Chương 6: Kết Giới Bong Bóng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời cuối cùng cũng sáng, cuối cùng trong hang động cũng le lói vài tia sáng nhạt nhòa, Lúc này Thẩm Đàn Tất mới biết, hóa ra không phải hang động không có lối ra. Đêm qua cậu mò hướng nào cũng không tìm thấy cửa động, quả là cực khổ vô ích. 

Bên cạnh không có bóng dáng của Bạch Long, xem ra cái gọi là suy nhược trong miệng hắn cũng chỉ là kỳ phát tình tới mà thôi.

Ở lại thì ai cũng thấy xấu hổ, đi rồi mới tốt cho cả hai. Thẩm Đàn Tất chống người dậy, cố lết về hướng ánh sáng le lói kia. Đột nhiên trước mặt sáng lên một tầng kết giới màu vàng, nhìn kỹ, trên kết giới còn hiện vài dòng chữ nhỏ 

"Cổ của sư đệ, ta đi hái thuốc cứu hắn."

Hóa ra sáng sớm không thấy bóng dáng đâu là do hắn thay cậu đi hái thuốc cứu sư đệ rồi. Thẩm Đàn Tất mím mím môi, có chút không rõ rốt cục con rồng này là tốt hay xấu. Nếu như tốt, hắn tốt qua lại có ý đồ xấu lăn qua lộn lại cậu đến tận nửa đêm, nhưng nếu như xấu, lại cẩn thận tỉ mỉ mà nhớ rõ từng lời cậu nói. 

Nhưng ánh mắt lướt xuống dòng tiếp theo, khóe miệng của Thẩm Đàn Tất khẽ giật giật, "Huynh yên tâm dưỡng thai, đừng có đi đi lại lại nhiều."

Thai cái gì mà thai, đã nói rồi con trai làm sao có thể sinh con đây? Con rồng ngu ngốc này có chút kiến thức cơ bản của con người không đấy?

Cậu đẩy lui kết giới, tính toán chạy thoát khỏi sơn động này, lại phát hiện kết giới đột nhiên biến thành một cái bong bóng lớn bao lấy cả người cậu. 

Trước mặt lại xuất hiện thêm một dòng chữ, "Đừng chạy xa quá."

Giọng điệu có chút bất đắc dĩ, giống như đã sớm đoán được Thẩm Đàn Tất chắc chắn sẽ không nghe lời hắn nói, vì vậy mới dùng cái kết giới này để bảo vệ cậu. 

Bong bóng kết giới màu vàng kim này không có ngăn cách không khí, hình như chỉ dùng để tiêu trừ những tổn thương từ bên ngoài. Đưa  tay chạm vào, kết giới thoạt nhìn cứng rắn như vậy thực chất lại mềm mại như bông, cho dù ngã ở bên trong, cũng sẽ giống như ngã trên mây vậy. 

Thẩm Đàn Tất đột nhiên muốn cười chẳng chút lý do, con rồng trắng này thoạt nhìn thì vô tình nhưng làm gì cũng tinh tế như thế. 

Thực sự coi cậu như thai phu mà đối xử rồi. 

Nhưng mà, ban đầu Thẩm Đàn Tất còn không biết cái kết giới này có tác dụng gì, mãi tới khi tới bên rìa cửa động mới bỗng nhiên hiểu ra. 


Chẳng trách lúc đó hệ thống bảo đưa cậu tới nơi an toàn nhất, là một cái hang động, bên ngoài là đáy của Huyết Mịch Nhai, cửa hang có trận pháp bảo vệ, hơn nữa, bên ngoài còn ngập tràn khí đọc mù mịt, đầm lầy đầy chướng khí và đủ thứ độc vật đáng sợ. 

Phàm nhân lạc bước vào đây, không chết cũng khó mà sống nổi.

Thẩm Đàn Tất do dự một lúc, cuối cũng vẫn chọn bước ra khỏi hang độn. Bong bóng kết giới quả nhiên có thể ngăn cản  tất cả chướng khí mù mịt bên ngoài, điều này cũng tức là, bất kể cậu muốn đi đâu đều rất an toàn.

