Chương 2: Ra Ngoài

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đám đông vốn dĩ đang ồn ào huyên náo bỗng chốc chìm vào khoảng lặng tĩnh mịch, tất cả mọi người đều nghẹn họng đứng nhìn cảnh tượng trước mắt. Thỉnh thoảng lại vang lên vài tiếng thì thầm nho nhỏ.

"Úc sư huynh tại sao lại cứu hắn?"

"Tại sao Úc sư huynh lại ở đây? Không phải chiếc thuyền đón huynh ấy rời núi đã đến rồi sao?"

"Thầm Đàm Kỳ thật là, ngàn vạn đừng có làm lỡ thời gian của huynh ấy mà."

Trong tai ù một vài tiếng, chứng ù tai do áp lực nước gây ra dần dần biến mất, Thẩm Đàm Kỳ choáng váng hồi lâu coi như cuối cùng cũng tỉnh táo, cậu ra sức hít lấy một hơi không khí trong lành mới cảm thấy dần dần sống lại, lại nhịn không được ho ra vài ngụm nước, cuối cùng cũng nghe rõ rõ ràng ràng những âm thanh xung quanh.

Trong đầu toàn là đoạn cổ tay trắng như sương , lại được sen hồng bốn phía tôn lên khiến nó như phát ra ánh sáng dìu dịu  (dume sợ vĩa). Đáng tiếc ban nãy cậu quá lơ đãng, ngay cả giọng nói đối phương như nào cũng không nghe được cẩn thận, y hệt Trư Bát Giới ăn quả nhân sâm vậy,  chỉ lọt tai được hai chữ  "hít  thở"  à.

Thẩm Đàm Kỳ nửa nằm trên đất, rất nhanh đã bị một nhóm sư huynh sư đệ quan tâm vây lấy, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn người kia làm như chưa có  chuyện gì xảy ra, nhặt lấy thanh kiếm từ trên mặt đất đứng dậy rời khỏi đám người.

Được thôi, vốn dĩ còn muốn nói một tiếng cảm ơn, nhưng nhìn người kia mặc quần áo kín kẽ chỉnh tề như kia, đoán chừng muốn làm Lôi Phong làm việc tốt không để lại tên tuổi cũng nên.

Cảm ơn Lôi Phong, người tốt một đời bình an.

Sau đó chút luyến tiếc của Thầm Đàm Kỳ cũng dần tan thành  mây khói, yên tâm mà ngất đi.



Dung Vân các.

Hạc trắng rỉa rỉa lông vũ, đàn hương cũng vừa lúc cháy hết, đệ tự hầu hạ lấy hương mới từ trong hộp ngọc ra châm lại lần nữa. 

"Không đợi hội hoa sen kết thúc mới đi sao?" Trong phòng, từ phía sau rèm truyền tới một giọng nói già nua, người hầu ở hai bên thay xong hương mới, chậm rãi kéo rèm ra.

Sau rèm là một ông lão đang nhắm mắt tĩnh tọa, sắc mặt thâm trầm, yên tĩnh nghe tiếng cười đùa của  các đệ tử bên ngoài cửa sổ truyền vào. 

Mà người đang quỳ giữa  lại là người đầu đội chiếc nón che mặt trước đó đã cứu Thẩm Đàm Kỳ một mạng.

Hắn hạ thấp vàng nón, cúi người đáp: "Nên đi rồi, vùng Giang Đông thường xuyên có yêu ma làm loạn, khiến dân chúng lầm than, đệ tử đi tiêu diệt sạch sẽ sẽ tự trở về."

Vừa dứt lời, râu trên mặt ông lão rung lên vài cái, đột nhiên lão mở bừng đôi mắt, tức giận trừng thanh niên áo trắng vẫn luôn quỳ trên đất, lớn tiếng mắng: "Ngươi có biết  ở chỗ đó có bao nhiêu hung hiểm không? Chỉ là một  thằng nhóc thối mới ra đời chưa bao lâu, nếu như xảy ra chuyện gì ở Giang Đông, ngươi muốn bản tọa đem cả cái Long Vân Phái lớn như này cho cái đồ vô liêm sỉ Thẩm gia kia sao?"

"Đệ tử không dám."

Miệng nói không dám, nhưng sống lưng lại không cong chút nào.

Ông lão bị hắn chọc tức tới tối tăm mặt mày, căm phẫn vẫy tay: "Cút đi, cút rồi thì đừng có mà quay lại nữa."

Hắn ta mỉm cười:" Vẫn phải quay lại ạ."


