Chương 18: Tại ngự thư phòng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời điểm lạnh nhất trong năm sẽ rơi vào tháng 12 và kéo dài đến tháng 3, đây là ba tháng khắc nghiệt nhất của Thái Triều Thập Quốc.

Mùa màng, giao thương, lễ lộc,... Mọi thứ đều sẽ bị trì trệ, bởi thế nên trước đó phải chuẩn bị sẳn. Lương thực thu hoạch được dự trữ, mọi tiệc gặp mặt đều tạm thời bàn bạc yên ổn, và đặc biệt là "Lễ ngủ đông" hay còn gọi là kì nghỉ dài, đây được xem là thời điểm để người dân tận hưởng thành quả cày bừa cả năm.

Lam Lăng lúc này đang ngồi tách hạt sen trong đình, vừa làm vừa bâng quơ nghĩ có khi nào hoàng thượng nhìn trúng kì nghỉ dài này nên tranh thủ rước y vào cửa để có người nghỉ ngơi bồi hắn không nhỉ?

Tự nghĩ rồi tự cười, cuộc sống dạo gần đây của nam hậu thoải mái không ngờ. Sáng sớm thức giấc sẽ gọi người chuẩn bị nước nóng cho hoàng đế, bữa sáng đầy đủ, trưa thì chu toàn bữa trưa, đón hắn về rồi cùng nhau nghỉ ngơi chốc lát. Xế chiều sẽ đi dạo, chăm sóc hoa cỏ, tối lại cùng hoàng thượng ngắm trăng ngẫm thơ, cuộc sống thảnh thơi đến mức khó mà tin được.

Đầu năm tết đến, người người nhà nhà đều tân trang lại nhà cửa và hoàng cung cũng thế.

Nay dân nhàn nước an, sung túc giàu có không thiếu thứ gì, quốc khố được xem là giàu nhất trong các thời đại, bởi thế mà hoàng cung được dự định sẽ sửa sang cho thật xa hoa, ý muốn tôn lên sự cao quý thượng đẳng của bậc quân vương.

Lam Lăng khi biết tin thì khẽ nhíu mày, y không quá muốn việc tiêu phí này, nhưng phần nào cũng thấy có lí.

Ai ngờ một chữ "bãi" của hoàng đế lại lần nữa được ban xuống, chưa nói đến quan lại ngạc nhiên, ngay cả Lam Lăng cũng hết hồn.

Tách nốt phần còn lại, Lam Lăng ra hiệu cho thái giám dọn dẹp, mình thì bưng chén hạt sen tươi đi vào ngự thư phòng.

Thái Phượng Tiêu đang cúi xuống nhìn chăm chú gì đó trên bàn, đến mức y đến cũng chưa phát hiện ra.

Lam Lăng không phải người sẽ tùy tiện đọc trộm, nhưng tiếc rằng thứ đó cứ thẳng thắng đập vào mắt y.

Đây là một bức chân dung vô cùng tinh xảo, mắt hoa đào đẹp đẽ kia như giấu muôn vạn xa xăm, cánh môi mọng như kiềm muôn lời khó nói, vừa ẩn tình lại phóng đãng, cảm giác mâu thuẫn cuốn lấy ánh mắt người xem.

Rõ ràng Lam Lăng nhận ra đó là y.

Cái người này...

Y chẳng biết có nên gọi hắn hay lẳng lặng rời đi, chỉ sợ chưa đi được hai bước đã bị phát hiện, lúc đó càng khó nói nên lời.

Chợt như cảm giác được, Thái Phượng Tiêu ngẩng đầu lên, ánh mắt cả hai vấn vương nhau đôi chút rồi tự động nhìn sang nơi khác như không có gì.

Lam Lăng xoa cái má nóng rẫy của mình, nói nhỏ: "Sen tươi vừa tách xong...  Cho ngươi."

Không phải, phải nói là "mời hoàng thượng ăn thử".

Cho ngươi là cái quái gì? Trẻ con chia kẹo chắc!

Lam Lăng không ngờ mình vậy mà vụng miệng đến thế, hơi thất thố cúi đầu.