Cậu tùy ý giẫm lên bong bóng kết giới bước ra bên ngoài, nơi này nhìn qua hoang vắng cực kỳ, hoàn toàn không có chút nào giống với nơi có người ở, trên mặt đất phơi bày đủ loại thi cốt, đến nỗi Thẩm Đàn Tất nhìn mà phát sợ. Nếu không có cái kết giới này, sợ là có đánh chết cậu cũng không dám ra. 

Nhưng lần  này ra ngoài, là Thẩm Đàn Tất muốn tìm chút đồ gì có thể ăn. Cậu đêm qua đói hỏng rồi mới lấy lương khô của Bạch Long ăn mất chẳng còn thừa lại bao nhiêu. Sáng nay Bạch Long rời đi rất sớm, cậu không dậy kịp, cũng không biết hắn có nhớ tới chuyện này hay không?

Cậu không muốn đói chết ở cái nơi quỷ quái này đâu.

Nhìn xung quanh, nơi này không chỉ không có dấu vết của động vật sống, ngay cả phần lớn thực vật cũng khô héo hết rồi, đến mức không có nổi một vũng nước sạch nữa. 

Thẩm Đàn Tất lang thang nửa ngày trời, cuối cùng dưới gốc cây cổ thụ trăm tuổi ba người ôm không xuể tìm thấy một cây nấm màu đỏ. Nhưng mà, mũ đo đỏ thân trăng trắng..........

Thôi bỏ đi. 

Đợi Bạch Long quay về lại phiền hắn chạy một vòng đi mua đồ ăn vậy. 

Ngay khi Thẩm Đàn Tất xoay người muốn đi, trước mắt đột nhiên có một mũi tên nhọn hoắt bay tới, cậu cả kinh muốn dùng tay chặn lại, nhưng mũi tên sắc nhọn còn chưa kịp chạm vào một cọng lông nào của cậu đã giống như châu chấu bị kết giới đập tan nát luôn. 

Thẩm Đàn Tất:

Cái thứ này tốt à nha, còn có thể ngăn ám sát nữa, đây có thể coi là bàn tay vàng mà đám tay mơ cá muối như cậu tha thiết ước mong. 

 Khi cậu đang vui sướng thì từ đâu truyền tới tiếng hét thất thanh, "Này, đây chẳng lẽ là Tuyệt Ma Chướng trong truyền thuyết ư?"

Thẩm Đàn Tất:

Ai đang nói vậy?

Cậu lần theo âm thanh đi tới, "mũi tên"  trên mặt đất lại có thể mọc ra một cái miệng để nói chuyện rồi. 

"Ông nội ngươi."

Thẩm Đàn Tất trầm  mặc, nhặt một cục đá ở dưới đất lên, mặt vô biểu tình nện vào "mũi tên" kia.

"Mũi tên" kêu lên một tiếng đau đớn, mở miệng là chửi, " Ngươi chẳng qua chỉ là môt tu sĩ Kim Đan nhỏ bé, lại dám lấy đá chọi  ông nội ngươi, ra ngoài nghe ngóng xem xem, ông nội ngươi đây chính là một trong Bát Đại Huyết Ma đấy."

Thẩm Đàn Tất nhấc một hòn đá to bự lên.

" Đợi, đợi chút, có chuyện gì thì thương lượng đã."

Nghe được lời này, Thẩm Đàn Tất mãn nguyện bỏ cục đá xuống, ngồi trước mặt nó bắt đầu thương lượng, "Ngươi nói ngươi  là một trong những gì cơ?"

"Mũi tên" đương nhiên biết kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, thấy không thể đụng tới Thẩm Đàn Kỳ, bèn uất ức mở miệng giải thích. "Đây là nơi mà đám Long Vân Tông chết tiệt kia dùng để giam giữ những Ma tộc tội ác tày trời giết người vô số trên thế gian, ma tộc bị giam ở đây ít nhiều gì đạo hạnh cũng trên năm trăm năm, Bát Đại Huyết Ma lại còn là tám vị huyết ma mạnh nhất trong số chúng nữa. "

Nghe vậy, Thẩm Đàn Tất suy nghĩ nửa khắc, rồi hỏi: "Thế còn ngươi?"

"Mũi tên" gắng sức muốn đứng dậy, tìm lại chút khí thế: "Ta? Ta đã nói với ngươi ta cũng là một trong  Bát Đại Huyết Ma, vừa nãy suýt nữa đã giết chết ngươi rồi, chờ ta đứng lên....."

