Chương 3: Cổ Trùng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian chậm rãi trôi, chớp mắt đã một năm qua đi, Thẩm Đàm Kỳ đối với Long Vân Tông đã có thể hiểu rõ một lượt, nơi này so với những môn phái tu tiên trong tiểu thuyết chả có gì khác biệt, thỉnh thoảng lại có mấy tên phản diện thích bới lông tìm vết, nhưng suất diễn đều không có nặng bằng Thẩm Đàm Kỳ cậu. 

May mắn thay, Tiêu Thanh Vũ và Phương Vấn Tầm đều là người khéo léo dễ ở chung, Thẩm Đàm Kỳ không mất bao lâu đã ở chỗ hai người kia tẩy đến sạch sẽ trắng bóc rồi.

Cuộc sống càng ngày càng thoải mái, đến nỗi Thẩm Đàm Kỳ quên luôn có một người như nam chính. 

Mỗi ngày đều cùng hệ thống và các sư huynh sư đệ trồng hoa nuôi gà ở cánh đồng hoang trước sơn môn, cầm tháng lương mười ba nghìn, nhất định không được quá thoải mái. 

Bé gà con hệ thống giống như giải thích hoàn mỹ thêm cho câu nói lấy gà theo gà lấy chó theo chó, mỗi ngày đều theo Thẩm Đàm Kỳ bên này trồng tí rau, bên kia hái chút quả, luôn luôn rèn luyện cường thân kiện thể. 

"Nếu như chúng ta đây là văn làm ruộng thì tốt rồi," Bé gà con không chỉ một lần ngậm ngùi như vậy, "Chủ nhân, cải thảo nhỏ người chăm tốt thật ý, nhúng lẩu chắc chắn ăn ngon cực kỳ."

Thẩm Đàm Kỳ hài lòng đem cải thảo nhỏ mà hệ thống nhìn trúng ngắt vào giỏ, nói:" Tối nay về liền trổ tài năng với Thanh Vũ bọn họ, cậu có cái kia không?" Cốt lẩu, cho tôi đầy đủ chút.

Bé gà con nuốt nuốt nước bọt ,:"Được, tôi xí chân nhân viên trước." ứng trước phúc lợi cho cậu, nhưng phải để dành cho tôi một tí lợi ích. 

"Biết rồi, không lo thiếu cái ăn của cậu đâu." Thẩm Đàm Kỳ đầu cũng không nâng mà bật cười.

Đây có phải xuyên sách đâu? Đây là đi du lịch để thư giãn thể xác và tinh thần thì có. Non xanh cảnh đẹp, Người tốt cơm ngon hệ thống chu đáo nữa. Bây giờ Thẩm Đàm Kỳ thật sự muốn suy nghĩ về việc ở lại đây không về nữa, về rồi còn phải làm công cho đám chủ nghĩa tư bản đáng ghét, đâu được như trong sách thoải mái ăn ăn uống uống.

Thẩm Đàm Kỳ vừa mới xách giỏ rau về đến sảnh phụ của tông môn, đã nghe Phương Vấn Thầm vội vội vàng vàng lao tới, gấp gáp nói:" Không hay rồi sư đệ, đệ mau đi xem Thanh Vũ đi!"

Đáp lại hắn là tiếng giỏ rau rơi xuống đất, đám cải thảo nhỏ non xanh mơn mởn văng ra, lăn vào trong đám bụi bẩn thỉu. 

Khi Thẩm Đàm Kỳ tới nơi, Tiêu Thanh Vũ đã nằm đó hôn mê bất tỉnh rồi, trong miệng vẫn còn đang lẩm bẩm:" Thiên đạo bạc tình, thiên đạo bạc tình,.... Giết sạch yêu nhân, chấn hưng ma tộc chúng ta!"

Phương Vấn Tầm bên cạnh đã sớm mồ hôi đầy đầu, vội đến mức như kiến bò trên chảo nóng mà bắt lấy cánh tay Thẩm Đàm Kỳ hỏi:" Đệ mau xem xem, Thanh Vũ đệ ấy rốt cuộc là bị làm sao vậy?"

