22:37 - sự đau khổ bắt nguồn từ chiếc kính râm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22:37, cũng đã lâu rồi ha.

Thực ra tôi cũng chẳng muốn tìm đến cái bản thảo này, hay đăng bất kì phần truyện nào mới, vì nó chỉ chứng tỏ rằng tôi không ổn. Tôi thật sự không ổn, ít nhất là với mối quan hệ này, nhưng để tỏ ra bình thản thì tôi làm khá tốt.

Tình yêu là thứ cho con người nhiều đau khổ, cũng là thứ thuốc chữa lành đầy hiệu nghiệm. Tình yêu làm con người ta mù, hoặc như một chiếc kính râm màu đen vậy. Khi đeo vào thì chúng ta phải mò đường, gặp được người dẫn đường tốt, chúng ta đi trên con đường trải đầy hoa và tận hưởng cái ánh nắng ấm áp, gặp người không biết đường xá, con đường chúng ta đi hoàn toàn phụ thuộc vào họ, nhưng đa số thì họ sẽ dắt chúng ta dẫm lên những cái gai và làm chúng ta chảy máu. Có lẽ, cảm xúc của tôi cũng phụ thuộc vào những việc làm của cậu ta, như chuyện tôi nghe kể hôm nay là cô bạn cùng bàn đã lấy giúp gì đó ra từ áo cậu ta, tim tôi hẫng một nhịp, như cảm giác hồi mùng 1 Tết, nhưng giờ đã hơi chai sạn.

Để mà nói trong mối tình này, được và mất của tôi ngang nhau. Mất thì mất quá nhiều rồi, các bạn cũng biết, mệt mỏi về tâm hồn, mệt mỏi về sự vô tâm, mệt mỏi về sự không rõ ràng và sự dửng dưng của đối phương. Vậy còn được, chắc chỉ có được những đau khổ, dù sao thì chúng cũng giúp tôi quen với những cảm giác ấy, để khi có dịp gặp lại chúng, tôi không bất ngờ. Có thể là còn giúp tôi luyện được tính kiên nhẫn, bây giờ tôi chỉ cần sử dụng chúng vào đúng việc và đúng lúc, không dành sự kiên nhẫn của mình cho những người không xứng

Chẳng ai mà muốn gặp lại những đau khổ đâu nhỉ ?

28/2


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#langman