Chương 2. Bộ ba

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chưa đầy một tuần nó đã nắm rõ tình hình trong lớphay nói đúng hơn là tìm hiểu thành tích học tập bonus nhân thân của từng đứatrong lớp, dĩ nhiên qua kênh thông tin quen thuộc – Tâm. Nó thật sự bái phục EQcủa Tâm, con nhỏ có thể bắt chuyện và làm quen nhanh chóng với mỗi đứa trong lớp,một chuyện không tưởng với một đứa lầm lì, ít nói như nó. Nghe Tâm kể, có thểhình dung ra lớp nó là nơi tập trung nhiều cao thủ, không những học giỏi màcũng không ít những thành phần cá biệt. Điển hình là thằng Phát- tổ trưởng tổnó, mấy đứa trọng lớp thường gọi nó là Phát Đạt ma, vì nó theo đạo Phật, mở miệngra lúc nào cũng Phật dạy rằng. Khi đang cần đi toilet không nên dại dột mà nóichuyện với nó vì khả năng bị thận của bạn là rất cao, đó là kinh nghiệm xươngmáu của nó, tuy vậy nhưng Phát là chúa ngôn ngữ của cả lớp, nó không những giỏitiếng Anh, mà nghe đồn còn biết cả tiếng Hàn và Trung. Có lần, nó đi ngang qua,thấy Phát đang lẩm bẩm gì đó, tò mò nó hỏi: "Bạn đang đọc gì vậy? Nghe ngộquá!". Phát ngước lên: "Tui đang đọc kinh tiếng Phạn." Nó gượng cười: "À, ừm,tui đi xuống căn tin đây", rồi nhanh chân bước, nó sợ Phát lại kêu nó nghe hếtbài kinh một lượt, chắc nó khóc ròng mất. Nói về học tập thì không ai qua đượclớp phó học tập lớp nó – Tín, không những siêng năng hắn ta còn cực kì thôngminh, không biến hắn giỏi nhất môn gì vì môn nào cũng giỏi. Quả thật cuộc đời lắmbất công, khi bạn sinh ra đã là thiên tài mà bạn còn cố gắng gấp 10 người khác,giống như trong một cuộc đua khi người khác còn loay hoay ở vạch xuất phát thìbạn đã gần đến đích mà còn được cấp hẳn một chiếc mô tô. Nó rất ghen tị nhưngcũng vô cùng ngưỡng mộ Tín, nó chỉ biết lắc đầu "đúng là con nhà người ta trongtruyền thuyết." Tuy vậy, ông trời cũng còn một chút xíu công bằng, Tín nhỏ con,nó còn thấp hơn tụi con gái trong lớp – chắc suy nghĩ nhiều quá lớn không nổi,nó nghĩ vậy. Trong lớp nó cũng tồn tại không ít đại mỹ nhân, chẳnghạn Thảo Nguyên phó bí thư với má lúm đồng tiền kèm chiếc răng khểnh đã đủ làmmấy đứa con trai trong lớp liêu xiêu. Nhìn chung mấy đứa con gái trong lớp nó đềumặt xinh, dáng chuẩn, à thì trừ nó và Dung ra. Không nói đâu xa xôi, chỉ sosánh nó với Tâm thôi thì nó cũng thấy thua kém bội phần. Từ nhỏ nó đã lớn lêncùng Tâm. Trong khi Tâm ngày càng trưởng thành càng xinh đẹp, thì nó vẫn như vậy.Nó giống ba, ngay cả ngực cũng giống. Vì vậy, nó rất ghét mặc áo dài, vì trôngnó chẳng khác nào tấm ván ép cả. Nó tự an ủi rằng dù sao nó cũng là người chungthủy vì "trước sau như một". Nhiều khi nó bị bạn bè trong lớp chọc, lúc đầu nótức lắm định nhào vào đấu võ mồm với tụi nó, nhưng nghĩ lại mình là người yếuthế nên thôi.

