Chương 10: Lên Núi Học Nghệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau đó , hắn khắc hai khối thanh ngọc lên trời , đưa nó cho ta và Ngân Thiên , bảo chúng ta về nhà đóng gói đồ đạc trước , mặt khác, sư phụ nói muốn một lần gặp mặt cha mẹ ta. Ta cùng Viêm ca ca dẫn hắn về Hồ cung. Ngân Thiên trở lại Long cung , sư phụ đã thông báo cho Long vương và Long hậu bằng bướm truyền âm , hai người bọn họ cũng vui vẻ đồng ý, đã sớm bắt tay vì hắn chuẩn bị hành lý .

Về đến Hồ cung , hắn nháy mắt với ca ca , ca ca hiểu ý , dẫn ta đi xuống . Khi phụ hoàng và mẫu hậu nhìn thấy sư phụ , chấn động, kinh hô" Tiền bối Thiên Toàn " ( là minh chủ đã nghỉ hưu của năm cõi , nguyên là hoàng tử của Giao tộc , đồng thời là thân thể song hệ ngàn năm ) . vừa nói xong, hai người quỳ xuống một tiếng "phịch"

" Hai người mau dậy . "

Ta còn cách chính điện hơi xa , muốn chạy tới nghe trộm , lại phát hiện ca ca vừa bị bắt đi đang đứng nửa đường . Ta không còn cách nào khác ngoài việc nhìn chằm chằm vào hắn .

Lúc này trong phòng , phụ hoàng cùng mẫu hậu quỳ xuống :" Xin tiền bối dạy nữ nhi chúng ta phương pháp điều tức nước lửa để che giấu thân phận của nàng . Ta nguyện dùng lãnh thổ tộc Hồ tộc này để trao đổi . "

Sư phụ cũng cảm động : " Ta không muốn lãnh địa của ngươi . Bây giờ nàng là đệ tử của ta . Ta biết thân phận của nàng . Ta hứa với ngươi sẽ bảo vệ nàng khi lớn lên . Tuy nhiên , có một điều kiện là nàng phải ở lại 800 năm ở Thiên Lăng sơn mạch . Nàng chỉ có thể ra khỏi núi khi trưởng thành . Trong thời gian này , các ngươi chỉ có thể giao tiếp bằng bướm truyền âm và không thể gặp nhau ."

Mẫu hậu khóc nức nở trong vòng tay của phụ hoàng , phụ hoàng vỗ nhẹ vào lưng mẫu hậu :" A Lai , chỉ có tiền bối mới có thể hướng dẫn nữ nhi chúng ta tự bảo vệ mình . Chúng ta vĩnh viễn không thể bảo vệ nàng . "

Nàng ngẩng mặt đầy nước mắt :
"Vương , người nói rất đúng . Đã đến lúc chúng ta buông tay . Nàng nên có một cuộc sống của riêng mình . "

Lúc này , nhân vật chính trong miệng bọn họ đang ngồi trên ghế đá trong đình viện , cực kì không kiên nhẫn gặm hạt dưa :" Viêm ca ca, họ đang nói về cái gì vậy ? Sao lâu quá rồi họ không ra ? "

Hắn nhàn nhạt nói : " sắp rồi " .

Ta sắp phát điên rồi : " ngươi đã nói một trăm lẻ một lần . "Ta thấy cửa mở một tiếng " Két " , sư phụ rạng rỡ đi ra , phụ hoàng cùng mẫu hậu sắc mặt ảm đạm, ta vội vàng nghênh đón :" Có chuyện gì , sư phụ nói cái gì ? Hắn uy hiếp các người? Cùng lắm thì ta không làm đồ đệ hắn nữa . "

"Khó mà làm được . Trái với điều ước sẽ bị thần phạt . " phụ hoàng ôm chầm lấy ta " Sau này ngươi phải tự lo cho bản thân . Chúng ta không bên cạnh ngươi . Nhưng không cho phép ngươi làm phiền ca ca . "

