Chương 5: Hắn là người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Thẩm Đàm Kỳ kinh ngạc quay đầu lại, đúng lúc đụng phải đôi đồng tử màu vàng giống như đong đầy ánh nước của rồng trắng, ánh mắt  đối phương nghiêm túc, nhẹ nhàng buông cậu ra. 

Trong sơn động ngay lập tức lại rơi vào sự tĩnh mịch chết chóc, Thẩm Đàm Kỳ quỳ bệt xuống dưới đất, ánh mắt trở nên chán nản thất vọng. 

Phương Vấn Tầm tâm địa lại độc ác tới vậy, sợ cậu ngã vực không chết nên phải hạ cổ lên người cậu mới có thể an tâm. 

Nỗi  tuyệt vọng che trời lấp đất ùn ùn mà kéo tới, không có bạn bè, không có hệ thống, chỉ còn lại bóng tối vô tận, một con rồng trắng và bản thân Thẩm Đàm Kỳ.

Rồng trắng?

Trong mắt Thẩm Đàm Kỳ dần dần ánh lên một tia sáng nho nhỏ, là đốm linh hỏa xanh thẫm được rồng trắng thắp lên, 

Cậu nghiêng đầu nhìn về phía rồng trắng, chưa kịp mở miệng thì rồng trắng đã đoán được cậu muốn cái gì rồi. 

Rồng trắng:"...... Ngươi đúng là thích ứng rất nhanh. Nhưng mà ta giúp không nổi, ngay cả ta hiện tại cũng tự thân khó cứu."

Thẩm Đàm Kỳ lập tức bước tới bên cạnh nhìn nó tha thiết :" Bình thường Thần Long trong hang động đều là bàn tay vàng của nam chính, huynh đệ, ngươi xem cân cốt của ta này, sư huynh ta nói trừ cái tên họ Úc kia ra, thì ta là lợi hại nhất, vậy nên có thể đưa bàn tay vàng cho ta không?"

Sơn động vốn dĩ đã trống trải lạnh lẽo, sau khi Thẩm Đàm Kỳ nói xong câu kia, hình như lại âm u thêm vài phần.

"Họ Úc ư?"

Bạch Long liếc nhìn Thẩm Đàm Kỳ, như muốn nhìn ra một chút lừa gạt từ trong mắt cậu. 

Thẩm Đàm Kỳ đảo đảo mắt, tính toán dùng mỹ mạo mê hoặc nó.

Bạch Long:...

Nó bất đắc dĩ mở miệng,:" Mấy ngày nay vì thân thể có chút hư nhược nên ta mới phải ẩn mình trong sơn động, vả lại ta cũng không có cách nào cứu ngươi, trừ phi...." Lời nói được một nửa, nó tựa hồ nghĩ tới gì đó kiêng kỵ, lập tức im miệng.

Nhưng một câu "trừ phi" kia lại khiến Thẩm Đàm Kỳ ngay lập tức nhìn thấy được hi vọng sống sót. 

"Ngươi có cách cứu ta đúng không? Là cách gì vậy? Ngươi muốn ăn thịt? Uống máu? Hay là muốn linh lực cơ? Mấy thứ này ta đều có!"

"Đều không liên quan tới mấy thứ kia, ta không giúp được."

"Nếu như ngươi cứu ta, cái gì ta cũng có thể làm. Cái mạng này của ta rất quan trọng, ngoài kia còn có người đợi ta tới cứu, sư đệ của ta nó mới mười mấy tuổi đầu, trẻ như vậy, lớn lên cũng rất xinh trai, căn cốt cũng không tồi, nếu như ta không thể sống sót ra ngoài hái linh thảo, đệ ấy chắc chắn sẽ chết đó." 

Thẩm Đàm Kỳ nhẹ nhàng đặt tay lên đuôi nó, ánh mắt nhìn thẳng vào rồng trắng, run run khẩn cầu. 

"Bạch Long cưa cưa~, cầu người đó, cứu ta đi mừ~"

Nói xong Thẩm Đàm Kỳ nhịn không được bị vị trà của chính mình hun tới mức ho hai tiếng. 


Rồng trắng chậm rãi mở mắt, xúc cảm trên đuôi khiến nó khô nóng không chịu nổi, ngay cả Thẩm Đàm Kỳ nói cái gì cũng nghe không lọt tai. 

Rõ ràng đã nói với cậu ta rồi, đừng nhúc nhích, đừng có đụng vào nó. 