"Ngươi." Ông lão nghiến răng nghiến lợi trừng hắn nửa ngày, cuối cùng đành nuốt cơn giận xuống cổ họng. 

Quản hắn chính là tự  mang vạ vào người. 

Bỏ đi, đủ lông đủ cánh rồi. 

Ngoài cửa sổ, truyền tới thanh âm du  như vàng anh của những thiếu nam thiếu nữ, những đệ tử mới năm nay đều đang đắm chìm trong niềm vui của hội hoa sen, không ai biết  đến buồn phiền nặng trĩu nơi này.

Người áo trắng ngẩng đầu nhìn mây trôi lững lờ ngoài cửa sổ, ánh tà dương đang ngả về tây, lại rất nhanh đã nhắm mắt lại, đè thấp giọng nói với ông lão:" Tông chủ nhớ giữ gìn sức khỏe, đệ tử cáo từ."

Ngay khi hắn vừa đứng dạy, lại nghe chủ nhân của căn phòng mở miệng lần nữa:" Đợi đã," Ông lão xoa xoa thái dương đau nhói, ánh mắt rơi trên người đối phương, ý tứ trong giọng nói không rõ ràng:" Nghe nói hôm nay ngươi ở hồ sen đã cứu Thẩm Đàm Kỳ?"

Nghe vậy, người áo trắng hơi sững lại, không có trả lời.

Ông lão như tìm được cơ hội đánh trả, cực kỳ có ý tứ mà chế nhạo hắn:" Ngươi không phải rất ghét cái điệu bộ thiếu gia của hắn ư? Sao lại cam lòng ra tay cứu giúp vậy?"

Người áo trắng ngẩng đầu nhìn ông lão một cái, bất đắc dĩ cười nhẹ, trong chớp mắt, những người hầu cầm quạt trong phòng đều ngơ ngẩn tại chỗ.

Cánh cửa nhỏ nhẹ nhàng đóng lại, tiếng bước chân trên chiếc thang gỗ truyền tới càng lúc càng xa, trận đấu giành lục châu của các đệ tử bên ngoài hình như cuối cùng cũng phân thắng thua, có hoan hô phấn khích, cũng có tiu nghỉu thất vọng. 

Chỉ có ông lão đang ngồi cười nhạo một tiếng, chậm  rãi phe phẩy chiếc quạt hương bồ, trong lòng tràn ngập cảm khái. 

Thẩm Đàm Kỳ, coi như ngươi mạng lớn mệnh lại tốt, gặp được đồ nhi ngoan của bản tọa, cũng là sư đệ tốt của ngươi___


Đến khi Thẩm Đàm Kỳ tỉnh lại lần nữa, bên cạnh chỉ có hai người là Phương Vấn Tầm và Tiêu Thanh Vũ. Mắt thấy Thẩm Đàm Kỳ tỉnh lại, Tiêu Thanh Vũ lập tức rót nước đưa tới, Phương Vấn Tầm cũng mau chóng dìu cậu ngồi dậy. 

Cả hai người đều đầy mặt khẩn trương, phảng phất như có chuyện lớn sắp xảy ra.  

Còn chưa kịp đợi Thẩm Đàm Kỳ mở miệng, Phương Vấn Tầm đã nói không ngừng: "Thẩm, Thẩm sư đệ, việc lần này xin đệ đừng nói với trưởng lão, ta đã phạt đệ tử tu sửa đình Liên Trì đi suy ngẫm trước đá Ngộ Đạo rồi, đều là mấy đứa mới đến, đệ đừng có oán trách người ta, muốn trách thì trách sư huynh không kịp thời phát hiện hàng rào của đình Liên trì chưa được sửa tốt............"

Thẩm Đàm Kỳ mấy lần muốn nói lại thôi, nhìn sư huynh sư đệ vừa tha thiết vừa hoảng sợ trước mặt, cảm thấy cơ hội tẩy trắng đến rồi. 

Cậu hắng hắng giọng, rồi nói:" Sư huynh không cần tự trách, việc lần này  là do đệ đi không nhìn đường, là đệ đáng đời, mau đi gọi những đệ tử đó trở lại, mùa hè ngày đêm giao nhau lạnh đến ghê gớm, lại tổn hại sức khỏe, không đáng."

Thẩm Đàm Kỳ đĩnh đạc nói xong lại nhìn Phương Vấn Tầm, nhưng đối phương đầy mặt tuyệt vọng, hình như bản thân lại nói cái gì đáng sợ rồi. 