Mẫu hậu vỗ đầu ta , mang theo nước mắt nhìn ta :" trù tiên , sư mẫu ngươi , là muội muội bà ngoại ngươi , nàng sẽ thay ta chăm sóc ngươi. "

Ta lúc ấy khẽ giật mình : " chúng ta cũng không phải sẽ không gặp lại , sao lại sầu não vậy ? "

Lúc đó họ giấu giếm ta , thậm chí sau khi họ dụ ta lên núi , ta mới biết lời hứa của cha mẹ . Đêm hôm đó , mẫu hậu ở cùng ta trong cung , ta nằm trên giường , nàng nhẹ nhàng hát bài hát yêu thích của ta " Tiểu hồ ly ngoan ngoãn, mở cửa ... "

Ta ngủ thiếp đi một cách ngọt ngào , mẫu hậu lại rơi lệ , vòng tay Bạch Tinh Thạch đeo vào bàn tay nhỏ bé của ta, đắp chăn bông lên người ta , không muốn nhìn ta rồi rời đi .

Ngày hôm sau , một nhóm chúng ta tập trung ở cổng Hồ cung với hành lý của mình , gia đình Thừa Tướng đến gặp ca ca ta , Long Vương và Long Hậu đến tiễn Ngân Thiên . Phụ hoàng và mẫu hậu thế nhưng vẫn không xuất hiện . Ta nhìn chằm chằm vào cổng cung , nhìn hai gia đình hai bên đang lưu luyến không rời , ta tìm một góc rồi khẽ khóc nức nở .

Sư phụ có chút không đành lòng mà tiến lên vỗ vỗ lưng ta : " hài tử , ngươi cũng nên học cách lớn lên . Cha mẹ ngươi khẳng định cũng muốn ngươi nhanh tự lập . "

Ta gạt nước mắt , rồi nghĩ về những sủng ái và dung túng họ đối với ta trong những năm qua , ta đứng dậy :
" Sư phụ , con sẽ học cách tự lập"

Lúc này , mẫu hậu ẩn thân ở một nơi gần đó nép vào ngực phụ hoàng , nàng đã rơi lệ đầy mặt, nhìn ta giả vờ kiên cường :" Ta xin lỗi . "

Ngân Thiên và Viêm ca ca trầm mặc khi thấy ta như vậy .Trên đường đi , ta, người thường nói nhiều và hoạt bát , không nói một lời theo sát sau Ngân Thiên , đi ra khỏi thị trấn, băng qua vài thị trấn miền núi , leo lên vách núi , dẫm lên cá sấu để qua sông , rồi đi bộ xuyên qua một rừng cây xa lạ , sau khi đi qua , mọi người thở phào nhẹ nhõm khi bất tri bất giác đi vào khu trung tâm của kết giới , Ngân Thiên cũng ngồi trên mặt đất , " tốt rồi , tốt rồi , ta rốt cuộc không phải nhìn xú nha đầy này . "

Ta tinh ý bắt được điều không đúng : " Tại sao phải coi chừng ta ? " Ta chất vấn hắn với một thái độ rất cứng rắn .

Hắn ngơ ra , như để che đậy điều gì đó , hắn nhờ dùng ánh mắt giúp đỡ hướng ca ca, Viêm ca ca lập tức ném cho hắn một cái trợn mắt :" chính mình không quản được vả vào mồm. "

Dĩ nhiên thấy hắn như thế này liền uốn éo đánh nhau , cành cây vô tình làm ta trầy xước , máu chảy ròng ròng trên chiếc vòng tay , đột nhiên một tia sáng lóe ra, hiện ra thân ảnh cha mẹ ta. " Bọn họ " đã hứa hẹn với ta .

Lúc đó , ta tức giận , phản ứng rất nhanh , lập tức kết thúc cuộc giao đấu, ném khối ngọc bài về phía sư phụ :
" các người là đều là những kẻ lừa gạt ! " thu hút sự chú ý của bọn hắn , sau đó ta vận khởi linh lực hướng vào rừng cây , muốn trở về gặp lại cha mẹ .

