì? Còn nghiêm trọng đến độ Tiểu Hoa van xin ta sao? Rốt cuộc là có chuyện gì mà hai người họ quả quyết như vậy chứ, không thể nói cho ta biết sao.

Ta cuối cùng buông ghế trên tay, nhìn Tiểu Hoa đang run rẩy vì sợ hãi, trong lòng quằn quại vô cùng. Ta nhíu mày nhìn muội ấy, khẽ khàng hỏi: "Hai người giấu ta chuyện gì mà không thể để ta được biết?"

"Tỷ vẫn không nên biết thì tốt hơn. Mọi chuyện chắc chắn sẽ được Hoàng thượng giải quyết êm xuôi thôi, nhanh nhất là trong đêm nay, vì vậy tỷ hãy nghe lời ngài ấy mà ở yên trong tẩm điện, có vậy ngài ấy mới yên lòng..."

"Thật sự mọi chuyện sẽ ổn sao?"

"..." 

"Muội trả lời ta đi!" 

Tiểu Hoa cúi đầu không nói, bàn tay nắm vạt áo run lên bần bật. Đấy là bộ dạng lần đầu ta nhìn thấy ở một nử tử lúc nào cũng trong phong thái đoan trang, dung hoà như mặt hồ tĩnh lặng của muội ấy. Dọa muội ấy sợ đến mức này, còn có thể là chuyện gì chứ? Ta càng nghĩ lại càng nôn nóng, nhưng Tiểu Hoa quả quyết như vậy, e rằng phải dùng biện pháp mạnh thôi.

Cắt ngang mạch suy nghĩ của ta, đột nhiên muội ấy đưa tay lên đầu, ta ngạc nhiên nhìn theo. Tiểu Hoa lưỡng lự một chút, cuối cùng một tay dứt khoát tháo bỏ trâm cài trên tóc, để mái tóc đen tuyền thẳng tắp của muội ấy vô lực xõa xuống hai vai. Gương mặt không mảy may chút nao núng, không nhìn ta, ánh mắt muội ấy vô định như nghĩ suy điều gì.

Ta bị hành động đó làm cho kinh ngạc. Ta làm sao mà lại không biết hành động của Tiểu Hoa là có ý gì. Đối với trong gia quy mà nói, việc nữ nhân gỡ trâm cài tóc trước mặt người khác chính là tự thú nhận gạt bỏ thân phận của mình, từ giờ trở thành bậc thứ dân tầm thường. 

"Muội đang làm gì vậy??"

Tiểu Hoa quay đầu, hai tay mở toang cửa điện, rồi lui về đứng sau cánh cửa, khom người quỳ gối: "Tiểu Hoa phản Thiên đế, không xứng được làm kẻ hầu trong hoàng cung. Quý Nhân nương nương..."

Ánh mắt muội ấy cuối cùng nhìn lên ta, kiên định, chắc nịch, trong con ngươi như có tia sáng mãnh liệt, nói: "Đi qua quảng trường, rẽ trái rồi tiếp tục đi thẳng sẽ đến Chu Tước Môn..."

"Phải cứu thiên đế!"

....

...

..

.

.

..

...

....

"Mục Lan!"

Ta quay đầu lại. Nam nhân tuấn tú trước mặt vài phần thơ thẩn nhìn ta. Lý Anh Kiệt vận hoàng phục màu đen thuê hình mãng xà của Thái tử, trước ánh sáng mờ ảo gương mặt hắn hiện ra càng thêm tuyệt mĩ.

Ta ngơ người một hồi, hắn nhanh chóng mỉm cười bước tới, cầm tay ta rồi quay đầu chạy đi: "Đi theo ta!"

Dường như Lý Anh Kiệt đã dẫn ta lên nơi cao nhất của hoàng cung, chung quanh vắng vẻ độc không có bóng người. Nơi đây cũng thật lạnh.

Ta đang thích thú nhìn xung quanh, tay ta được nâng lên, bấy giờ ta mới chú ý tới Lý Anh Kiệt.

Hắn một tay nâng tay ta lên, một tay lấy từ trong vạt áo ra một chiếc vòng hạt ánh xanh thuần khiết đeo vào cổ tay ta, rồi nhìn ta cười :"Lần trước đi dạo chợ thấy nên ta mua, vốn tính bồi thường lại cho nàng"

Ta chăm chú ngắm nhìn chiếc vòng hạt trên tay, không nhịn được đưa tay vuốt lên một mảnh ngọc khắc chữ, buột miệng hỏi :"Đây là chữ gì?"

"Là chữ "cửu"!"

Tay ta đặt trên bờ thành bỗng được ủ ấm bao bọc bằng một bàn tay lớn. Tay hắn từ từ siết chặt rồi nắm gọn bàn tay ta vào trong lòng bàn tay của hắn.

Ta hơi sửng sốt nhìn lên Lý Anh Kiệt, ánh mắt ta với hắn chạm nhau khiến ta hơi giật mình.

Ta mờ mắt mới thấy trên mặt nam nhân ấy thoáng chốc phảng phất vài nét hồng. Ta thắc mắc nhìn hắn e dè mãi không thành lời. Cuối cùng môi mấp máy điều gì đó, tiếng ồn ào bên dưới thành khiến ta chẳng nghe được gì.

"Ngươi nói cái gì?" Ta ghé sát.

