Chương 8 : Ràng buộc tình tiết là cái chó má gì?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô thở dài như đã hiểu rõ, bước lại cạnh bàn, rót một tách trà uống hết trong một ngụm, đặt tách trà xuống, xoay người lại nói với Mặc Khải.

"Vậy thì anh nói chuyện này với tôi làm gì, kết quả cũng chẳng có gì khác nhau"

"Chỉ là tôi muốn cô biết về sự tồn tại của hệ thống, nó có thể sẽ giúp được cô tránh khỏi kết cục giống như nữ phụ trong tiểu thuyết gốc."

Hệ thống nghe được anh ta nói như vậy liền mở miệng ra, cắn lên đầu anh ta một cái rõ mạnh.

"Tên ngu ngốc nhà ngươi, ai bảo ta sẽ giúp cho cô gái này chứ, não của ngươi bị úng nước rồi sao, ta cắn, ta cắn."

Mặc Khải than đau, vội vàng xin lỗi hệ thống.

"Ta sai rồi, là ta nói, không phải ngươi nói"

Cô nhìn bọn họ kẻ cắn người xin tha, liền không nhịn được bật cười lên tiếng.

Phải nói từ lúc xuyên qua đến giờ, nụ cười này của cô chính là thật tâm, chứ không phải cười để đối phó.

"Không cần đâu, dù sao ta cũng sẽ thay đổi được kết cục. Không cần hệ thống mèo của anh giúp đỡ."

"Là Bảo Bảo khả ái, hệ thống mèo là cái thứ gì?"

Cô nhún vai tỏ ý, gọi ngươi là cái gì mà không được.

"Nhìn xem hôm nay tên Họ Cố đó không có ở công ty cũng là việc tốt mà tôi đã làm, anh cố gắng đợi chờ anh ta về, nếu hôm nay đợi không được, thì ngày mai đợi tiếp. Dù gì đây cũng một phần trong nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành mà đúng không, người anh em."

Cô vỗ bả vai anh ta, xem như cổ vũ khích lệ tinh thần vậy.

Hệ thống lại nói.

"Tiểu thuyết gốc sẽ ràng buộc về tình tiết, không phải là thứ mà cô nói thay đổi là có thể thay đổi được. Nhìn xem bọn tôi chỉ là vì một cái hợp đồng không thành trong cốt truyện chính mà lại phải chật vật như vậy."

Mặc Khải cũng vội gật đầu.

"Đúng vậy, vốn dĩ hiện tại Mặc Khải vẫn còn đang nằm trong bệnh viện, nhưng vì tôi xuyên đến nên mới thay đổi được tình tiết này, từ đó về sau mọi thứ diễn ra đều giống hệt như trong sách viết, hợp đồng này vốn là cho cha của Mặc Khải ra mặt, nhưng đổi lại là tôi, hợp đồng không thành vẫn là không thành."

Hắn nói với bộ dạng nghiêm túc, làm cho cô cũng có chút bất an.

Mặc Khải hắn có hệ thống giúp đỡ vẫn không thay đổi được tình tiết sao. Nghe có vẽ khó tin.

Ràng buộc về tình tiết, cô còn chẳng cảm nhận thấy điều gì khác lạ, cô nghĩ gì thì làm đó. Đâu giống như lời hệ thống của tên này nói.

Chưa kịp hỏi thêm thì cánh cửa của phòng họp đã mở ra, hai người trong phòng đều bị tiếng mở cửa này thu hút mà nhìn qua.

Liền nhìn thấy thân ảnh của Cố Lâm bước vào, vừa nhìn lên gương mặt lạnh lùng, sắt bén kia, cô liền có dự cảm không được tốt lắm.

Đừng có nói là lời của tên hệ thống chó má này là thật nha.

Mặc Khải nhìn thấy gương mặt đầy sự bất an của Bạch Y Lam, trong lòng cũng có chút khó chịu.

Dù sao đối với anh ta, một người không có quá nhiều liên quan đến tình tiết truyện, 20 chương mới thấy tên của anh ta một lần, còn là kiểu chỉ được người khác nhắc tới, mà đã bị khống chế sắp đặt ra thành như vậy.

Dù sao hợp đồng kí không được thì vẫn còn cách khác để thành công trong sự nghiệp, thua keo này ta bày keo khác.

