Phiên ngoại 1: Ăn Trưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tử Nguyên đang làm việc văn phòng, lưng cũng đã mỏi nhừ nhưng vì chứng minh cho mấy tên khốn kia thấy cho nên cậu phải cố lên. 
"Nè, cafe không?" Nam nhân từ xa bước lại, anh ta là người có vẻ gần gũi nhất với Tử Nguyên từ lúc cậu đến đây. Cậu nhận lấy ly nước nhưng chưa kịp nhấp môi thì:
"Ừm, xin hỏi có ai tên Cang Tử Nguyên ở đây không ạ?" Giọng nói của cô nàng tiếp tân mà sáng nào mọi người cũng chào hỏi vang lên. 
"Tôi! Có chuyện gì sao?" Cậu có chút kì lạ, đứng bật dậy khỏi ghế. Cậu còn chưa quen thuộc với nơi này là mấy, không rõ lại là có vấn đề gì. 

"À...mời cậu ra xem! Có người tìm!" Cô nàng hơi nuốt nước miếng, rất kính trọng mời cậu đi trước. Hành động này càng làm cậu bối rối, có việc gì mà một người không thân quen lại phải nể trọng một người tầm thường...Ôi không! 

Tử Nguyên suy ngẫm hồi lâu lại thở dài. Chắc rồi! Lại là bọn họ chứ chả ai vào đây.
"Làm ơn dẫn đường!" Tử Nguyên nở nụ cười gượng gạo xua xua tay.
"Vâng!" Nàng tiếp tân cất bước. Cậu chầm chậm theo ngay sau, vào thang máy không khí tuyệt tĩnh lặng khiến cậu có chút buồn bực chẳng thể nói. Vừa xuống tới lầu một và thang máy mở ra! Khoảng lặng lập tức bị phá vỡ.
"Các người cũng rảnh rỗi nhỉ? Theo tôi đến đây để đưa cơm?" Giọng Nam Bình lạnh lùng cất lên.
"Thật sự không rảnh nhưng đây là trách nhiệm của một người chồng tốt!" Thiên Chấn tay bấm bấm điện thoại như đang nhắn tin hay chơi game gì đó.
"Anh lúc nào cũng công việc đến đột xuất mà vô tư thế nhỉ? Cũng là ma đạo vương chứ chẳng vừa!" Đình Ảnh liếc Đình Diễm.

"Vừa sủa gì đấy?" Anh nhíu chặt lông mày, tâm tình đầy sát ý.
"Các anh đến đây làm chi?" Tử Nguyên khoanh tay trước ngực nói.
"A! Tử Nguyên, anh đến để cơm cho em!" Y vừa nói vừa đưa lên hộp cơm trưa
"...Em có thể ăn trong công ty mà!" Cậu nhăn mặt, lại lấy cớ nữa cơ.
"Anh sợ không vừa miệng em! À, ngày hôm nay ổn không em?" Nam Bình vẫn giữ nguyên thái độ, không để lộ ra thêm một dấu vết nào của sự dò xét mà y đã bắt đầu ngay từ lúc thấy cậu bước ra. 
"Được rồi! Cảm ơn anh, cũng như các anh bên đây nhé! Em còn phải làm rất nhiều việc!" Cậu còn chưa kịp xoay người rời đi thì một sức đẩy vô cùng lớn đã xô lên vai cậu. 
"Ê, sếp cho ăn trưa rồi! Đi chung không?" Anh chàng lúc đã tốt bụng đưa cho cậu cốc cafe lên tiếng, âm thanh không mang chút tạp chất nào ngoài tình huynh đệ, cơ mà chắc Tứ Đại trước mặt quan tâm nhỉ? 

"Buông tay ra!" Người đầu tiên mở lời chắc chắn không ai khác ngoài kẻ luôn có tiền sử bạo lực khủng hoảng nhất trong cả bốn- Đình Diễm. Giọng nói anh như gầm gừ và lời được rặn ra giữa hàm răng nghiến. 
"Tử Nguyên, bạn cậu hả?" Chàng trai bỏ ngoài tai luôn sát khí hằn sâu trong đôi mắt của cả bốn con người đối diện và tiếp tục gần gũi với "vợ" bọn họ.

"Ờ...Ừm, chắc vậy!" Cậu chậm rãi nhấc bàn tay của nam nhân khỏi cơ thể mình, cố ứng xử hết sức bình thường dưới cái nhìn nặc mùi thuốc súng. 
"Thôi! Được rồi, các anh về đi! Em đi ăn với bạn đây!" Tử Nguyên vẫy vẫy tay, đồng thời đẩy nhanh cái người điếc không sợ súng kia đi ra khỏi cổng. 
"Tên khốn đấy là ai thế hả?" Đình Diễm khoanh tay trước ngực, tướng đứng như hổ đói vời cái lưng hơi cong xuống. 
"Không biết, không cần biết!" Thiên Chấn híp đôi mắt dài của mình lại, lạnh lùng nhìn về cái hướng cậu vừa rời đi. 

Ở một quán cơm nào đó: 
"Ù! Sướng nhỉ, được bạn gái đưa cơm đến à?" Nam nhân nọ nhìn nhìn hộp cơm trưa tự làm rất ư là ngưỡng mộ mà reo hò. 
"Ừm, cũng tạm!" Tử Nguyên cười gượng cầm đũa gấp thức ăn bỏ vào miệng. 
"Mà nè, cậu cảm thấy ở đây có hơi lạnh không?" Người kia vuốt vuốt cánh tay, mắt hướng về cái quạt cũ kêu rè rè của quán.
"Có thấy gì đâu? Anh bệnh à?" Tử Nguyên tay cầm thực đơn lắc lắc đầu. Hoàn toàn không dính chút nào sát khí hướng thẳng về anh.

_Tối Hôm Đó_
"Thằng đó là ai?" Đình Diễm mở lời chất vấn
"Bạn!" Cậu bình tĩnh đáp
"Thật sao? Động tay động chân nhiều như vậy?" Anh tiếp tục nói, ánh mắt dò xét biểu cảm cậu. Nó khiến Tử Nguyên thở dào.
"Anh nghĩ em thật sự có thời gian để lăng nhăng với người thứ...năm? Trong khi với bốn người các anh, em đã đủ mệt mỏi rồi!" Cậu chống cằm, vuốt vuốt huyệt thái dương.
Cả bốn ông chồng trẻ đối diện nhìn nhau kiểu thần dao cách cảm xong mới quay lại nhìn cậu với ánh mắt vẫn còn xiu xíu nghi ngờ.
Tử Nguyên cười, bước đến hôn lên trán của tên chủ trì thẩm án-Đình Diễm: "Đi ngủ thôi!"

Mấy tên ngốc kia cuối cùng cũng ngoan ngoãn "chịu bỏ qua" sau khi lăn lộn rồi cắn cậu mấy nhát toàn mấy chỗ khó giấu.

Tử Nguyên nằm trên giường bị chèn ép đến không còn sức nhúc nhích. Thầm than người yêu mình ngu ngốc lại hờn ghen! Tuy nhiên nó cũng hẳn là điều xấu!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net