"không xong, Hạ Bạch Viêm, Ngân Thiên , mau đem sư muội các ngươi về , nếu không , không mang theo ngọc bài nàng sẽ bị ảo trận công kích."

Ta bước vào mảnh rừng rậm kỳ quái, chỉ cảm thấy một mùi thơm xộc vào mũi , ta thoáng cái liền chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong giấc mơ ---

-"Vân nhi, dậy ăn cơm "- giọng nói nhẹ nhàng của mẫu thân vang lên , ta xoa xoa mắt , ta đã trở lại ?

" Ta không đi học nghệ sao ? "

Phụ Vương đi tới : " Không , chúng ta sẽ đưa ngươi trở về . Chỉ cần chúng ta ở đây , bảo vệ ngươi là đủ rồi ."

Ta nghe thấy ấm áp trong lòng , nhưng ta cảm thấy sự quan tâm quá mức này có chút không giống với họ , ta lỡ tay làm rơi chiếc vòng khi ta đang ăn , ta nhanh chóng nhặt nó lên và nhìn mẫu thân xin lỗi : " thực xin lỗi . Ta không cẩn thận làm rơi . "

Nàng nhàn nhạt nói : " Chỉ là một sợi dây xích thôi , không sao đâu . "

Trong lòng ta như có khúc mắc. Ta đã từng bị phạt giam lỏng khi ta mạnh tay chạm vào . Chẳng lẽ....ta đột nhiên cảnh giác và thả phụ hoàng ra .

Ta ném một quả cầu lửa về phía nàng : " ngươi không phải mẫu thân của ta , nói đi , ngươi là ai ? "

" Ha ha ha ha ha ha ha , ngươi phá vỡ ảo ảnh của ta rất nhanh , tiểu nữ oa có vài phần bản lãnh . " nàng cười nhẹ

Ta không thể chịu nổi uy lực của tiếng cười , phun ra một ngụm máu

Lúc này ta mới chính thức tỉnh lại--

Ta thấy tay và chân của ta bị dây leo trói chặt , trước mặt một thân cây đang mở miệng lớn dính máu .

"Trời ạ , bản thể của nó hóa ra là cây phệ hồn". Loại cây này giỏi nhất là tạo ảo ảnh , dùng để dụ con mồi , từng bước vào bẫy . Xem ra cấp bậc của cây này không hề thấp , nếu không phải tinh thần lực của ta từ khi còn nhỏ đã cường đại, sợ rằng ta sẽ chết một cách vô cớ trong ảo ảnh

Ta vận khởi linh lực cùng nó đối kháng , sau khi chặt dây leo , ta bỏ chạy , nhưng dây leo của cây có thể sinh trưởng vô hạn, đuổi theo ta vào rừng cây.

Cùng lúc đó , chiếc vòng cổ của Ngân Thiên sáng lên :" nàng bị thương ! Bây giờ đang ở phía đông của khu rừng . " hắn lo lắng hét lên

Viêm ca ca cũng lo lắng :" Tất cả đều là chuyện tốt mà tên ngốc ngươi làm... Quên đi . "

"Được rồi được rồi , hai người yên tĩnh một chút , bây giờ quan trọng nhất là tìm sư muội các ngươi ." nói xong , hắn sử dụng thuật Khôi Lỗi, phục chế ra một con chim cảm âm lớn " mau lên đây ! "

Sau đó , họ ngồi trên con chim cực nhanh này, đi theo chỉ dẫn của chiếc vòng cổ tìm ta .

Khi chạy , ta thấy cái cây này rất chán ghét nơi có bụi gai , ta thấy một rừng gai lớn ở phía đông, còn có hốc cây nên ta lao vào . Trên người ta có ít nhất vài trăm vết thương, sau khi đến được hốc cây , thể lực chống đỡ không nổi mà ngã xuống .

Bọn hắn sau đó chạy đến , nhìn thấy những vết sẹo sâu và nông trên người ta , cả ba bọn hắn đều đau lòng , sư phụ nhẹ nhàng bế ta lên . " đứa nhỏ ngốc . "

Miệng ta lẩm bẩm : " Phụ hoàng , mẫu hậu, đừng bỏ ta lại."