"Ta biết rồi, sư đệ." Phương Vấn Tầm che ngực, nói:" Chẳng lẽ đệ muốn giao những đệ tử đó cho Thẩm gia giải quyết ư?"

Thẩm Đàm Kỳ:

Cậu nói tiếng nào nhắc đến Thẩm gia rồi?

Xem ra trước đó thường xuyên xảy ra loại chuyện này , Thẩm Đàm Kỳ đỡ trán thở dài một tiếng rồi nói:" Ta nói qua rồi, bệnh xong hỏng cả đầu luôn, vì vậy trong một chốc mới không cẩn thận rơi xuống hồ, việc này cứ như vậy thôi, mọi người không cần lo nghĩ nhiều."

Nghe được câu này, hai  người giống như cuối cùng cũng gỡ được tí xíu gánh nặng, chỉ là dư quang vẫn tò mò cùng nghi hoặc mà nhìn Thẩm Đàm Kỳ. 

Thẩm Đàm Kỳ nhìn ra ngoài cửa, hình như những tiếng ồn ào huyên náo đều biến mất rồi, cậu bối rối hỏi:" Hội hoa sen kết thúc rồi?"

Tiêu Thanh Vũ nhanh chóng bước đến trước mặt cậu, trả lời:" Là Úc sư huynh.."

Úc sư huynh?

Úc sư huynh nào  cơ? Sao nghe có chút quen tai vậy ta?

"Úc sư huynh hôm nay lên đường rời núi, các sư huynh đệ đều vội vàng đi tiễn huynh ấy, đệ...." Tiêu Thanh Vũ mới nói được một nửa  đã bị Phương Vấn Tầm ra sức nháy mắt ngăn lại rồi. 

Hồi lâu, nhìn bọn họ mắt đi  mày lại, Thẩm Đàm Kỳ mới hiểu chút gì đó. Úc sư huynh này chỉ sợ là cái người mà không thể nhắc tới trước mặt nguyên thân rồi. 

Chẳng lẽ là nam chính ư? Dựa theo diễn biến cốt truyện, cậu nhớ nam chính đúng là đã rời Long Vân Tông để đi ra ngoài lịch luyện vào ngày hội hoa sen. 

Đây là một chuyện cực kì tốt luôn. Thẩm Đàm Kỳ có chút phấn khởi mà hỏi lại:" Người  khác đều đi tiễn hắn rồi, sao hai người lại không đi?"

Phương vấn Tầm và Tiêu Thanh Vũ nhìn nhau một cái, cuối cùng là Phương Vấn Tầm mở miệng:" Thẩm trưởng lão nói đệ bị hoảng sợ, mấy ngày nay an dưỡng cho tốt, ra lệnh cho ta và Thanh Vũ tới chăm sóc đệ." 

Thẩm trưởng lão, hình như là thúc phụ của  nguyên thân, cũng là chỗ dựa lớn nhất của Thẩm Đàm Kỳ ở Long Vân Tông. 

"Thì ra là thế." Thẩm Đàm Kỳ đứng dậy, vừa định xuống giường ra ngoài xem xem nam chính đại nhân là người như thế nào, đã bị Tiêu Thanh Vũ hoảng loạn ấn trở về. 

"Xin lỗi sư huynh." Tiêu Thanh Vũ rất nhanh đã ý thức được mình vừa làm cái gì, vội tới mức nói năng lộn xộn, "Đệ chỉ là.... chỉ là nghe đại phu nói sư huynh không được xuống giường,  nên mới như vậy."

Thẩm Đàm Kỳ choáng váng rồi, ánh chiều tà chiếu qua đây, làm cho tóc Tiêu Thanh Vũ như được nhuộm thứ ánh sáng dìu dịu khiến cậu lại lần nữa phát hiện bề ngoài của tiểu sư đệ thực sự rất xinh trai, cực kỳ hợp gu cậu.  

"Không sao." Thẩm Đàm Kỳ nắm lấy tay Tiêu Thanh Vũ, thâm tình mở miệng:" Sư đệ quan tâm ta như vậy, trong lòng ta cực kỳ ấm áp."

Tiêu Thanh Vũ ngơ ngẩn, thử cố rút tay ra, nhưng lại bị Thẩm Đàm Kỳ giữ chặt lại. 

Mặc dù thời Phùng Thiên, chuyện nam nhân với nam nhân lấy nhau đã lưu hành nhiều năm, có gặp cũng chẳng thấy lạ. Nhưng mà, cậu ta sớm đã có cô gái mà mình thích rồi!