Nhưng cô thì lại không, nếu bị tình tiết truyện khống chế như vậy, theo cái đà này chắc chắn kết cục kia sẽ không thay đổi được.

Mặc Khải thấy tình hình không ổn, vội vàng lên tiếng chào hỏi.

"Cố Tổng! lại gặp nhau"

Thư kí của Mặc Khải cũng từ phía sau lưng Cố Lâm đi vào, nãy giờ hắn đang làm người giữ cửa, nhưng không kìm nén được sự hiếu kì của mình.

Mặc Tổng và thư kí Bạch nói gì với nhau mà lại lâu như vậy, cũng sắp tới thời gian tan ca chiều rồi.

Cố Lâm liếc nhìn Bạch Y Lam đang đứng giả chết ở đó với ánh mắt như hàng vạn con dao găm bắn thẳng tới.

Nếu ánh mắt có thể giết người thì cô đã chết từ lúc Cố Lâm mở cánh cửa kia bước vào rồi. Đây là suy nghĩ của cả cô và Mặc Khải.

Hệ thống thở dài một tiếng, liền bay vào gáy của Mặc Khải biến mất dạng.

Gì đây, sao cô lại cảm nhận được sự bất lực lượng vô cùng lớn từ chỗ bọn họ vậy.

Chỉ thấy Cố Lâm gật đầu với Mặc Khải, rồi bước đến.

Lúc hắn bước tới, cô như cảm thấy tim của mình ngừng đập vậy, không khí xung quanh đột nhiên biến mất hết. Làm cho cô khó thở như lúc sắp chết ở thế giới kia vậy.

Gì vậy, sắc mặt này của hắn đâu còn có thể gọi là khó coi như trong sách miêu tả đâu. Đây chính là gương mặt của ma vương sống, không mang theo cảm xúc gì nhưng vẫn có thể nhìn ra tâm trạng của hắn xấu đến cùng cực.

Chẳng lẽ bị từ chối tình cảm rồi à, thế thì chẳng phải cô sẽ còn khổ cực hơn trong sách viết sao.

Dù sao thì khi sáng cũng là cô đưa ra chủ ý bảo hắn đến trường tìm nữ chính, nếu việc không thành thì trong mắt hắn cô chính là cố tình làm ra chuyện như vậy, tội lỗi sẽ đổ ập xuống đầu cô mất, cái mạng nhỏ này của cô còn có thể giữ được không.

Chỉ nghĩ đến đây là cô đã rùng mình, sống lưng lạnh toát, bàn tay đang nắm chặt nãy giờ cũng rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

Nếu như cô biết được có sự tồn tại của ràng buộc tình tiết tiểu thuyết gốc, thì cô sẽ không có ngu dại thì chĩa mỏ vào chuyện của nam nữ chính đâu, cô vẫn còn yêu đời lắm, vẫn chưa muốn nhanh như vậy liền chết lần thứ 2.

Khi thấy Cố Lâm đi ngang qua cô, tiến tới bên cạnh Mặc Tổng, ngồi xuống nơi mà cô vừa ngồi khi nãy. Cô liền hít một hơi, lấy chất giọng bình tĩnh nhất có thể nói.

"Cái đó, Cố Tổng, Mặc Tổng, tôi còn có việc phải làm nên xin phép ra ngoài trước"

Mặc Khải cũng nháy mắt ra hiệu cho cô mau đánh bài chuồn đi, nếu tên Cố Lâm này đột nhiên nổi cơn điên lên, hắn có muốn cứu cô cũng lực bất tòng tâm.

Không chờ câu trả lời của tên họ Cố kia, cô đã nhanh chóng mở cửa, bước vọt ra ngoài, đóng cửa lại. Thở phào một cái.

Sao có thể chứ, nếu đã làm như lời cô nói thì tại sao hắn lại bị nữ chính từ chối.

Một dòng chữ hiện lên trong đầu cô. Ràng buộc tình tiết, tình tiết trong chương này nữ chính đã được định sẵn là sẽ từ chối nam chính, cho dù trời có sập xuống, mưa giông có bao phủ trời đất, cô có đi lên mạng tuyên bố với thiên hạ là Bạch Y Lam không còn quan hệ gì với tổng giám đốc Cố Thị Cố Lâm.