Sư phụ dùng hỏa linh lực loại bỏ những cái gai trên da ta , sau đó dùng thủy linh lực chăm sóc cho ta .

Cả hai bọn hắn cả kinh: " là song hệ thủy hỏa ". Viêm ca ca cũng là lần đầu tiên thấy sư phụ sử dụng song hệ linh lực ( lần kia cùng giao long solo choáng luôn nên không phát hiện ) .

Sư phụ mang nhóm chúng ta đi ra ngoài , cây nọ không từ bỏ ý định , vươn dây leo qua , sư phụ hướng uy áp thẳng đến bản thể cây , cây đó nôn ra máu

" Chủ nhân , ta sai rồi, không nên đối đồ đệ ngươi , ta đáng chết , ta đáng chết . "

Hắn hạ giọng : " Quả thật đáng chết . " Nói xong " Hạ Bạch Viêm , Ngân Thiên , các ngươi có thể xử lý cây này a. "

Cây kia thuận thế nhìn lại , hai tuyệt thế mỹ nam âm trầm hướng nàng nhìn qua , lộ ra hung ác không hợp với tuổi của mình : " dám đối sư muội bất lợi , vậy để cho ngươi thần hồn đều tán ."

Cái cây rõ ràng cảm thấy có sát khí chuẩn bị đem thần hồn tróc bong thân cây, nàng không ngờ rằng không chỉ chủ nhân từ bỏ nuôi nàng yêu linh ngàn năm, mà hai tiểu quỷ này cũng bức nàng như vậy, chỉ vì muốn ăn một tiểu cô nương ư ? Nàng vì ngàn năm thôn tinh muốn chạy, Viêm ca ca và Ngân Thiên không thể ngăn cản nàng nhưng nàng cảm thấy có một tấm lưới vô hình đang bao phủ nàng, đó là

" Thiên Võng " của chủ nhân

Ngân Thiên chân đứng không vững :
" Để ta giáo huấn cái cây đáng chết này trước . " nói xong , một loạt thủy tiên , xen lẫn linh lực ập đến , nàng bị trấn áp không còn sức chống trả, phát ra tiếng kêu gào thét thảm thiết .

Viêm ca ca mỉm cười đối mặt với nàng , nhưng nàng cảm thấy hàn ý
" Mộc linh ngươi sợ lửa sao ? " Trong tay hắn xuất hiện ngọn lửa màu lam

Sắc mặt nàng biến đổi , kêu to : " Tiểu thiếu hiệp , tha mạng a ! Về sau ta không dám nữa . "

Hắn cười : " về sau, ngươi không có về sau . " Sau khi nói xong , liền thả ngọn lửa xuống rễ của nàng , để mặc cho nàng nhìn mình bị ngọn lửa nuốt chửng từng chút một , cả linh hồn của nàng cũng bị thiêu rụi . Nàng hét lên , hoảng sợ , gào thét biến thành một đống tro tàn trong thống khổ .

Hai người hai mặt nhìn nhau : " Hừ , chết rồi , chúng ta còn chưa lấy ra cực hình đâu ! " Ngay khi gió thổi qua , tro tàn theo gió biến mất , những cây khác nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh hãi

Hai người bọn họ và sư phụ mở miệng : " nếu có lần sau , nàng, chính là kết cục của các ngươi . "

Những cây khác vội vàng chạy tới :
" tuân mệnh . "

Hai người bọn họ nhìn phía ta trong tay sư phụ :" Tiểu sư muội , chúng ta đã giúp ngươi dạy dỗ cây này , mau chóng khỏe lại a. Chúng ta sẽ thay cha mẹ ngươi yêu thương , sủng ngươi . "

Sư phụ ôm ta , vận khởi linh lực , tiến tới đỉnh núi , còn để lại một câu :" Ta trước dẫn sư muội ngươi tìm sư mẫu ( y thuật của nàng thuộc hàng xuất sắc nhất thiên hạ ) . Về phần Ngân Thiên , Bạch Viêm sẽ đưa ngươi lên núi . "