"Nếu không muốn bị tước thành tăm xỉa răng thì nói thật cho ta."

 ...

Đã bị uy hiếp một lần, mũi tên kia cuối cùng cũng thành thật, nó bò dậy từ mặt đất, toàn thân tỏa ra một lớp sương đen dày đặc, cuối cùng biến thành chú cún nhỏ màu đen. Nó cụp  đuôi, trông tủi thân cực kỳ, "Ta là ma sứ được Mai Vô Nịnh, một trong Bát Đại Huyết Ma phái tới để trấn thủ lối vào của Huyết Mịch Nhai."

Thẩm Đàn Tất hiểu rồi, " À....... Chó canh cửa. "

Con cún nhỏ phẫn nộ nhìn cậu sủa vài tiếng, "Ngươi mới là chó canh cửa! Cả nhà ngươi đều là chó canh cửa! Ta đây là tu vi bị thụt lùi, chỉ có thể miễn cưỡng duy trì hình thái công kích với phòng thủ mà thôi, nếu ngươi nhìn thấy là hình dáng Ma tộc cao lớn uy phong của ta thì bây giờ chắc chắn đã bị dọa cho sợ chết khiếp rồi.  

Thẩm Đàn Tất trầm mặc một lúc, không nỡ vạch trần nó rằng thì ra hình thái tấn công là mũi tên, hình thái phòng thủ là chó..... hợp lại, chà ..... mũi tên chó. 

"Ta không tán dóc với ngươi nữa, nhiệm vụ của chủ nhân ta còn chưa hoàn thành." Cún nhỏ vẫy vẫy đuôi, xoay mông bỏ đi mất. Thấy nó đi thoải mái như vậy, Thẩm Đàn Tất lập tức mở miệng giữ nó lại: "Ngươi có nhiệm vụ gì cơ?"

Cún đen quay đầu nhìn cậu, khinh thường mà nói:" Ta là ma sứ trần thủ lối vào của Huyết Mịch Nhai, đương nhiên phải thời thời khắc khắc nhìn chằm chằm Huyết Mịch Nhai xem có tên nhân loại đần độn nào bị rơi xuống không chứ? Nếu có thì làm thịt bọn hắn cho chủ nhân nhắm rượu  chứ còn gì nữa."

Thì ra truyền thuyết nói ma tộc ăn thịt người là thật à. 

Thẩm Đàn Tất không khỏi lạnh sống lưng, nhìn con cún nhỏ trước mắt cũng trở nên có chút đáng sợ. 

Cậu vốn đính cứ như thế mà quay về hang động, lại đột nhiên nghe con cún đen kia lẩm bà lẩm bẩm ở phía xa xa : "Nếu như vẫn không tìm được người sống, sợ chủ nhân tháng này lại phải ăn cá chạch rồi, ôiiiiii........."

Câu này sao nghe giống lúc sói xám nói khi không bắt được cừu thế?

Nhưng mà cá chạch sống?  Mắt Thẩm Đàn Tất sáng lên, lập tức giẫm lên kết giới bong bóng chạy  tới trước mặt chú cún đen kia chặn đường nó lại. 

Cún đen bực mình hỏi: "Làm gì?"

Thẩm Đàn Tất cười tít mắt  mở miệng: "Nói cho ta biết ngươi bắt cá chạch ở đâu đi?"

"Dựa vào cái gì ta phải nói cho ngươi?" Cún đen đổi hướng bốn chiếc chân nhỏ, hậm hực vòng qua  Thẩm Đàn Tất bỏ đi. 

Thấy nó như vậy, Thẩm Đàn Tất  duỗi một tay ra khỏi kết giới túm đuôi nó lại, nở nụ cười nhẹ: "Có nói hay không?"

Đuôi bị túm lấy, cún nhỏ ăn đau giãy giụa, phát hiện không thể thoát khỏi ma trảo của tên nhân loại đáng ghét này, liền bấm bụng nén giận, nhe răng trợn mắt mở miệng: "Bỏ ra, cái đồ bất lịch sự này, ta đưa ngươi đi là được chứ gì?"

Tốt lắm, cũng có chút cốt khí, mỗi tội không nhiều. 

Thẩm Đàn Tất bỏ nó ra, để cho nó đi trước dẫn đường. 