Thẩm Đàm Kỳ đã gặp qua chuyện này bao giờ đâu, miễn cưỡng bình tĩnh giữ Phương Vấn Tầm lại rồi hỏi:" Đã đi báo cho trưởng lão chưa?"

Phương Vấn Tầm do dự ngập ngừng mấy lần, cuối cùng lắc lắc đầu:" Đệ hẳn là không biết mấy ngày nay  ma tộc càng ngày càng trở nên kiêu căng, vài thành trấn phụ cận được Long Vân Tông bảo vệ đều không may bị bọn chúng tập kích."

Lời vừa nói ra, Thẩm Đàm Kỳ đã ngơ ngác," Tại sao không ai nói  cho đệ biết?"

"Thẩm trưởng lão trước khi xuất phát đã đặc biệt dặn dò, bảo chúng ta hông được cho đệ biết, còn nói với cái tính cách của đệ, nếu mà biết chắc chắn sẽ vội vàng ra ngoài lập công, ma tộc hung ác tàn nhẫn, gặp người liền giết, sợ đệ vì vậy mà mất đi tính mạng...."

Thẩm Đàm Kỳ nghe vậy thì cau mày lại, hoàn toàn nói không ra lời. 

Cuộc sống mà cậu trải qua thực sự rất tốt, tốt đến mức cậu gần như quên rằng mạch chính của nguyên tác là ân oán tình thù giữa nam chính và ma tộc.

Ma tộc trong quyển sách này quả thật trâu  bò cực kỳ, bọn chúng dựa vào thể chất mạnh mẽ trời sinh mà làm đủ chuyện ác, bởi vì muốn tăng cường tu vi của bản thân mà lấy yêu tộc  làm bữa, lấy người sống làm thức ăn.

"Tình hình này ta cũng chả có biện pháp nào." Trên trán Thẩm Đàm Kỳ hơi đổ mồ hôi, cậu còn  chưa thấy ma tộc lần nào, càng không biết bọn chúng có những thủ đoạn nham hiểm gì. Trên giường, Tiêu Thanh Vũ truyền tới mấy câu nói mê sảng, hình như vẫn còn lẩm bẩm mấy câu giết sạch yêu nhân, chấn hưng ma tộc gì đó. Xem ra  "bệnh" này của Tiêu Thanh Vũ  không thoát khỏi có liên quan tới ma tộc. 

Phương Vấn Tầm vội vàng nói:"Các vị trưởng lão không có ở đây, mà trong số các sư huynh đệ thì tu vi của đệ cao nhất, ngay cả đệ cũng không thể cứu được Thanh Vũ ư?"

Cậu? Cậu là tên tu luyện gà mờ xuyên sách tới, nói thật ngay cả vận dụng linh lực như nào còn chưa mò được rõ ràng nữa. 

Có lẽ là biết bản thân quá vội vàng hấp tấp, Phương Vấn Tầm nghiến nghiến răng, tự trách mà cho bản thân một cái bạt tai:" Đều tại ta, tại căn cốt của ta không tốt, tu luyện cũng không có tiến bộ mấy, lúc này lại còn đi làm khó sư đệ cứu Thanh Vũ, tại ta không đưa Thanh Vũ xuống núi đi hái thuốc cùng, không biết từ lúc nào thì rơi vào tay ma  tu, nếu như lúc này có Úc sư đệ.....  "

Thẩm Đàm Kỳ đã rất lâu không nghe thấy chữ Úc này rồi, cậu bất chợt ngẩng đầu lên, nói:" Không phải lỗi của sư huynh,  nếu như không có nam chính, chúng ta chắc chắn cũng có thể cứu Thanh Vũ."

"Nam, nam gì cơ?"

Thẩm Đàm Kỳ nhăn mặt, vén chăn đắp trên người Tiêu Thanh Vũ ra, ngồi xuống bên mép giường mà nghĩ trong lòng," Hệ thống hệ thống hệ thống ra  đây mau ............... Việc gấp, cực kỳ gấp, gấp muốn chết rồi, mau ra đây nhannhh."

