Tiêu đề chương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai mắt nhìn nhau một hồi lâu.

Tôi đứng đơ như tượng.Lúc này đây,mọi tuyệt kĩ xả giao của tôi bay hết đi mất chỉ còn lại sự đờ đẫn khi nhìn vào khuôn mặt như tạc tượng của anh zai đang đứng trước mặt này đây.

Thẳng thắn với nhau thì ai chả thích cái đẹp đúng hơm:>,tôi cũng dị hoi.

"Em...em bị té xe hả"
"Vâng..em vừa mới bị ngã"

Vừa nghe tôi đáp lại,anh ấy vừa chạy ra đỡ xe hộ tôi,công nhận vào những lúc như này có một anh như"tổng tài" xuất hiện giúp đỡ quả thật là quá đỗi tuyệt vời.Chắc vận may từ lúc sinh ra đến giờ của tôi chỉ để cho thời khắc này.

"Vào nhà nhanh đi bé,không ướt hết người"
"Dạ.."

Khoan hẵn....,ổng vừa gọi tôi là bé á."BÉ" á. HƠI SOCK.Tôi thuộc dòng dễ quen dễ biết,hướng tùm lum và dễ tiếp xúc,nói chuyện miễn là oke là t bắt sóng ngay nhưng ngay lúc này đây tín hiệu như bị nhiễu ý,não tôi bắt sóng không kịp.Thường chỉ có những người mà tôi đã quen đã biết gọi tôi dị hoi chứ người mới gặp mà gọi dị tui thấy hơi...không không có gì đâu.Đẹp trai thì mọi thứ đều được bỏ qua hết không sao.Nhưng mà lỡ là bóng...hông Dung ơi mày đừng nghĩ linh tinh nữa làm ơn đi trời.

Theo ổng bước vào nhà,tôi choáng ngợp bởi không gian bên trong.Bàn ghế,cây cối được sắp xếp,trang trí tỉ mỉ đến từng cái lá,cạnh bàn.Với một người yêu thích sự tối giản mà tinh xảo như tôi thì đây chính là thiên đường luôn.Bước vào trong,tôi mới thật sự nhận ra đây không phải là nhà mà là một quán caffe.Tôi hỏi chấm trong đầu luôn.Tôi thắc mắc sao quán cafe mà nó núp lùm dữ ta.Gặp những quán cafe nằm trong ngõ không ít nên quán này không có gì là lạ nhưng mà kiểu cách của quán làm cho người ta dễ lầm tưởng đây là những căn nhà truyền thống hơn là quán cafe.

Cách bày trí đồ dùng trong quán mang lại cho tôi một cảm giác cổ điện theo kiểu Việt Nam của thập niên 80 qua những bức tranh hoặc những bức ảnh tôi đã được thấy qua.Từ cái ti vi,ghế sofa,cho đến cái cốc cái ly,ấm trà,từ những cái nhỏ nhất cũng toát lên vẻ đẹp đậm chất Việt.Những mảnh tường ẩm mốc vào cái thời tiết ẩm ươn này khiến cho cái cảm giác ấy như được tăng lên gấp bội .Nhìn sơ lược có thể đoán đây là căn nhà đã được cải tạo lại để trở thành quán cafe mang hơi hướng hoài niệm.

Tóm lại tôi rất thích vibe này (thích cả quán lẫn ông chủ:>)

"Ngồi đây đi để anh vào lấy đồ ra rửa vết thương"
"Dạ.."

Ngó nghiêng ngó dọc một hồi ảnh cũng đi ra,tay cầm bộ sơ cứu đi ra.

Đặt hộp dụng cụ lên bàn anh hạ người xuống nhìn đầu gối tôi.Sau đó thì quỳ hẳn xuống.Tôi bối rối:

"Anh để em tự rửa cũng được ạ"
"Em rửa vết trên cảnh tay trước đi hẵn"

Anh ấy vừa nói vừa lấy bông từ bịch ra chấm thuốc đỏ vào rồi rửa cho tôi.Lúc này người tôi và người anh gần nhau,tôi có thể ngửi thấy một mùi cafe thoang thoảng phát ra từ người anh.Nó không gắt,nó thơm và nhẹ nhàng.Chắc do làm việc ở đây chăng nên bị ám mùi chăng? Tôi cũng lấy bông gòn ra rửa vết trên cánh tay,vừa trò chuyện cho bầu không khí bớt gượng gạo hơn.

"Em cảm ơn anh.Không có anh chắc giờ em ướt nhẹp ngoài đó rồi"
"Sao đêm khuya rồi còn ở ngoài này vậy"

Anh không trả lời câu hỏi của tôi mà lại hỏi ngược lại tôi.

" Em đi lạc ạ"
" Sao đi lạc được tận vô đây hay vậy?"
"Em.."

Tôi khựng lại, chả lẻ giờ trả lời ảnh là tôi cãi nhau với ba xong bỏ nhà đi bụi hả trời.Tôi im lặng.Ổng cũng không hỏi tiếp,liền đổi chủ đề.

"Em mới vào đây hả,đường xá còn không quen mà"
"Dạ không em người trong đây luôn ạ"
"Người trong đây mà nói chuyện đặc Bắc nhỉ"
"Vâng,tại chắc người nhà em ai cũng người Bắc"

"..."