Hai người họ nhìn nhau : "Được . "

Sư phụ rất nhanh đưa ta đến chỗ sư mẫu, trong khi Viêm ca ca quan báo tư thù mang theo Ngân Thiên quẹo trái quẹo phải , trên đường đi đã giẫm lên rất nhiều cơ quan khiến hắn chật vật không chịu nổi . Khi hắn xuất hiện trước mặt sư mẫu , nàng nghĩ rằng sư phụ đã thu một tên ăn mày nhỏ . Điều này khiến Ngân Thiên tức giận, nhưng lại không tiện phát tác. Chỉ có thể nuốt xuống khẩu khí này , thầm hạ quyết tâm : " Ta sẽ chờ cơ hội, thu thập hỏa hồ này . "

Sau khi ta tỉnh lại đã là ngày thứ ba . Nhìn quanh , vậy mà giống hệt tẩm cung của ta . Sư phụ thật chu đáo . Hơn nữa phòng của ca ca cũng giống phủ Thừa Tướng , còn phòng của Ngân Thiên ở phía sau thác nước. Ta nhìn thấy Viêm ca ca , Ngân Thiên đang nằm trên giường và sư phụ đang ngủ trên bàn . Nước mắt bất giác chảy xuống , những giọt nước mắt rơi trên khuôn mặt của Viêm ca ca.

Hắn tỉnh dậy, đem ta vẫn đang khóc nhẹ dựa vào ngực hắn : " Đừng khóc , đừng khóc , cái cây đó đã bị chúng ta giết chết . "

Ta lại khóc lớn tiếng hơn , đánh thức cả Ngân Thiên và sư phụ : " đều là tại ta tùy hứng, khiến sư phụ , ca ca , còn có long ngạo kiều lo lắng.

Sư phụ bước tới vỗ nhẹ vào đầu ta :
" Cha mẹ ngươi cũng vì tốt cho ngươi , hài tử, phải nhớ , chỉ khi ngươi cường đại mới có tư cách , khi bước ra phiến khu vực này, ngươi mới có thể có thể không cố kỵ chút nào gặp được cha mẹ . "

Ngân Thiên ở bên cạnh đi lên : " xú nha đầu , còn dám gọi ta biệt danh , mau gọi câu Nhị sư huynh ta nghe . "

Ta cong môi : " long ngạo kiều là long ngạo kiều . Ngươi vẫn gọi ta là xú nha đầu . Đợi ngày nào đó ta tâm tình tốt , tự nhiên sẽ gọi."

Hắn có chút tức giận , nhưng ta bị thương , hắn không thể đánh ta, liền  ngồi xuống sinh hờn dỗi . Cầm đóa hoa trên tay , hắn vừa kéo cánh hoa vừa nói :" xú nha đầu , xú nha đầu." bộ dạng đó thật tức cười .

Lúc này , một tiếng cười thanh thúy vang lên , một lão phu nhân tuổi còn khá trẻ bước vào , tuy trên mặt đã có nếp nhăn nhưng vẫn có thể nhìn ra nàng lúc còn trẻ rất khuynh thành , trên tay còn có một đĩa bánh ngọt hoa quế tỏa hương thơm bốn phía .

Ta phản ứng rất nhanh , ngọt ngào kêu một tiếng : " sư mẫu . "

Nàng mỉm cười, đưa đĩa bánh ngọt hoa quế kia cho ta, ta liền cắm mặt vào ăn . " Khụ , khụ " Ta suýt nữa bị nghẹn .

Sư mẫu ân cần rót cho ta một cốc nước , ta ọt ọt ọt ọt uống : " bánh hoa quế sư mẫu làm thật ngon a . " Vừa nói , ta vừa cầm lên một miếng bánh quế thơm ngọt , đưa đến miệng ca ca . Lại nghe thấy tiếng ồn ào của Ngân Thiên , cầm lên một khối, nhét vào miệng hắn .

