Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau vài phút đi đường, mèo đen và gấu nâu cũng đã tới siêu thị. Trong siêu thị ngập tràn cửa hàng, quán ăn nhưng hai người họ lại chọn dừng chân trước một cửa hàng trò chơi. Trò chơi ở siêu thị thường không được cập nhật thường xuyên nên chỉ có những trò chơi nhàm chán mà bọn họ đã chơi qua biết bao lần. Tuy nhiên đối với dòng họ trạch nam, trạch nữ thì như vậy cũng đã là rất tuyệt rồi.

Đường Cửu Châu vội vàng ngồi vào ghế, Bồ Tập Tinh cũng không còn cách nào khác mà ngồi cạnh cậu ta.

Nhìn chiếc xe đua trên màn hình chuyển động, hứng thú về trò chơi của cậu lại được dâng cao. Có thể là do mấy ngày mới được chơi, Bồ Tập Tinh đua thắng liên tiếp mấy ván. Nhịp tim cùng hơi thở của cậu dần trở nên nhanh hơn. Bồ Tập Tinh chợt nhớ lại những khoảnh khắc ở bên cạnh Văn Thao, hình như nhịp tim của cậu cũng nhanh như vậy. Nhưng game là do cậu thích nó, còn Văn Thao... Cậu thích Văn Thao à? Đương nhiên cậu không ngu ngốc đến nỗi bảo nó là tình cảm anh em xã hội chủ nghĩa. Cậu biết rõ nó đại diện như thứ tình cảm ngang trái kia. Bồ Tập Tinh nở một nụ cười nhạt. Tại sao cậu lại nhận ra nó vào lúc này? Bây giờ cậu còn cơ hội sao? Tại sao khi Văn Thao đã thích người ta rồi thì cậu mới nhận ra chứ?

Thật ra sau một buổi sáng, Bồ Tập Tinh đã đoán được hơn một nửa chuyện rằng Văn Thao đã thích một ai đó. Nhưng cậu vẫn chưa thể hiểu được tại sao hai người Tiểu Tề và Thạch Khải lại thăm dò từ phía cậu. Chẳng lẽ họ đã phát hiện tình cảm của cậu trước cậu? Họ là đang sợ cậu sẽ để tình cảm này ảnh hưởng tới Văn Thao sao? Họ sai rồi. Một máy điều hoà trung tâm khi đã xác định được tình cảm của mình thường sẽ có hai trường hợp: một là nổ tung, hai là nó sẽ tự nén thứ tình cảm kì lạ đó đi. Chẳng biết đó là may mắn hay bất hạnh khi Bồ Tập Tinh lại thuộc loại thứ hai.

Giống như những mối tơ vò trong lòng ngày hôm qua đã được đánh tan đi, Bồ Tập Tinh thở dài.

"Jojo!"

"Sao vậy anh? Anh có chuyện gì à?"

"Thích một người là cảm giác như thế nào?"

Đôi mắt Đường Cửu Châu vẫn chăm chú nhìn nhân vật trên màn hình nhưng tâm trí lại tự nhớ tới những hình ảnh đẹp đẽ nhất của một người - nụ cười của người ấy tựa như ánh mặt trời tuyệt mĩ.

"Cảm giác rất tuyệt. Rất hạnh phúc."

"Nếu được cưới người đó em có vui không?"

"Nếu điều đó xảy ra thì em chính là người hạnh phúc nhất trên thế giới này."

"Đúng thật."

Bồ Tập Tinh cảm thán nhẹ nhàng. Đối với người khác, tình yêu là một thứ tuyệt đẹp nhưng đối với cậu nó lại là thứ thừa thãi, đặc biệt hơn khi nó xuất hiện thật chậm. Chậm đến mức làm cậu chán ghét nó.

...

Nước gừng nóng bay hơi trước mặt làm mắt cậu mờ đi. Bồ Tập Tinh đưa tay cầm lấy cốc trà. Lòng bàn tay được ủ ấm. Đầu ngón tay đỏ ửng cũng được bao phủ bởi một lòng bàn tay khác.

"Tay cậu nóng vậy."

"Ừm."

Có lẽ Bồ Tập Tinh sẽ chẳng bao giờ biết được Văn Thao đã trực tiếp dùng tay mình cầm lấy cốc nước nóng thật lâu, đến khi chắc chắn nó không còn quá nóng mới đưa cho cậu.

Bồ Tập Tinh nhìn người con trai đang ngồi trước mặt mình: vầng trán cao, dáng lông mày thẳng, lông mi dày che khuất đi đôi mắt sáng. Cậu cúi đầu thầm cười trộm một cái.

Đúng lúc này, Văn Thao ngẩng đầu lên nhìn cậu. Sự bực tức lúc trước hoàn toàn tan biến khi nhìn thấy nụ cười ấy.

"Cậu cười cái gì?"

"Cười cậu đấy."

"Tôi á? Bộ mặt tôi có dính cái gì à?"

"Ừ... Phấn nền của cậu dính vào mặt tôi rồi. Hôm nay không phải ghi hình, tôi lười tẩy trang lắm."

Văn Thao bật cười theo.

"Con mèo lười nhà cậu! Lát tôi lau cho."

"Nếu cậu lau sạch được thì..." Có thể lau luôn hình ảnh cậu trong tâm trí tôi được không? "... lau đi."

"Cậu cố tình chọc tức tôi đấy à?"

Bồ Tập Tinh lắc đầu vài cái nhẹ. Tóc mái cậu rủ trước trán, cọ vào chóp mũi Văn Thao.

"Tiểu nhân nào dám. Tiểu nhân nào dám."

Văn Thao chẳng buồn đôi co với cậu. Cậu ta đứng dậy lấy đồ tẩy trang và khăn ấm lại gần. Văn Thao tự tẩy trang cho mình trước rồi rửa cho cậu.

Khăn ấm chạm lên mặt thật nhẹ nhàng, đôi bàn tay được ủ ấm bởi cốc trà ngọt. Trái tim của Bồ Tập Tinh giống như cũng được phủ lên một thứ gì đó thật ấm áp. Thứ ấm ấy xua tan mọi giá lạnh của mùa đông.

Trong khoảnh khắc ấy, có hai dòng suy nghĩ cùng vang lên.

Bồ Tập Tinh, liệu cậu có thể chấp nhận tình cảm của tôi không?

Quách Văn Thao, xin cậu đừng cho tôi bất cứ một tia hi vọng nào nữa được không?

------------------------------〆(・∀・@)--------------------------------------

Góc tâm sự:

Trong khi các anh nhà ngồi nói chuyện yêu đương thì tôi lại bận ngồi nói chuyện với sách vở và cầu mong thi qua môn. Ôi cuộc đời! ¯\_(ツ)_/¯


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net