Nhìn gương mắt cứng đờ kia, Thẩm Đàm Kỳ cũng không phải không biết xấu hổ nắm tay người ta mãi, cậu buông ra, thấp giọng nói:" Là ta quá xúc động thôi, sư đệ đừng để trong lòng."

Kẻ ngang ngược bướng bỉnh nhất toàn Long Vân tông Thẩm thiếu gia cũng có lúc ăn nói dịu dàng như vậy ư? Phương Vấn Tầm và Tiêu Thanh Vũ đều ngu luôn rồi. 

Đến tận khi màn đêm buông xuống, Phương Vũ Tầm nhìn Thẩm Đàm Kỳ ngủ rồi, mới nặng nề ngước nhìn gương mặt đã sớm buồn ngủ từ lâu của Tiêu Thanh Vũ. 

"Sư đệ, " Phương Vấn Tầm nghiêm trọng mở miệng.

Tiêu Thanh  Vũ lờ mờ đoán được hắn muốn nói cái gì, thấp giọng than.

Phương Vấn Tầm thở dài một tiếng, nhìn Thẩm Đàm Kỳ trên giường có lẽ đã say ngủ, nói: "Ta còn thật sự cho rằng đầu óc hắn hỏng rồi,  thật không ngờ tới,  không phải hỏng đầu, mà là muốn yêu rồi."

Hiện  tại thấy Thẩm Đàm Kỳ không còn ngang tàng hống hống hách như trước nữa, thậm chí rơi xuống nước cũng không tìm kẻ xui xẻo tới trút giận, hắn lại cảm thấy không thích hợp, sau đó  còn nói chuyện hòa nhã với hai người, dùng ánh mắt tha thiết thành tâm nói lời cảm ơn.

Thì ra là nhìn trúng tiểu sư đệ Tiêu Thanh Vũ mới tới của bọn họ!!!

Tiêu Thanh Vũ càng không nói ra nổi  tư vị trong lòng, bị kẻ quần là áo lượt như vậy nhìn trúng, không biết nên là phúc hay là họa nữa. 

"Sau này đệ phải tự mình cẩn thận," Phương Vấn Tầm hết lòng hết dạ đặn dò,:" Nếu hắn không có được thứ mình muốn thì tuyệt đối sẽ không bỏ cuộc đâu, đệ ngàn lần đừng chọc giận hắn." 

Tiêu Thanh Vũ ghìm lại cảm xúc, hơi hơi gật đầu:" Chỗ này không thích hợp lắm, sư huynh cẩn thận lời nói."

"Đừng sợ, mỗi lần hắn nghe giảng đều ngủ đến trời đất tối mịt, ai gọi cũng không tỉnh nổi."

".....Dạ"

Phương Vấn Tầm nhìn bộ dạng cậu ta, lại càng đau lòng:" Chờ Úc sư huynh về là tốt rồi, đệ chịu đựng một chút."

"Úc sư huynh?" Nghe đến cái tên này, ánh mắt Tiêu Thanh Vũ sáng lấp lánh, nếu không phải Thẩm trưởng lão phân phó qua đây chăm sóc Thẩm Đàm Kỳ, sợ rằng hôm nay cậu ta có thể đi tiễn Úc sư huynh rồi. 

Phương Vấn Tầm gật đầu một cách nặng nề, có chút bùi ngùi:" Đệ mới đến nên không biết, Úc sư huynh  là trời quang trăng sáng, lòng không vướng bận, là kiểu người giống như tiên giáng trần. Đáng tiếc...... Lần này đi Giang Đông trừ ma vệ đạo, đường đi hiểm trở lại xa dài*, không biết khi nào mới có thể trở về?"

*道阻且长/Đạo trở thả trường:  Trích từ bài thơ 蒹葭 /Kiêm Gia (Lau Lách) của Khổng Tử; ý chỉ con đường phía trước dài và trắc trở. 


Không chỉ trên dưới Long Vân Tông ngưỡng mộ huynh ấy, mà hễ khi tên Úc sư huynh xuất hiện ở bất kỳ nơi nào, cũng giống như đem theo ánh trăng sáng chói và rực rỡ. 

Tiêu Thanh Vũ lưu lạc bên ngoài  từ nhỏ, nghe không ít lời đồn nên bản thân coi như biết được ít nhiều, Úc sư huynh cũng là lý do cậu ta lặn lội xa xôi đến Long Vân Tông bái sư học nghệ. 