Ba má tôi cưới nhau xong chuyển vào Nam sinh sống,tại chắc tôi thừa hưởng được chất giọng đặc Bắc của ba má nên cộng thêm tôi sinh ra và lớn lên ở đây nên là đôi lúc giọng tôi cứ lai lái hai bên í,nhiều người cũng nói giọng tôi có đôi chút đặc biệt.

"Vậy giờ nhà em ở đâu để anh đưa em về"
".." Cảm ơn anh,nhưng em đang đi bụi.

Chết giở,giờ sao t,khó nghĩ vãi.Tuy tàn tạ thế này rồi tôi vẫn chưa muốn về đâu,về giờ này có mà ba tôi cạo đầu tôi ra.

"Thôi không sao ạ,anh cứ dọn quán đi em chờ hết mưa em tự về được"
"Trời kiểu này còn khuya mới dứt, mà nếu em chưa muốn về thì em ở tạm đây cũng được"

WTF!! Gì dị tr.Ổng biết là mình hổng muốn về luôn,ổng đọc tâm trí tôi hả trời.Nhưng lạ ha,sao lại ở đây là kiểu đ*o gì nhở.Ổng cho ở thật hả.

"Anh..thôi để em chờ tạnh mưa đi ạ"
"Tùy em thôi,anh vẫn ở trên tầng đấy có gì gọi anh"

Anh cất gọn hộp dụng cụ lại rồi đi vào trong cất.Tôi thở phào,nhưng vẫn thấp thỏm bất an quá chừng.Tôi biết là giờ đi ra đường rất nguy hiểm,nhưng ở đây với một người mình chẳng quen chẳng biết cũng đáng sợ không kém.

Nếu bạn kẹt trong cánh rừng vào buổi đêm và thấy có một căn nhà ở đó.Bạn sẽ chọn tiếp tục đi vòng quanh rừng hay nhờ nhà người lạ tá túc.Đúng vậy đấy là điều tôi bân khuân lúc này.

Mưa thì vẫn chưa dứt được.Anh bước ra cầm chăn gối đưa ra trước mặt tôi.

"Chăn gối nè,đắp đi không lạnh"
"Vâng..
À mà anh tên gì nhỉ?"-Nói chuyện nãy giờ tôi quên mất phải hỏi tên.
"Minh,Lê Quang Minh"
"Em là Dung,Vũ Ngọc Dung"

Anh mỉm cười nhìn tôi,anh cười thật sự cuốn  vãi~~~.Tôi mê:3

Sau nàn chào hỏi,tôi nhận chắn gối rồi trải ra chiếc ghế sofa cổ nằm gọn trên đó.Anh cũng xải bước lên tầng.Mặc cho tôi đang phân vân không biết nên đi hay ở lại.Khó nghĩ thiệt sự.

"Mày sao rồi"-Mess hiển thị tin nhắn của con mập số 1 (con Mai)
"Sắp chết💀"
"Chờ đi mai tầm 9h t lên nhà đó
Mà giờ mày đang ở đ*o đâu thế"

"Quán cafe"
"WTF?
Cafe chòi à"
"Chòi cái đặc cầu nhà mày"
"Chứ sao ở đó,cha"
"Chuyện dài lém mai kể cho:<"
"Ờ dị thyi đi ngủm"

Công nhận bạn bè thân thiệt,thân ai nấy giữ.Đừng hỏi sao tôi không nhắn nói với con Quỳnh,nó có onl đ*o âu,với vả lại kì thi HK1 vừa rồi ba má nó bảo điểm nó tụt dốc quá nên mấy nay cũng gắt với nó vãi.Ngày lễ tết mà chả thất mặt mũi đâu cả.

Ngồi lướt Face một hồi cái tôi cũng ngủ thiếp đi thế nào không hay.

Tiếng lục đục phát ra bên tai khiến tôi tỉnh giấc.Lướt nhìn qua nơi phát ra tiếng động,tôi thấy anh Minh đang loay hoay chuẩn bị mở quán.Tôi nhìn lên đồng hồ,5h sáng

Tuyệt vời,đi bụi đã khiến Dung dậy sớm hơn mọi hôm tuy nay là ngày nghỉ.Anh Minh thấy tôi thức giấc,bật cười.

"Có người hôm qua đòi đợi hết mưa về mà nhỉ"
"Em...hì"

Trong những tình huống bối rối thế này chỉ cần nở một nụ cười tự tin:}

"Em uống gì không anh pha cho"
"Thôi em ngại mở hàng lắm,vía em hơi nặng:>"- Cái này là chia sẻ thật,vía tôi nặng lém.
"Uống thì anh pha ngại gì vốn cũng có khách đâu"
"Hì..không cần đâu ạ giờ em đi ngay đây"

Anh vẫn không cản tôi chỉ mải làm tiếp công việc gian giở.Tôi cũng vội vã gấp chăn gối trả ảnh rồi lẽo đẽo phụ ảnh mở quán dù sao thì ảnh cũng giúp tôi tối qua mà>^<.
---------------------


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#15