Chương 17: Nam hậu hiền huệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian thấm thoát trôi qua cũng hơn một tháng, khi đại tiểu thư Lam Ngọc nhận được thư báo của gia đình thì chuyện đâu đã vào đó, dù nàng có muốn ngăn cũng ngăn không được, chỉ còn cách gửi thư hồi âm kèm theo rất nhiều vàng bạc của quý.

Lam Lăng đọc thư của nàng, khẽ cười, cô tiểu thư mít ướt ngày nào đã can đảm chịu nỗi đau sanh nở rồi. Hồi ấy nàng nhất quyết không chịu gả cho Trầm công tử không phải vì không thương mà chỉ đơn giản do nàng sợ sinh con.

Lúc ấy phụ thân an ủi nàng rằng khi con quá thương một người sẽ tự khắc có động lực để con vượt qua rất nhiều nỗi đau mà con cũng không ngờ đến.

Nếu không phải thân thể nặng nề cùng phản ứng khi mang thai quá lớn, có lẽ nàng đã hối hả chạy về Lam gia lo liệu hôn lễ cho y chu toàn.

Viết xong thư hồi âm đưa cho người đưa tin, Lam Lăng lại cúi đầu đọc nốt quyển sách dưới tay.

So với tưởng tượng của y thì cuộc sống trong cung lại an nhàn hơn rất nhiều, việc chính của nam hậu là xử lí hậu cung, lễ nghi chu toàn. Nhưng thứ nhất, hậu cung chỉ có một mình y, thứ hai lễ nghĩa phần nhiều đều do những viên quan chuyên trách xử lí, y chỉ đưa ra vài ý muốn của bản thân mà thôi.

Cuộc sống nhàn nhã nếu không muốn nói là nhàm chán.

Gần đây Lam Lăng có thói quen đi khám phá hoàng cung, y cảm thấy nơi đây rộng đến lóa mắt, diện tích có khi lớn hơn cả một phố thành. Nghe nói khi xưa hoàng tộc đông đúc, nhưng kéo đến đời này thì chỉ còn lại mỗi hoàng thượng và tân nam hậu hai người làm chủ.

Các phi tần trước của tiên đế đã tuẫn táng, những công chúa hoàng tử chết sạch trong trận nội chiến giành ngai vàng.

Lam Lăng bước chầm chậm trên con đường đá cụi được xây dựng rất dụng tâm, phía sau là hàng người bảo hộ chu toàn không kẽ hở, rất sợ nếu có chuyện gì không may xảy ra với nam hậu thì e rằng hoàng thượng sẽ nổi điên.

Y vừa đi vừa lắng nghe thái giám thiếp thân tên Nhạc Ngữ nói cho y biết vài chuyện xưa.

"Đây là cung Sở Ninh, khi xưa là nơi dành cho Hiền phi nương nương, Hiền phi có một vị hoàng tử chỉ tiếc rằng từ khi sinh ra ngài ấy đã không được bình thường như người khác."

Nhắc đến đây thì chợt gã khựng lại, kéo giọng nhỏ xuống.

"Trước đó Hiền phi đã không được sủng ái rồi, đằng này lại sinh ra hoàng tử đầu óc có vấn đề nên chọc giận tiên đế và bị giam lỏng trong cung Sở Ninh, cuối cùng người cũng qua đời."

Lam Lăng nhíu mày nghi hoặc, nhưng y thấy nơi đây tuy vắng vẻ nhưng tuyệt không hoang sơ, cỏ cây được cắt tỉa tỉ mỉ, cổng và tường rào trồng nhiều cây leo do mùa đông nên hơi xơ xác nhưng đợi đến xuân về hạ ấm chắc chắn sẽ bung nở, tạo nên khung cảnh rất mỹ lệ cho xem.

Dường như đoán được nghi hoặc qua ánh mắt y, thái giám cười hiền, trả lời: "Sau khi hoàng thượng đăng cơ, ngài đã cho tu sửa lại nơi này, à không chỉ mỗi nơi đây đâu ạ, hoàng thượng không muốn trong cung tồn tại một nơi u tối bỏ phế, vì thế đã sửa sang lại. Tuy ít ghé qua nhưng vẫn vô cùng để mắt đến."

Lam Lăng gật gù, cảm thấy không ngạc nhiên mấy, sau đó y tìm hiểu thêm vài nơi khác, tổng kết lại thì nơi đây rất khác với cái biệt danh "chốn ăn thịt người" mà dân gian đồn đại. Có thể trước đó đúng là như thế nhưng khi Thái Phượng Tiêu đăng cơ, hắn đã cố gắng thay đổi nơi này.

Y cảm thấy vị minh quân này có nhiều mặt khiến người ta phải kính nể, có lẽ hắn mệnh sinh cao quý và có cốt cách xứng đáng với danh người được chọn, không theo luật lệ cũ mà hậu cung ba ngàn, tranh đấu hoàng tộc. Có lẽ ở quá khứ chính hắn là nạn nhân trong vòng xoáy dơ bẩn dát vàng son ấy nên hắn mới không muốn bản thân mai sau sẽ lại nhuốm tràm.