Ngân Thiên mất cảnh giác , chỉ cảm thấy vị ngọt ngào trong miệng . Trong mắt ngạc nhiên hiện lên những ngôi sao , vừa nhai vừa nói : " ăn ngon , ăn  ngon , thực sự là ăn quá ngon ".

Sư mẫu yêu thương nhìn qua : " nha đầu , có nguyện kế thừa tài nấu nướng của ta không? . " Thực ra , nàng cũng đã nghĩ đến việc truyền lại trù nghệ cho Viêm ca ca . Tiếc rằng những món do Viêm ca ca làm có thể gọi là hắc ám . Nàng cũng cho Ngân Thiên thử một lần , nhưng so với ca ca còn muốn hơn chứ không kém . Đương nhiên , mục tiêu cuối cùng là ta.

Sau khi ta khỏe lại , sư mẫu bắt ta vào bếp , dưới sự chỉ dẫn của nàng , một bát canh chua khoai lang đã ra đời . Ta hồi hộp chờ đợi đánh giá của sư mẫu , nàng dùng đũa gắp lấy , cho vào miệng nhấm nháp

" lửa vừa phải , độ chín vừa phải ,  hành , gừng , tỏi tỷ lệ thỏa đáng , bày biện tinh xảo . Hài tử , rất có thiên phú ."

Ta mừng thầm trong lòng , cũng may ta được học nấu ăn với mẫu thân từ nhỏ nên có thể thích nghi với những yêu cầu cao của sư mẫu . Sau đó nàng dạy ta cách nấu các món ăn chữa bệnh , nhận thấy ta có sự nhạy cảm đặc biệt với dược liệu , vì vậy nàng đã thương lượng với sư phụ và đem y thuật của nàng truyền cho ta . Sư phụ vui vẻ đáp ứng . Vì vậy , ta bắt đầu một hành trình dài học hỏi .

Mỗi ngày ta thức dậy khi gà gáy , đầu tiên là đến chỗ của sư phụ để học thuật khống chế lửa với Viêm ca ca , sau đó vụng trộm xem Ngân Thiên luyện tập khống chế nước, sau đó ta học tập phân loại dược liệu , buổi trưa cùng bọn họ đến thư phòng học tập cơ quan Khôi Lỗi thuật . Xế chiều , ta đi  sau núi tiến hành hỏa thuật , lại đi nhìn lén Ngân Thiên luyện tập bắt cá chính xác bên thác nước , sau đó đến diễn võ trường để học khinh công và kiếm thuật . Cuối cùng , ta trở lại tiểu viện cùng sư mẫu chuẩn bị cơm tối cho mọi người . Sau đó , sư mẫu lấy lí do vì ta là nữ hài , yêu cầu ta luyện Âm Công , sau cơm tối , nàng cho ta học nhạc khí , ca ca bắt buộc phải đánh đàn , tiếng sáo của Ngân Thiên cũng được sư mẫu tán thưởng, chỉ có ta, thử đi thử lại, lại chỉ có trống đệm phù hợp với ta . Sư mẫu nâng trán, ném cho ta một quyển nhạc phổ . Các ca khúc cùng với nguyên bộ trống . Ta phải vừa hát vừa đánh trống . May mắn thay , thanh âm của ta cực kỳ trong trẻo , điều này đã bù đắp cho tiếng trống thiếu hụt của ta , giọng nữ hài nhẹ nhàng thoát tục cũng tiếp thêm chút sinh khí cho núi rừng này .

Ta cũng lén giấu con thỏ nhỏ mà Viêm ca ca tặng trong hành lý , ngày nào ta cũng đi nhổ cỏ bên thác nước , có lần vô tình bị ca ca đâm phải . Hắn đến tìm ta đi huấn luyện , chỉ thấy một quả bóng màu trắng trong tay ta, khi nhìn thấy hắn, hưng phấn mà nhào tới , hắn giơ tay lên đỡ , nhưng phát hiện ra rằng con thỏ quen thuộc đang nhìn hắn một cách đầy u oán

Hắn sững sờ kinh hô :" Vân nhi , ngươi mang bánh bao tới . "

Ta vội vàng che miệng hắn : " Đừng kêu , ta đã mất rất nhiều công sức che giấu sự tồn tại của nó . Sau đó ta khóc lóc kể lể một hồi , ca ca không chịu được , hứa sẽ giúp ta giữ bí mật .