Ngay phút chốc, một bé gà con xuất hiện giữa không trung, vỗ cánh bay vèo tới trước mặt Thẩm Đàm Kỳ. Chỉ có Thẩm Đàm Kỳ mới có thể nhìn thấy hệ thống, trong mắt Phương Vấn Tầm, chỉ thấy trên mặt Thẩm Đàm Kỳ đột nhiên vui mừng hớn hở, hình như đã tìm ra cách cứu Thanh Vũ rồi.

"Nhanh lên, cầm nguyên tác lại đây." Thẩm Đàm Kỳ không có thời gian nói nhảm với hệ thống. 

Bé gà con mới lấy nguyên tác ra đã bị Thẩm Đàm Kỳ cướp lấy, cậu cẩn thận lật từng trang sách, cố gắng tìm kiếm những câu từ miêu tả bệnh trạng của Tiêu Thanh Vũ.

Không biết đã lật tìm bao lâu, cuối cùng cũng tìm thấy bệnh trạng giống Tiêu Thanh Vũ trên trang sách viết về lúc nam chính đại chiến với thiếu chủ ma tộc.

"Chỉ thấy người áo đen kia thả ra một con cổ trùng đen xì, nó lập tức chui vào sau gáy tiểu sư  đệ rồi nhanh chóng theo gân mạch tản ra khắp nơi trên cơ thể, trước là thần trí, não bộ, rồi sau có cả thân thể dáng vẻ của tiểu sư đệ sẽ hoàn toàn triệt để biến thành bộ dáng của  ma tộc."

Đệch.

Biến thái như vậy?

"Sư huynh giúp ta một tay." Thẩm Thanh Vũ và Phương Vấn Tầm lập tức đỡ Tiêu Thanh Vũ dậy, quả nhiên thấy một lỗ đen rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện. 

Chắc là lỗ mà cổ trùng đã chui vào để lại.

Thẩm Đàm Kỳ xác nhận xong, bảo Phương vấn Tầm đặt Tiêu Thanh Vũ nằm trở lại, bản thân lại tiếp tục vùi đầu vào sách, tuyệt đối không bỏ qua bất kỳ manh mỗi nào để tìm cách giải trừ cổ trùng. 

Mà tất cả những gì Thẩm Thanh Kỳ làm trong mắt Phương Vấn Tầm là cậu cầm thứ gì đó trong tay, vẫn không ngừng lật qua lật lại. Phương Vấn Tầm không hiểu, nhưng hắn lờ mờ đoán rằng đó là bí bảo (vật quý bí mật, hiếm thấy)  gia truyền của Thẩm gia, là cái loại không màu không vị, có thể cứu lấy tính mạng Tiêu Thanh Vũ.

Trời xanh không phụ lòng người, Thẩm Đàm Kỳ cuối cùng cũng tìm thấy cách loại  bỏ cổ trùng rồi. 

"Trên Huyết Mịch Nhai có một gốc kỳ thảo không gì sánh được, có thể giải trăm loại độc, chính là thiên địch của cổ trùng, sau khi nuốt vào, cổ trùng sẽ lập tức hóa thành máu loãng dung hòa vào cơ thể, tăng cường thể chất."

Thẩm Dầm Kỳ  hứng phấn đọc hết từng câu từng chữ, lập tức ngẩng đầu nhìn Phương Vấn Tầm:" Sư huynh, Huyết Mịch Nhai ở đâu?"

Nghe thấy lời của cậu, Phương Vân Tầm sắc mặt hơi cứng, như thể nghe được từ nào cấm kỵ vậy:  "Đệ hỏi cái này làm gì......"

"trên Huyết Mịch Nhai có một loại linh thảo, có  thể cứu mạng Thanh vũ." Thẩm Thanh Vũ háo hức xắn tay áo," Ta muốn đi hái."