Lam Lăng chợt cảm thấy khu vườn nhỏ nơi tẩm cung sao lại đẹp quá, bất cứ nơi nào cũng trở thành ngự hoa viên được cả, nhân lúc rỗi rãi chợt y cũng muốn tiếp thêm chút lực sửa sang nơi này phụ giúp Thái Phượng Tiêu.

"Chọn mua hạt giống của các loài hoa quý và hoa dại cho ta."

Lam Lăng ra lệnh, y nghĩ quốc sự mỏi mệt, tạm thời chưa giúp hắn điều gì lớn lao nhưng tạo nên khoảng trời đầy hoa và nắng cho hắn ngắm nhìn những khi đau đầu ấy thì y vẫn làm được.

Thái Phượng Tiêu đang bù đầu duyệt tấu chương thì nghe thấy ý này của y, hắn vẫn không ngước mặt lên, chỉ cười khẽ đáp: "Đó là một ý rất hay, cảm ơn hoàng hậu đã lo nghĩ vì trẫm."

Lam Lăng hơi bối rối vì y đến không đúng lúc, y nào có ngờ người này sẽ duyệt tấu chương đến khuya muộn như vậy.

Do thế nam hậu chầm chậm đẩy chén trà gừng ấm nóng đến trước mặt hoàng đế, thấp giọng nói: "Bận đến vậy ư, nghỉ ngơi uống chút trà cho ấm người."

Thái Phượng Tiêu nhìn chén trà gừng còn tỏa khói nóng, chợt hắn cảm thấy hơi lạnh, có lẽ vì nếm chút ngọt ngon nên nhất thời giở chứng chịu không nổi đắng cay.

Hắn nhận chén trà trên tay nam hậu, còn thừa cơ hội đó vuốt nhẹ lòng bàn tay y, giọng nói trầm ấm từ tính: "Cảm ơn ngươi."

Lam Lăng đỏ bừng vành tai, không biết nhìn đâu cho phải, chỉ nhẹ đáp lại rồi yên tĩnh ngồi bên cạnh chẳng biết đang đợi gì.

Đợi hắn ư?

Y nghĩ cũng không hẳn, chỉ là y tự thấy nếu mình đi về tẩm cung để hắn nơi đây một mình thì rất không phải.

Thái Phượng Tiêu phê xong tấu chương thì lúc này mới phát hiện nam hậu nhà mình vẫn ngây ngốc ngồi ấy đợi như con thỏ ôm cây, thấy ánh mắt y thì vội lảng tránh.

"Ngươi sao còn ở đây?"

Lam Lăng hơi xấu hổ, dụi mũi nói: "Ta đợi hoàng thượng cùng về."

Thái Phượng Tiêu chống đầu, "Không cần phải như thế."

Lam Lăng nghe y nói vậy thì hơi khó chịu, cái tên này lại khó ưa nữa rồi.

Y đứng lên khẽ khom người rồi xoay đi thẳng, Thái Phượng Tiêu dõi theo bóng lưng của y đã khuất, lúc này hắn mới cúi đầu xoa mạnh lên mặt mình, lạ là với lực tay lớn như thế mà khuôn mặt của hắn lại chẳng mảy may chút vệt đỏ nào.

Hắn siết nắm tay như cố chịu cơn đau nào đó, trong lúc quơ quàng thì chạm phải tách trà gừng đã nguội, ra là lúc này trời lạnh đến thế, vậy y vẫn một mực ngồi đây đợi hắn dù trăng đã treo cao, đêm đã quá khuya.

Hắn nói thế đã chọc y rồi, Thái Phượng Tiêu cười khổ.

Chợt tiếng bước chân chậm rãi vang lên, khi ngẩng đầu thì thấy người đáng ra phải bỏ đi lại quay về, choàng cho hắn một cái áo lớn ấm áp, ngón tay trắng nõn lạnh băng lướt qua cổ Thái Phượng Tiêu.

Hắn ngạc nhiên bật thốt: "Sao ngươi lại...?"

Lam Lăng hơi nhíu mày, mím môi một chút thì đáp: "Ngươi vô sỉ nhưng ta cũng không thể vô nghĩa, lương tâm ta bảo nên lấy áo choàng cho ngươi nên ta mới quay lại."

Thái Phượng Tiêu khẽ kéo tay y, ôm lấy nam hậu của hắn vào trong lòng, hơi thở ấm nóng ve vuốt lượn lờ sau cái gáy trắng nõn như ngọc, thủ thỉ:

"Là ta sai, mong hoàng hậu thứ lỗi cho ta."

Lam Lăng không ngờ hoàng đế cao quý lại hạ mình chỉ vì điều cỏn con này, y chần chừ hồi lâu rồi cũng đưa tay ôm lấy hắn.

Đêm đó đế hậu dắt tay nhau về tẩm cung, vào đông trời rét buốt, có chút hơi ấm của ngọn lửa đang được ủ ấp khiến lòng người ấm áp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net