Cậu ta không nhịn được mong chờ tới ngày gặp mặt Úc sư huynh, phải chăng cuối cùng sẽ có thể đường đường chính gọi y một tiếng sư huynh hay không?

"Năm ấy ta mười sáu tuổi, Úc sư huynh theo sư tổ đến thành trì nơi ta sống đánh đuổi ma quỷ, ngẫu nhiên sai sót mà cứu ta một mạng."  Tiêu Thanh Vũ thu mắt, đưa tay ra nhẹ nhàng rót trà cho Phương Vấn Tầm, "Cha mẹ huynh đệ của ta tất cả đều bị ma tộc giết hại, trên dưới toàn tộc chỉ còn thừa lại một mình ta. Máu chảy đầm đìa đứng trong sân nhà gào khóc."

Phương Vấn Tầm kinh ngạc ngẩng đầu, tách trà trong tay hơi hơi xao động tạo ra một vòng gợn sóng. 

"Lúc đó," Tiêu Thanh Vũ hít nhẹ một hơi, cố gắng thả nhẹ ngữ điệu, "Úc sư huynh cầm kiếm giết chết tên ma tộc cuối cùng, áo trắng dính máu, đứng trước mặt ta, lúc đó nếu là người bình thường, chắc chắn sẽ an ủi ta ."

Tiêu Thanh Vũ đột nhiên bật cười:" Nhưng Úc sư huynh chỉ lạnh nhạt nhìn ta một cái rồi thu kiếm rời đi."

Lúc đó trời vô vùng tối, tim cũng cực kỳ lạnh.

"Ta quỳ trên mặt đất cầu xin huynh ấy đưa ta đi cùng, ta muốn báo thù cho cha mẹ, muốn giết sạch ma tộc trên thế gian này."

"Mà Úc sư huynh lại chỉ hỏi: Ngươi cho rằng loại người nào cũng có thể cầm kiếm?"

Nói xong, Tiêu Thanh Vũ siết chặt nắm tay trong tay áo, kìm nén run rẩy, nhẹ giọng nói:" Huynh ấy nói, cầm thanh kiếm này, sẽ có một ngày nào đó phải chết dưới thanh kiếm khác. Cha mẹ huynh đệ vì bảo vệ ngươi mà mất mạng, ngươi cần phải nâng niu cẩn thận."

"Ta sinh ra không cha không mẹ, không gì vướng bận*, chết thì chết thôi, loại chuyện này, để ta."

*无牵无挂(wú qiān wú guà): không quan tâm, không vướng bận, không dính dáng gì nữa.


Cùng lúc đó, Thẩm Đàm Kỳ đáng ra đã say ngủ lại đột nhiên mở bừng mắt, mà mục đích là lắc qua lắc lại bé gà con. Cái thứ đồ chơi nhỏ này đã nước mắt rơi ròng ròng rồi. 

"Trời ạ, quyển sách của chúng ta quá cảm động rồi."

"Câm miệng"

"Dạ vâng chủ nhân."

Trong lòng Thẩm Đàm Kỳ không nói được là cảm giác gì, nhất là khi nghe được câu  không cha không mẹ, chết thì chết thôi kia của nam chính. Người đời chỉ thấy y là trời quang trăng sáng, khiến ma đầu nghe tiếng đã sợ mất vía, nhưng lại chẳng có ai hỏi y có sợ hay không? Có nhớ nhà hay không?

Hầy, thật đáng thương.

"Ta tin sư huynh cát nhân thiên tướng, nhất định sẽ bình an trở về." Tiêu Thanh Vũ cụp  nhẹ giọng nói:" Đợi đệ có tiến bộ rồi, lại gặp sư huynh cũng không muộn."

Nghe nói, Phương vấn Tầm sợ cậu ta lâm vào buồn bã, vội vàng đổi chủ đề khác, hào hứng vỗ vai Tiêu Thanh Vũ:" Tốt lắm, có chí khí, đệ nhất định phải theo lời Úc sư huynh chăm sóc bản thân thật tốt, để huynh ấy yên tâm."

"Để ta thay huynh ấy chăm sóc sư đệ đi!"

Phương Vấn Tầm và Tiêu Thanh Vũ nhìn nhau một cái, hình như bọn họ không có ai mở miệng nói chuyện. Cuối cùng, ánh mắt chấn kinh của hai người rơi đến trên người Thẩm Đàm Kỳ đang cười ngượng ngùng trên giường.

"Thật xin lỗi, mới tới nên có chút lạ giường, không ngủ được."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net