Vì cớ gì không nghe cơ chứ.

"Ngươi chắc chắn cái gì cũng làm?"

Bạch Long hô hấp ngày càng thô nặng, giọng nói cũng trở nên mất khống chế, sương mù quanh thân tiêu tán không ít, lớp vảy phủ tầng ánh sáng mờ ảo, giống như khối băng trạm trổ mỹ lệ đang dần dần tan ra. 

Thẩm Dầm Kỳ thấy miệng nó khẽ động, lập tức chắc như đinh đóng cột :" Ta chắc chắn."

Trong khoảnh khắc ấy, đốm linh hỏa trong sơn động liền bị dập tắt.

Thẩm Đàm Kỳ ngơ ngác, trong bóng tối mù sương thử gọi một tiếng;" Bạch Long?"

Ngay sau đó, cậu bỗng nhiên bị một cánh tay rắn chắc kéo vào ôm trong lồng ngực nóng rẫy, Thẩm Đàm Kỳ kinh hô một tiếng, da thịt dưới lớp áo như bị bàn là nung qua vậy, hơi thở hỗn loạn cùng ý lạnh phía sau quấn quýt làm một, cậu lo sợ đưa tay chạm vào, nhưng lại chỉ chạm được lớp da thịt ấp áp. 

Không phải lớp vảy, cũng không phải là rồng.

Hắn ta là người!!!!!

Khi Thẩm Đàm Kỳ ý thức được đối phương là bạch long hóa hình người, đã không còn khoảng trống nào để quay đầu rồi, quần áo bị trút bỏ, cậu nghe bên tai truyền tới vài tiếng thở gấp man mát

"Thời gian Long tộc phát tình rất dài, người cố chịu một chút."

"Gì, gì cơ?"

Vách hang giá lạnh đã không thể làm dịu đi cơn nóng như thiêu như đốt trong lòng, Thẩm Đàm Kỳ cắn chặt răng, kìm lại tiếng nức nở nghẹn ngào khiến người ta đỏ mặt. 

"Đã sắp xong chưa?"

Đáp lại cậu là một giọng nói trầm đục," Còn sớm."

Mắt cá chân bị giữ lấy, túm trở về,

......


Không biết qua bao lâu, Thẩm Đàm Kỳ đã mê mệt, nhìn không thấy sắc trời, trong bóng tối chỉ  có hai người khiến cậu cảm giác như bản thân đã lạc vào cõi mộng dài dằng dẵng. 

Nói thì không đến mức đáng sợ,  nhưng trải nghiệm mấy ngày ngắn ngủi này đã khiến cậu đấm bỏ tam quan rồi. 

Nhưng thân là một con cá muối, thứ mà cậu đặc biệt am hiểu, cũng là thứ mà cậu đã làm, chính là thuận theo tự nhiên, thích ứng hết thảy. 

Thẩm Đàm Kỳ mặc quần áo xong rồi thu mình trong góc, một đốm linh hỏa xanh thẫm lại lần nữa sáng lên,  một người đàn ông che mặt mặc đồ trắng xuất hiện trước mắt cậu.

Không cần đoán cũng biết, vị này chắc chắn là con rồng trắng kia. 

Và trong lòng bàn tay hắn ta là ngọn linh hỏa đang nhảy múa, chiếu sáng sườn mặt đã bị mặt nạ che đi kia. 

Thẩm Đàm Kỳ cẩn thận từng ly từng tí lén nhìn qua, phát hiện thân hình Bạch Long còn rất đẹp, cán cân trong lòng hơi hơi  cân bằng một chút.

Cậu cũng là một chàng gay, nên cũng không phải không  thể chấp chận chuyện này, chỉ là từ rất lâu rồi,  Đàm Kỳ vẫn luôn cho rằng mình mới là cái người ở trên cơ. Khoảng cách quá lớn khiến cậu nhất thời không tiếp thu nổi. 

"Thẩm Đàm Kỳ."

Con rồng trắng kia đột nhiên lên tiếng dọa Thẩm Đàm Kỳ giật thót tim.

"Cổ độc đã giải, nhưng hiện tại huynh cũng không thể rời khỏi chỗ này." Bạch Long lấy ra một chút thức ăn từ nhẫn trữ vật, có vẻ như là lương khô mang theo bên người, hắn chia cũng chả giữ lại chút nào cho bản thân, toàn bộ đều đưa hết cho Thẩm Đàm Kỳ. 