Thì nữ chính vẫn sẽ cầm bảng hiệu Say No với nam chính.

Còn cô, một đứa ngu ngốc mộng tưởng rằng sẽ thay đổi được mọi thứ thì đang bất an cắn móng tay đi dọc ngoài hành lang từ nãy đến giờ.

Một câu hỏi đặt ra ở đây là, nếu như mọi chuyện cô làm đều là vô nghĩa, thì cô xuyên tới đây làm cái mẹ gì chứ.

Sao không cho cô đầu thai vào một ngôi nhà có ba có mẹ, hạnh phúc ấm no đi. Đây chính là hậu thuẫn lớn nhất của ông trời rồi đấy.

Cho cô đến đây, rồi dây vào cái mớ bòng bong này làm gì.

Thật sự cô liền muốn đập đầu vào vách tường bên cạnh này, chỉ cần suy nghĩ đơn giản là đập thật mạnh một cái liền đi tong, chết sớm siêu sinh sớm.

Đỡ phải đấu tranh dành lại mạng sống với cái sự càng buộc tình tiết này.

Chờ đã, nữ phụ cũng không phải là bị nam chính một tay cầm súng giết chết, cũng không phải là bị nam chính mang đi làm mồi cho cá mập.

Nghĩ đi nào, nghĩ thật kỹ vào, nếu như không thay đổi được nội dung, cô vẫn sẽ là nữ phụ ác độc tìm mọi cách hãm hại nữ chính.

Sau đó liền bị nam chính và mấy nam phụ định tội bỏ tù.

Mà cái chết của nữ phụ diễn ra ở đây, bị người trong tù bắt nạt.

Đúng rồi mấu chốt nằm ở đây, bị người trong tù đánh đập mà không có sức để phản kháng, người nhà họ Bạch không có lấy một lần thăm tù.

Nên nữ phụ mới sinh ra tâm lí bị thế giới bỏ rơi, không thiết sống nữa, lựa chọn tự sát, kết liễu mạng sống.

Nếu như cô rèn luyện sức khỏe thật tốt, học thêm võ để phòng thân, quan trọng là tâm lí của cô sẽ không mong manh như nữ phụ, nhất định sẽ không lựa chọn tự sát.

Chỉ cần chịu đựng khoảng thời gian trong tù, vai trò của của cô ở trong tiểu thuyết đã hết tác dụng, vậy thì cô sẽ không còn bị tình tiết khống chế nữa.

Xem như là cô diễn tròn vai một vị nữ phụ ác độc như đã được lập trình sẵn kia đi.

Nghĩ tới đây thì cô đã về tới phòng làm việc của mình, nhìn lên kim đồng hồ trên tường chỉ 5 giờ rồi, tan tầm rồi, cô sống sót rồi.

Chỉ cần ra khỏi công ty trước Cố Lâm, ngày mai lấy lý do dư chấn sau tai nạn ngã cầu thang kia, liền nghỉ phép hai ngày.

Xem như có thêm thời gian suy nghĩ ra cách đối phó với cơn thịnh nộ của tên họ Cố kia.

Chỉ là, cô cầm túi xách ra khỏi cửa phòng thư kí, đang định chuồn êm đẹp thì đã thấy người từ phòng họp đi ra, vừa vặn chạm mặt nhau.

Mặc Khải nhìn cô với ánh mắt, tự mình cầu phúc đi, tôi cũng đi tong rồi.

"Vậy Cố Tổng, dù không được cùng hợp tác nhưng cũng rất hân hạnh được cùng anh bàn luận, tôi xin phép đi trước."

Nói vậy là thật sự hắn không vượt qua được cái thứ ràng buộc chó má kia sao, tên hệ thống kia đâu rồi, tại sao lại không giúp được anh ta.

Cô cắn chặt môi thầm chửi một tiếng" Mẹ nó", có cách nào một phát liền mọc cánh bay ra khỏi nơi này không.

Mặc Khải đi rồi, cô còn chẳng nhìn thấy hắn lưu luyến một chút nữa.

Cũng phải, hắn còn đang tìm cách hoàn thành nhiệm vụ nào có thời gian nghĩ ra cách giúp cô.

"Đi đến phòng của tôi một lát"

Giọng điệu này, không chừa cho người khác nói lời từ chối.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net