Lý Anh Kiệt mím môi lảng qua một bên như tránh ta, dè dặt mãi cuối cùng cúi đầu, môi hắn chạm nhẹ tai ta, hơi thở ấm nóng phả nhẹ khiến ta hơi rùng mình.

Hắn mở miệng, thấp giọng thì thầm một câu:

"Ta thích nàng..."

....

...

..

.

.

..

...

....

Trời đang trở gió càng mạnh, nhìn lên, hoàn toàn không có mặt trăng. Mây đen tứ phương dường như đã bủa vây tại nơi này, thỉnh thoảng loé lên những vệt sáng thình lình, làm đùng đùng rung chuyển cả trời đất.

Đêm nay tại sao lại giống đêm định mệnh của bảy năm trước đến như vậy.

Bước trên những bước chân cũ mà "Mục Lan công chúa" đã từng đi, đến những nơi mà "Mục Lan công chúa" đã từng đến. Bóng hình "Mục Lan công chúa" mờ nhạt hiện lên trong tâm tưởng ta tại khoảnh khắc này như lấy lại được tất cả cảm xúc mà nữ nhân ấy có của đêm Nguyên Tiêu định mệnh đó...

...

..

.

..

...

"Mục Lan..."

...

..

.

..

...

"Mục Lan!"

"Lần trước đi dạo chợ thấy nên ta mua, vốn tính bồi thường lại cho nàng"

"Đây là chữ gì?"

"Là chữ "cửu""

"Sao lại là "cửu"? Có ý nghĩa gì không?"

"Ta không biết, thấy thì cứ mua thôi"

...

..

.

..

...

"Mục Lan..."

...

..

.

..

...

"Ta thích nàng..."

"... Ta muốn đường đường chính chính là phu quân của nàng không chỉ trên danh nghĩa. Ta muốn hôn nhân này là tự nguyện. Ta muốn đường đường chính chính hôn lên môi nàng. Đường đường chính chính cùng nàng đón tết Nguyên Tiêu năm sau..."

"Mục Lan..."

...

..

.

..

...

"Gian tế! Mối giao hảo ngàn đời giữa hai nước còn đó, mà đã trở mặt nhanh như vậy? Ta quả thật quá xem thường Mục Gia các người..."

.

"... Kẻ phản bội đáng phải bị tru di cửu tộc. Ta sẽ giết sạch đám người Đông Phương các ngươi, lấy trăm máu người đổi lấy một giọt máu của phụ thân ta! MỘT LŨ PHẢN BỘI!"

.

"Ngươi không phải Mục Lan..."

...

..

.

..

...

"Đời đời kiếp kiếp... ta hận nàng..."

....

...

..

.

..

...

....

"Tại sao...?"

...

..

.

Quá khứ sẽ lặp lại một lần nữa sao? Ta sẽ lại đánh mất người ta yêu thêm một lần nữa sao?

Ta đứng dậy, chạy về phía Chu Tước Môn đang rực sáng phía trước.

"...Tại sao năm ấy lại phản bội ta?..."

"Ta yêu nàng... Yêu nàng đến vậy. Tại sao lại phản bội ta?..."

Ta nhận ra rằng bản thân không thể cố chấp phủ nhận rằng ta đã yêu nam nhân ấy... Yêu rất rất nhiều... Để cho dẫu bấy nhiêu lần hắn trắng trợn làm tổn thương đến ta, hết lần này đến lần khác quả quyết không rung động nữa...

Liệu rằng nếu như lần này ta chậm hơn một bước, ta sẽ đánh mất người ta yêu cả đời này không?...

"Mỗi lần mở mắt ra ta đều mong đó là nàng... Nhưng nàng ở đâu? Ta đã không chấp nhận sự thật rằng nàng đã bỏ đi rồi. Ta cố gắng tìm kiếm nàng ở những nơi ta từng đến... Nhưng nàng ở đâu?..."

Đứa trẻ khóc thảm thiết trong đám cháy đó... Đôi mắt bi thương của cậu thanh niên năm ấy... Những vết roi vọt ẩn sau lớp hoàng phục hoa mĩ của Thái tử... Nước mắt của hắn...

Lý Anh Kiệt... Chàng đã phải trải qua những khắc nghiệt gì mà cuộc đời này bắt chàng phải mang?...

"... Nàng bỏ lại ta với thân xác cận kề cái chết... Bỏ lại ta với một đất nước khủng hoảng cận kề diệt vong... Với sự đè nặng đến không thể thở của ngai vương...  "

"...Nàng đã đi đâu?"

"Ta hỏi... Nàng đã đi đâu?..."

...

..

.

..

...

"Tiểu Nguyệt..."

"Nàng có yêu ta không?..."

....

...

..

.

.

..

...

....

"Lý Anh Kiệt!..."

Mọi phức tạp âm thanh trên thế gian này tại khoảnh khắc ta gọi tên hắn như lặng im hết lại.

Chỉ vài giây trước thôi, tiếng chúng dân reo hò còn náo nức phía trước ta, bấy giờ đã hoàn toàn im lặng.

Hoặc. Tai ta đã ù đi rồi...

Tại nơi muôn vàn pháo hoa trên trời hắt ánh sáng lên người nam nhân đứng trên kia, Lý Anh Kiệt lạ lẫm quay đầu lại, nhìn thấy ta, vẻ thất thần đã hiện trên mặt. Hắn cùng một vị mỹ nhân khác cao ngạo đứng trên Chu Tước Môn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net