Đây đều là lương khô mà lúc trước đi trừ ma diệt quỷ, dân chúng tranh nhau đưa cho hắn để đi đường ăn. Hắn đã tích cốc nhiều năm, sớm không dùng đến mấy thứ này, nhưng cũng khó từ chối tâm ý người ta.. 

Bạch Long ngơ ngẩn trong phút chốc, hắn quên mất Thẩm Đàm Kỳ cũng đã tích cốc nhiều năm, nhưng lương khô đã đưa cho người ta rồi. 

Thẩm Đàm Kỳ cực kỳ tự nhiên đưa tay cầm lấy túi đựng lương khô, lại phát hiện trong túi có vài loại điểm tâm cậu thích ăn. 

Lang thang nơi đây mai đó lâu như vậy, vừa lạnh vừa đói, bị người ta lừa đẩy xuống vực rồi bị hạ cổ, lại còn bị người ta thế này thế kia trong cái hang động cứng rắn cằn cỗi này đây. bây giờ nhìn thấy mấy thứ đồ ăn kia, Thẩm Đàm Kỳ không nhìn được mà lệ nóng doanh tròng.  

Cậu vừa ăn, lại vừa khóc. 

Thấy cậu lách ta lách tách rơi nước mắt khóc không thành tiếng, Bạch Long trầm mặc một lát rồi nhẹ giọng hỏi:" Ăn không quen à?"

Cũng đúng, thế gia công tử Thẩm Đàm Kỳ cái dạng này, ăn không quen mấy thứ đó là phải rồi.

Thẩm Đàm Kỳ sụt sịt mũi, vành mắt vẫn còn đo đỏ,:" Không phải, ăn ngon lắm, ta bình thường không có như vậy" Thực ra là chịu quá nhiều tủi thân rồi, không thể chịu được nữa đâu. 


Thì ra là đói quá rồi. 

Rồng trắng có chút phức tạp mà nhìn Thẩm Đàm Kỳ, lại hỏi,:" Những lời lúc nãy ta vừa nói, huynh có nghe không?"

"Không có" thẩm Đàm Kỳ nhai nhai quả táo nhỏ, thật lòng thật dạ đáp.

Bạch Long cụp mắt nhìn cậu, ngữ điệu hơi hơi mềm xuống :" Ta nói cổ độc trên người huynh đã giải rồi."

Long tộc đứng đầu trăm loài, ngay cả cổ trùng cũng phải cúi đầu xưng thần. 

" Còn gì nữa không?" Thẩm Đàm Kỳ lại lấy ra một cái bánh nướng nhỏ, vừa ăn vừa ngoan ngoãn nhìn hắn. 

Bạch Long thở nhẹ một hơi, chậm rãi nói, :" Nhưng mà bây giờ huynh không thể rời khỏi nơi này được."

Thẩm Đàm Kỳ lập tức ngừng ăn, giương đôi mắt đong đầy ngạc nhiên nhìn hắn, như bé chuột hang* chịu hoảng sợ:" tại sao nha?"

*chuột hang: chuột hamster

Nhìn thấy dáng vẻ này của cậu, con rồng trắng kia đột nhiên không mở miệng nổi, hắn dời ánh mắt, thấp giọng nói:" Huynh mang thai con của ta."

Ngay lập tức như có tia sét lớn phá vỡ bầu trời quang đãng giáng thẳng xuống trán Thẩm Đàm Kỳ, thậm chí cậu còn có một loại cảm giác xuyên qua đỉnh đầu luôn rồi. 

Đùa gì vậy người anh em?

Cậu làm nam cơ mà?

Cậu không có tử cung nữa.

Vậy nên mẹ nó cậu làm sao sinh con đây?

"Cũng tại ta, lần đầu tiên trải qua chuyện này nên nhất thời quên mất. " Thanh âm rồng trắng hiếm khi có chút cáu kỉnh,:" Dựa theo thiên lý luân thường, chỉ có long tộc mới có thể sinh con với long tộc mà thôi, nhưng mà huynh thể chất đặc thù..."

"Đừng nói nữa." Thẩm Đàm Kỳ mạnh mẽ ngắt lời hắn, nghiêm túc đầy mặt. 