Lời vừa nói ra, đã bị Phương Vấn Tầm run giọng gạt bỏ:" Tuyệt đối không được, Huyết Mịch Nhai là cấm địa của Long Vân Tông, có đại trận ngàn năm gia cố bảo vệ, chỉ có vào không có ra, đáy vực giam giữ hàng ngàn ma tộc hung thần ác sát, đều đã từng là họa lớn gây tai vạ một phương,  ngộ nhỡ đệ rơi vào đó...." Hậu quả kia, thậm chí nghĩ cũng không dám nghĩ, sợ rằng sẽ bị những ma tộc đó xé thành từng mảnh.  

Nghe xong câu đó, quả nhiên Thẩm Đàm Kỳ trầm mặc. 

Ánh tà dương ngoài phòng rọi qua, Tiêu Thanh Vũ trên giường hình như đã không còn bao nhiêu sức lực,  giọng nói trở nên yếu dần, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt. 

Đối với Thẩm Đàm Kỳ mà nói,  bo bo giữ mình là sự lựa chọn sáng suốt, cậu từ nhỏ đã nhát gan, chỉ mơ ước tìm được một công việc biên chế 9 giờ sáng đi làm 5 giờ chiều tan ca, nghỉ 2 ngày cuối tuần, là viên chức càng tốt, mà hi vọng lớn nhất trong đời là có thể không có gì làm ăn no chờ chết.

 Cho dù xuyên vào trong sách, cậu cũng không hi vọng bản thân có thể lên trời xuống đất, cũng không mong trở thành nhân vật quan trọng đến mức gì mà làm người ta vừa nghe đã sợ mất hồn mất vía, cậu chỉ mong có thể yên yên ổn ổn trải qua cuộc sống cá muối của bản thân mà thôi. 

Trồng rau, nuôi gà, nấu cơm, cùng bạn bè cắn hạt dưa nói chuyện phiếm.

"Hệ thống, cậu  nói xem....Có lẽ nào người xuyên vào mới đúng là nhân vật chính thực sự hay không? "Thẩm Đàm Kỳ ở trong lòng nói chuyện với hệ thống, khóe mắt lại liếc nhìn ánh tà dương ngoài  cửa sổ. 

Nếu như cậu cũng có hào quang của nhân vật chính, có phải có thể an tâm mà cứu Tiêu Thanh Vũ không? Giống như Úc sư huynh không gì là không thể trong lời đồn ấy? 

Bé gà con vỗ vỗ đôi cánh, cuối cùng đậu xuống vai Thẩm Đàm Kỳ, cùng cậu hướng mắt ra ngoài kia. 

"Là một người bình thường trong hàng vạn hàng ngàn người ngoài kia mà nói, chủ nhân người đã rất giỏi rồi" Hệ thống đưa ra đáp  án vô nghĩa. 

Nghe vậy, Thẩm Đàm Kỳ đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, cười hỏi lại:" Đây là đáp án mà hệ thống trí năng AI của các ngươi đưa ra à?" 

Hệ thống im lặng:" AI là do người tạo ra, hệ thống cũng là do con người tạo ra, vậy nên đây là一一"

Ánh chiều tà bên ngoài chiếu lên trên thân bé gà con khiến nó càng thêm lấp lánh rực rỡ. 

"Đáp án do con người đưa ra."

Đạt được đáp  án như mong muốn, Thẩm Đàm Kỳ chớp chớp mắt nở nụ cười:" Được rồi, bảng nhiệm vụ sẽ hủy bỏ phần nhúng lẩu của tối nay, chủ nhân của cậu tức là tôi muốn mở chi nhánh, đi Huyết Mịch Nhai hái linh thảo, giải cứu sư đệ."

_____________

Tác giả có lời muốn  nói: Đi tìm chồng êiiiiiii~~~~~~

Quyn: Nay trường tổ chức kiểm tra thể lực, chạy nhảy gập bụng đủ thứ mệt quá trời, ấy thế lại còn bị ghi sai thành tích không được sửa lại huhuhu, mà chương này ngắn đến lạ,  raw có hơn 2k6 chữ à, nên nay lười như nào thì cũng xong rồi (Mặc dù dịch xong cũng không soát lại, à nhưng mà có soát lại bao giờ -.-) nên đoạn nào lạ lạ sau này beta lại một thể vậy. 




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net