Mỗi ngày huấn luyện nặng nhọc khiến ta rất mệt mỏi , đành phải tự mình tìm chút việc vui , lúc học y cũng phải có bệnh nhân a , ta liền đem cái gì phấn ngứa, để vào trong chén Ngân Thiên, lại để cho hắn nằm trên giường hai ngày, chậm rãi giúp hắn giải . Khi hắn nhận ra thuốc là do ta làm , liền nổi trận lôi đình . Khi sư phụ để hắn giám sát ta lúc luyện khinh công , hắn  gian ác để ta chạy đua với con cá sấu  trên mặt nước và leo lên bức tường núi thẳng đứng. Nhưng hắn không ngờ rằng ta sẽ bách độc bất xâm , ta bị hắn buộc thành nhất tuyệt giang hồ khinh công. Tuy nhiên , một ngày nọ , ta không tìm được bánh bao của ta

Lúc này hắn bắt được một con thỏ, đặt nó trước mặt ta : " giúp ta hầm cách thủy nó . Con thỏ này sẽ chia cho ngươi một nửa . "

Con thỏ đáng thương nhìn ta , nhìn thoáng qua ta đã nhận ra nó là bánh bao , ta nóng nảy :" không thể ăn nó ."

"a, tại sao? Con thỏ này trông rất giống con trong cung điện Hồ tộc." ( hắn nhìn thấy bánh bao khi đến Hồ cung chơi ) "

Ta ngập ngừng , không nói được , trong lòng thầm nguyền rủa : " long ngạo kiều thối , long ngạo kiều thối. "

Hắn nói : " Không khó để giữ bí mật nhỏ của ngươi . "

" ngươi muốn gì ? "

"Nếu ngươi cho ta đồ ăn vặt , ta sẽ giúp ngươi giữ bí mật . " Lúc nào hắn cũng thấy ta thiên vị ca ca , để lại cho hắn( Hạ Bạch Viêm) rất nhiều thức ăn ngon , nhưng hắn không thể kéo thể diện xuống xin ta , lần này cuối cùng  cũng có cơ hội

Ta bất lực gật đầu . Trong bếp chuyển từ mua vào tháng 3 sang tháng 2. Ngay cả sư mẫu cũng bắt đầu thắc mắc liệu người giao đồ ăn có cắt xén không , thực ra nó đã nằm trong bụng của ba chúng ta . Sau này sư mẫu cũng phát hiện , nhưng cũng không trách chúng ta , chỉ là chúng ta có thêm một khóa học , trồng lai , hàng nghìn mẫu đất , không được dùng pháp thuật , dùng thể lực để trồng trọt , cưỡng ép tăng thể lực chúng ta lên vài phần .

Ta mỗi ngày nghĩ trăm phương ngàn kế để trêu đùa Ngân Thiên , thậm chí sử dụng cơ quan thuật ta học được để làm bẫy, còn lôi kéo Viêm ca ca vô cùng có thiên phú một chỗ . Hắn cũng rất thích ý chỉnh tiểu tử này mỗi ngày hét muốn PK . Mỗi lần ta nhìn thấy hắn đầy bụi đất bước ra từ trận pháp , ta không thể nhịn được cười . Vì vậy , hắn cũng vắt óc ra để báo thù chúng ta . Viêm ca ca quá mức khôn khéo . Hắn không vượt qua được nhiều lần ( dù sao thì hắn cũng có kinh nghiệm từ ta) , vì vậy hắn tập trung vào ta, giúp con mồi khi ta đi săn. Ta bị sư phụ phạt chọn một trăm xô nước đổ muối vào bát đường , sư mẫu phạt ta đến suối bắt một trăm con " Vô Ảnh cá" xuất quỷ nhập thần.

Ngày tháng trôi qua trong tiếng cười ...


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net