Đàn ông con trai có thể sinh con, quả nhiên thiên hạ rộng lớn chuyện gì cũng có thể xảy ra. Tóm lại cậu không tin, hiện giờ cậu chỉ muốn nghĩ cách rời khỏi nơi này mà thôi, ra ngoài tìm linh thảo cho tiểu sư đệ. 

Mượn ánh sáng lay lắt của ngọn linh hỏa, Thẩm Đàm Kỳ vịn vào vách đá đứng dậy, cậu muốn tự mình tìm lối ra, nhưng vừa chuẩn bị rời đi, lại bị Bạch Long năm lấy cổ tay kéo về bên người. 

Hắn có  chút bất đắc dĩ mà nói:" Chính bản thân huynh không cảm giác được gì sao?"

Trong lòng Thẩm Đàm Kỳ dâng lên một loại cáu kỉnh không giải thích nổi, duỗi tay đẩy hắn ra:" Cảm giác được cái gì cơ?"

Ngay sau đó, một bàn tay mát lạnh nhẹ nhàng cầm lấy tay Thẩm Đàm Kỳ, đặt lên chiếc bụng nhỏ của cậu. 

Hơi thở ấm áp của Bạch Long phả lên cổ cậu, cả người Thẩm Đàm Kỳ như phản xạ có điều kiện mà nhũn ra một chút. "Hiện tại, trong này có con của ta, vì vậy tạm thời huynh không thể  rời khỏi ta được.."

Lông mi khẽ run rẩy, Thẩm Đàm Kỳ có chút đứng không vững, nhiệt độ cơ thể dần dần truyền đến , Thẩm Đàm Kỳ như bị đặt  trên lửa nướng liên tục, vừa nóng vừa xấu hổ. 


Thấy cậu chậm chạp không phản ứng, rồng trắng dang tay ôm trọn Thẩm Đàm Kỳ vào lòng, nhịn không nổi xoa xoa vàng tai đo đỏ của cậu, nhẹ nhàng dụ dỗ:" ta nói huynh đấy, lại nhịn thêm một lần nữa đi." 

.........


Sau khi Long tộc trưởng thành, kỳ phát  tình sẽ xuất hiện mỗi năm một lần, đồng thời, mang Long chủng trong cơ thể sẽ khiến người ta lâm vào khoảng thời gian phụ thuộc lâu dài, khoảng thời gian đó bắt buộc phải tưới tắm hàng ngày, nửa bước không rời, cho tới khi Long chủng được sinh hạ mới kết thúc. 

Thẩm Đàm Kỳ cắn răng đè lại bờ vai của Bạch Long, thấp gọng cầu xin:" Đủ rồi, thực sự là đủ rồi.."

Bạch Long duỗi tay ra, đầu ngón tay đỏ hồng, nhẹ nhàng che khuất đôi mắt của Thẩm Đàm Kỳ:" Huynh đừng có nhìn ta, nếu nhìn ta, ta lại không nhịn được mà ra sức"

Thẩm Đàm Kỳ: ?

" Vậy thì ngươi... dừng lại." Thẩm Đàm Kỳ cắn một cái lên đầu ngón tay hắn, để lại một dấu vết mờ nhạt. 

Lực cắn không nặng không nhẹ, trùng hợp càng làm cho đáy lòng Bạch Long ngứa ngáy hơn. 

Hầu kết hắn khẽ lăn, dang tay ôm người vào lòng,:" Lại nhịn chút nữa thôi."

Hồi lâu sau, tiếng nức nở cầu xin trong hang động mới lắng xuống, cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh. 

"Thẩm Đàm Kỳ.."

Đêm đã khuya, rồng trắng khẽ khàng thì thầm một tiến.

Nhưng Thẩm Đàm Kỳ sớm đã mệt đến mức gối đầu liền say, như chú mèo con ngái ngủ rúc trong ngực hắn. 

Nhìn Thẩm Đàm Kỳ ngủ say đang nói mớ trong mộng, rồng trắng đăm chiêu suy nghĩ. 

Mặc dù không biết Thẩm Đàm Kỳ hiện tại vì muốn bảo vệ mạng sống trước mặt hắn mà giả điên giả dại, hay vì trải qua một lần bệnh nặng mà hỏng mất, hắn cũng không thể dễ dàng tin tưởng Thẩm Đàm Kỳ được. 

Trong hai  mươi  năm qua, chưa từng có một ngày nghĩ tới chuyện hôm nay. 

Thẩm Đàm Kỳ và hắn?