Đường đi cỏ mọc um tùm, lùm cây khắp nơi, ngẫu nhiên có vài  ba con suối nhỏ, nước đục cực kỳ, giống như bùn sình từ cống rãnh thải ra vậy. Nhìn thế nào cũng không giống nước sống* chứ đừng nói đến dưới đó sẽ có cá.

*Nước sống: nước có thể lưu thông, chảy mãi không ngừng chứ không phải nước tù đọng.

Tuy nhiên dưới sự dẫn đường của cún nhỏ, mắt thường cũng có thể thấy  thực vật bên đường dần dần hồi  phục sức sống vốn có, đi đến cuối cùng, lại còn có thẻ thấy cây già nhú lá, nước chảy róc rách, dù không nói đến cảnh sắc gì nhưng cũng có sắc xanh tràn trề. 

Thẩm Đàn Tất đột nhiên có loại cảm giác như người Vũ Lăng đi lạc vào chốn đào nguyên*, mọi thứ trước mắt hoàn toàn không hề giống với cảnh sắc ban đầu cậu nhìn thấy, xem ra ma tộc có vẻ cũng không có thích sống ở cái nơi khỉ ho cò gáy lại còn tối tăm hôi hám như vậy lắm.

*Raw là 武陵人误入桃花源:  Trong 《桃花源记》của  Đào Tiềm (Đào Uyên Minh), đại khái kể về chuyện một người đánh cá ở Vũ Lăng có lần đi lạc vào chốn bồng lai cách biệt với thế giới bên ngoài

"Đến rồi, cá chạch mà ngươi muốn."  Cún đen dẫn Thẩm Đàn Tất đến một con lạch trong vắt, đầy mặt đều là dáng vẻ khinh bỉ nhân loại đần độn. 

Không khí ở đây trong lành, cảnh sắc lại hợp lòng người, cẩn thận lắng nghe còn có thể nghe thấy tiếng chim hót du dương. Thẩm Đàn Tất không khỏi cảm thấy tâm tình tốt hơn một chút, cậu bước tới bờ suối, phát hiện bong bóng kết giới thế mà  lại có thể ngăn cản dòng nước, lại thử thăm dò tới chỗ nước sâu,  ngay cả giày vớ đều không chút ẩm ướt. 

Thì ra đây là bàn tay vàng của Thần Long đại ca! Thẩm Đàn Tất hào hứng đến cả xưng hô với Bạch Long cũng đổi  luôn rồi. 

Cậu cúi người xuống, cẩn cẩn thận thận tìm bóng dáng của mấy con cá, không bao lâu sau quả thật nhìn thấy mấy con chạch mập mạp, chúng luồn qua chân cậu rồi nhanh chóng ẩn mình dưới lớp bùn sa. 

Thẩm Đàn Tất nổi hứng, nhớ lại chuyện ngày trước, cậu cùng đám bạn học ở quê nhà bắt cá chạch ở ao đầm phụ cận, giỏ cá của người ta nửa này mới có một, hai con, chỉ có Thẩm Đàn Tất  bắt lần nào được lần đó, không bao lâu đã đầy giỏ mà về. 

Đây chính là sở trường của cậu đó. 

Lúc cậu đang hết sức chăm chú chờ con cá chạch lớn lượn qua chân mình, vừa định lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tay mà bắt lấy nó, đột nhiên nghe thấy sau lưng vang lên một tiếng "leng keng——", là âm thanh kim loại va chạm  với nhau. 

Thẩm Đàn Tất sững sờ quay đầu lại, chỉ thấy một người con trai áo đỏ, sắc mặt nhợt nhạt  đang cầm thanh trường kiếm đâm vào bong bóng kết giới của cậu.

——Bên người còn có một bé cún đen đứng cạnh  đang hò hét trợ uy. Chẳng trách Thẩm Đàn Tất cả nửa ngày trời cũng không thấy bóng dáng nó đâu, thì ra là đi về tìm cứu binh tới. 

"Đây chính là chủ nhân ta, một trong Bát Đại huyết Ma, Mai Vô Nịnh đại nhân, sợ rồi à?"

"Chủ nhân cố lên, đâm chết hắn, đâm chết hắn đi!"

Nhưng mà dù thanh trường kiếm kia có dùng lực thế nào, cũng không thể phá nổi một phân một tấc của kết giới bong bóng. 