Thái Phương Tiêu nâng tay nhận lấy, không rõ chỉ là vô tình hay cố ý mà đầu ngón tay hư hỏng kia lại xoa nhẹ lên tay nam hậu, khiến y ngại đến quíu lại.

Chợt hắn không lấy nữa mà rụt tay lại nhìn chằm chằm Lam Lăng.

Lam Lăng: ???

Thái Phượng Tiêu cuộn tranh cẩn thận rồi nhẹ nhàng cất sang một bên, lúc này mới ra hiệu cho y đến gần.

Lam Lăng tưởng hắn có gì dặn dò nên vòng sang bên bàn lớn, hơi cúi người xuống thì chợt cằm được giữ lấy, người đó còn dùng ngón cái và ngón trỏ xoa miết đến khoái trí.

"Hoàng thượng?"

Chợt Thái Phượng Tiêu giữ eo y, ôm người ngồi lên bàn.

Lam Lăng giật thót nhấp nhỏm bất an, y đang ngồi trên cái bàn cao quý đặt vô số tấu chương quan trọng đó.

Nhưng hoàng thượng lại chẳng mảy may đến việc này, chỉ ôm siết lấy eo nhỏ của y, dụi đầu vào bụng Lam Lăng.

Người này cao quý tại thượng nhưng cũng sẽ có những lúc y hệt một đứa trẻ.

Nhưng mà.

Ngươi dụi đi đâu đấy? Sao càng lúc càng dịch xuống chỗ nguy hiểm thế kia.

Lam Lăng nhột đến bật cười, y không gan đến mức xoa lên cái đầu cao quý này, chỉ vòng tay qua cổ hắn hơi có ý không cho hắn di chuyển xuống dưới nữa.

Thái Phượng Tiêu từ trong lòng y ngẩng lên, hơi vung vẫy đầu để cho Lam Lăng thả lỏng, sau đó quyết đoán chui ụp xuống dưới thân của nam hậu... Bất động.

Lam Lăng hết hồn muốn gọi hắn nhưng chợt y giật thót cong người lại.

Hoàng đế bệ hạ cách những lớp áo đang liếm đúng chỗ đó của nam hậu.

Tuy không phải là trực tiếp chạm vào nhưng có thể cảm nhận rõ sự đè ép ngoài lớp y phục, có người đang châm lửa.

Ban ngày ban mặt tại ngự thư phòng mà còn muốn phát rồ.

Sột soạt.

Là tiếng cởi đồ vang lên.

"Ôm ta."

Thái Phượng Tiêu thì thầm bên tai Lam Lăng khiến y rất không có tiền đồ mà nghe theo, hai tay vòng qua cổ hắn ôm lấy, mặc cho người muốn thì cứ lấy.

Dần dần y phục rơi rớt xuống dưới chân, lộ ra cơ thể thon gầy trắng nõn đậm vị thanh tao.

Này là xương đòn gợi cảm, này là lồng ngực phập phồng điểm xuyến hai viên thịt vú hồng nhuận như hạt lưu đỏ tươi cần người mút cắn. Này là vòng eo nhỏ uốn lượn nhấp nhô lên xuống khi bị đâm thúc, này là mông mẩy đùi thon, đôi chân dài thẳng sẽ bị dạng rộng ra, phơi rõ nơi bị xâm phạm đến thảm thương.

Lúc này chưa có hương vị bị nhuốm chàm, chỉ cần hắn rải những vết hôn nơi cổ, mút cắn vú y đến sưng tấy, siết lấy vòng eo nhỏ đâm thúc càng sâu càng mạnh, dạng chân y sang hai bên, banh cánh mông mượt mà thưởng thức nơi bị hắn tàn phá, lỗ nhỏ nong cho chẳng khép được, chảy ào ào những luồng tinh dịch trắng đục, xuống đùi, xuống chân rồi tong tỏng trên mặt đất.

Như thiên sứ bị ném xuống phàm trần, yếu nhược đến bất lực.

Nghĩ thế nào thì làm như vậy, Thái Phượng Tiêu đè Lam Lăng nằm ngửa, bản thân thì phủ lên người y bắt đầu công cuộc rải dấu hôn đánh dấu chủ quyền.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net