Tưởng chừng như là thiên phương dạ đàm vậy. 

Còn nhớ ngày đông chí năm ấy, lần đầu tiên hắn lên núi bái sư, thiếu niên đứng trên bậc thềm xanh cao cao nhìn xuống, mi mục thanh tú, ánh mắt khinh miệt

"Một tên yêu vật , sao có thể tiến vào nội môn? Bái sư phụ ta, gọi ta sư huynh.?"

 mặt không đổi sắc nhận lấy tách trà, không nói một lời, hướng về phía thiếu niên quy quy củ củ hành lễ. 

Lễ hành được nửa, tách trà đột nhiên bị đối phương hất đổ, lá trà rơi vãi khắp mặt đất, hơi nóng nghi ngút bốc lên che mờ đi gương mặt thanh tú của thiếu niên trước mặt. 

Đối phương nhìn hắn, ác liệt nhếch khóe môi,  từng câu từng chữ phun ra khỏi miệng.

"Trà của súc sinh, ta không uống."

Ánh mắt lạnh như thế, lời nói cũng tuyệt tình như vậy. 

"Nếu ngươi dám gọi ta nửa câu sư huynh, ta sẽ ở trước mặt tông chủ, trưởng lão bẻ gãy hai chân của ngươi, moi đứt gân rồng, ngươi nên cẩn cẩn thận thận nhớ lấy. Ta là Thẩm Đàn Tất, Thẩm trong Thẩm gia, Đàn trong Tử Đàn, Tất trong Ngưng Chi Điểm Tất*. 

*凝脂点漆/ ngưng chi điểm tất/: ý miêu tả người có da trắng mắt sáng, người cực kỳ đẹp 

* Mấy chương trước lỡ dịch sai tên rồi, sau có thời gian beta lại sửa dần vậy 哭哭哭

Lúc ấy, hắn yên lặng lắng nghe, chỉ là phải đổi ba ly trà mới, từng lần từng lần một cúi người hành lễ với bóng lưng đã xa dần của Thẩm Đàm Kỳ. 

"Nếu tính y vẫn như vậy, cũng là sư huynh ta dùng ba tách trà bái lễ lúc nhập môn"

" ta cứu hắn, cũng là điều nên làm*"

Rốt cục là nói cho người khác nghe hay là nói cho chính mình nghe đây?

Nghĩ tới Thẩm Đàn Tất lúc đó cao cao tại thượng, lạnh nhạt cười nhạo hắn, Bạch Long đã biết rõ rằng, nếu không phải Thẩm Đàm Tất rơi xuống vực sâu, cùng đường bí lối tìm tới hắn,  hai người bọn họ sẽ không màn trời chiếu đất làm phu thê chi thực, có hoạn nạn chi ân. Đứa trẻ trong bụng này Thẩm Đàn Tất đương nhiên sẽ không muốn có. 

Bạch Long nhắm hai mắt lại biến về nguyên hình, nằm xuống bên bụng nhỏ của Thẩm Đàn Tất, yên lặng lắng nghe thanh âm của bé con mình ----- chẳng bao lâu nữa, ở đây sẽ vang lên âm hưởng của một trái tim bé nhỏ khác. 

Nhưng nếu Thẩm Đàn Tất không muốn.

Hắn sẽ mang  đứa bé đi.

Ừm....

Hắn muốn tự mình nuôi lớn đứa con này.  

-----------------------------------

Ôi khóc mất, giờ đọc lại cái bản dịch nát quá trời nát, kiểu đã  dịch sai tên rồi lại còn không có chau chuốt được từ ngữ, lúc đấy dịch tới đoạn nêu tên các thứ đấy bị đả kích tự kỷ luôn, vì khi chuẩn bị bắt tay vào  làm bộ này tra 7749 cái từ điển rồi Baidu các thứ được 2 cái tên, mình chọn cái tên cũ vì tên mới hơi lạ, cuối cùng sai bét tè lè nhè. Thêm nữa thi cuối kỳ, phỏng vấn các  thứ nghỉ hè về nản càng thêm nản nên bẵng tới giờ luôn =)))))))

Rồi vẫn câu cũ: Nào beta  sau vậy, không biết lúc đó có ổn hơn không nữa chứ giờ là hoàn toàn không ổn rồi đó. =))))

Cảm ơn mọi người phí thời gian đọc bản thất bại nì 🌚🌚🌚🌚🌚 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net