Hiện trường dần dần trở nên xấu hổ, Thẩm Đàn Tất có gắng thuyết phục hắn:" À, cái này rất......Ngươi  có muốn nghỉ ngơi chút rồi mới đâm tiếp không?"

Mai Vô Nịnh trầm mặc, không có lên tiếng, chỉ giống như đang chịu nỗi chế nhạo không gì sánh được, trán vã mồ hôi, nghiến răng nghiến lợi, không nói một lời mà tiếp tục dùng sức đâm tới. 

Thẩm Đàn Tất chưa thấy ai cố chấp như vậy, cậu gãi gãi đầu, mở miệng lần nữa: "Vậy ngươi tiếp tục đâm, ta kiếm chút cơm tối."

Dân bản địa ở đây kì lạ thật đấy. 

Lúc Thẩm Đàn Tất nhanh tay lẹ mắt bắt con cá chạch béo múp thứ hai, túi áo không đựng được nữa, cậu quay đầu lại nhìn. Vốn dĩ gương mặt xanh xao kia của Mai Vô Nịnh giờ đây đã đỏ bừng vì tức, ánh mắt vẫn ghim chặt trên người Thẩm Đàn Tất, giống như nhịn không được muốn ăn tươi nuốt sống cậu vậy.

Thấy Thẩm Đàn Tất  quay đầu lại, Mai Vô Nịnh mới lạnh lùng mở miệng: "Đây là Tuyệt Ma Chướng của hóa thần kỳ, là con rồng trắng kia đang che chở ngươi."

Không phải câu hỏi mà là khẳng định, xem ra hắn đã sớm gặp Bạch Long rồi. 

Thẩm Đàn Tất không có tò mò chuyện gì đã xảy ra giữa bọn họ, cậu  bắt con chạch nhét kỹ vào túi quần áo, xoay người muốn đi tìm chút gia vị dùng cho bữa cơm như muối, giấm, gừng........ Đi đâu tìm giấm mới được đây?

 nhưng cậu muốn đi, Mai Vô Nịnh lại một mực không tha, hắn đứng trước mặt Thẩm Đàn Tất, khóe miệng câu lên một nụ cười gằn, thấp giọng hỏi, "Ngươi là gì của hắn?"

Là gì cơ?

Thẩm Đàn Tất làm sao mà nói ra được chứ. 

Cậu  cẩn thận nghĩ nghĩ, rồi chân thành đáp :" Nhất định là người lạ."

Dời vừa nói xong, chưa kịp đợi Thẩm Đàn Tất phản ứng, Mai Vô Nịnh đã vạch mở  vạt hồng y, để lộ ra vết đâm trên ngực. 

Kia có thể coi như vết thương chí mạng, kích thước phải bằng quả  bóng rổ, người ra tay quả nhiên tàn nhẫn tới cùng cực, như muốn dùng đòn này để trực tiếp lấy luôn  mạng hắn vậy. Có thể thấy phần da trước trái tim của hắn bị lộn ngược cả ra luôn, máu thịt lẫn lộn khiến người nhìn mà lạnh lòng. 

Nhất chiêu chế địch, tàn đọc tới mức không nói lý, xem ra Bạch Long ở thế giới này trâu bò đến mức khó tin nổi, không hổ là bàn tay vàng tuyệt lộ phùng sinh của nam chủ. 

" Nếu không phải ma tộc trời sinh thân thể cường tráng, ta may mắn chạy thoát trong gang tấc, sợ là đã chết tại chỗ ngay dưới tay hắn rồi." Mai Vô Nịnh cúi người xuống, áp trán lên kết giớ bong bóng của Thầm Đàn Tất, ánh mắt tàn nhẫn chăm chú nhìn cậu, "Ngươi nói xem, ngươi nên thay hắn trả lại món nợ này như thế nào đây?"

"Ơ..."

Thẩm Đàn Tất :

Cậu liếc Mai Vô Nịnh một cái, xoay người chắp tay, rồi giẫm lên bong bóng kết giới mà đi mất.  

Liên quan cái beep gì tới cá muối ta.

Ngươi có bản lĩnh thì đi nói với Bạch Long kìa, nói với ta thì được cái tích sự gì? Về sơn động duyên dáng nấu ăn đây. 



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net