Đối với bộ ba của nó, nó tự nhận mình là "bộ óc", cònTâm là "bộ mặt", còn nó và Tâm ưu ái đặt cho Dung là "bộ hàm" của nhóm – vì Dungăn nhiều, nhưng tay nghề nấu ăn của Dung thì khỏi phải bàn, đi cùng nó là autocó đồ ăn ngon. Vì vậy, nhóm tụi nó thường tụ tập ở nhà Dung, lúc thì họp nhóm,lúc thì tám nhảm, lúc lại bày ra làm bánh. Những lúc như vậy, nó cảm thấy cuộcsống trôi qua thật êm ả, nó cứ ước gì thời gian cứ trôi chậm lại để nó từ từ tậnhưởng cuộc sống không quá nhiều lo nghĩ của người lớn, cũng không thơ ngây bồngbột của trẻ con. Tụi nó mắc võng ngoài vườn, vừa nhâm nhi mẻ bánh vừa làm hoặcdăm ba trái xoài, trái mận vừa hái được vừa kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện trêntrời dưới đất. Thấm thoắt, tụi nó đã vào học được ba tháng, hầu như nó đã biếtthậm chí biết rõ tính cách và năng lực của từng đứa trong lớp. Ban đầu, nó thậtsự bị sốc vì tụi lớp nó học rất giỏi, khi học cấp hai nghe đồn tụi nó còn đithi học sinh giỏi cấp huyện, cấp tỉnh gì đó. Còn nó, nó tự nhận mình còn thuakém bạn bè một khoảng rất xa. Nhưng tính cách nó tùy hứng, lại hay lười, chưabao giờ chịu cố gắng hết sức nên dần dần nó cũng không quá gò bó bản thân phảihọc cho kịp đứa này, đứa kia, nó cứ học theo cách nó vẫn học. Nó nằm đung đưatrên võng, đầu gối lên tay, ngước nhìn những đám mây trắng đang lửng lơ trôi trênbầu trời, chợt tiếng Tâm cắt ngang dòng suy nghĩ của nó: "Hồi sáng tụi bây làmkiểm tra được hết hong?". Nó nói: "Ừ, thì có làm hết mà không biết có đúngkhông, câu 2 điểm tao thấy hơi ghê." Tâm hắn giọng: "Làm đúng là một chuyện,trình bày không theo yêu cầu của thầy thì cũng đi tong." Dung chen vào: "Ai chứ,ăn điểm của ông thầy Toàn còn chua hơn me dốt." Thầy Toàn, dạy toán lớp nó,cũng là tổ trưởng tổ toán của trường. Người ta nói tên như thế nào thì ngườinhư thế ấy quả là không sai. Thầy là một người vô cùng cầu toàn và nghiêm khắc,chỉ cần nhìn cái cách thầy nắn nót viết chữ O tròn như đặt compass vào xoay là biết. Đặc biệt, thầy là người vôcùng thích sạch sẽ, nếu trên bàn hoặc trên bảng không lau sạch, thầy sẵn sàng bỏluôn tiết đó để tụi trực nhật làm sạch mới chịu dạy. Nhiều lúc nó thật không chịunổi. Tụi nó tám đủ thứ chuyện, đương nhiên nói về thầy cô là một đề tài bất tận.

Tương tự như mấy đứa trong lớp, nó cũng am tường vềthói quen cũng như cách dạy của từng thầy cô. Khi đã chán nói về thầy cô, tụinó lại bàn đến mấy đứa trong lớp. Tâm khơi gợi: "Nghe tụi nó nói, thằng Tínthích Thảo Nguyên đúng hong." Nó há hốc mồm: "Ê, hồi nào vậy? Sao tao không biếtgì hết." Tâm trề môi: "Đợi tới mày biết chắc hết nguyên trường này biết luôn rồiquá, mà không nguyên tỉnh này chớ. Mày là chúa mù thông tin, hay nói đúng hơnlà người đi sau thời đại." Dung thêm vào: "Chuyện rần rần trong lớp mấy hôm naymà mày cũng không biết hả Dương, thôi bó tay. Bữa thằng Tín đem hoa vô lớp tặngThảo Nguyên mà nó không nhận, chắc nó chê thằng Tín lùn quá." Nó bèn nói: "Úigiời ơi, con gái bây giờ toàn nhìn bề ngoài, thằng Tín học giỏi vậy còn chêsao?" Dung và Tâm hùa vào: "Ừ, thằng Tín giỏi vậy mà cũng có đứa chê, tiếc thiệtDương hé. Thôi vậy Dương hốt Tín luôn đê." Thì ra nó đã bị cho vào tròng khi nào không hay,đúng là lũ bạn chết tiệt, không giỏi gì ngoài việc trêu ghẹo người khác. Nóđánh trống lảng: "Ừm, tao cũng nghe thằng Thắng lớp 10T8 để ý con Dung á. Hômqua tao tận mắt chứng kiến nó đưa nguyên bịch chôm chôm cho con Dung luôn, ghêthiệt." Dung la toáng lên: "Bậy bạ hà má ơi, có đâu. Má tao mua chôm chôm nhànó cho dì tao, nó đi học sẵn xách qua, có gì đâu. Tụi bây là chúa suy diễn." Nótiếp thêm: "Không có thì thôi, làm gì mà la ghê vậy, cái này là có tật giậtmình nè. Ha ha ha." Nó làm Dung ngượng chín cả mặt. Tâm nhảy vào làm hòa: "Thôiđi hai má ơi, cãi hoài hà, chừng nào có người yêu thật thì hãy cãi sau, mệtghê." Nó và Dung cùng nhìn Tâm: "Xinh như mày mà chưa có thì tụi tao sao có cửa."Tâm không thèm nói với tụi nó nữa, dắt xe đạp ra về. Nó gọi với theo: "Về hả, đợitao với."

Tối hôm đó, nó cứ suy nghĩ mông lung về những câunói của đám bạn hồi chiều. Trước giờ nó có thích ai chưa nhỉ. Nó cẩn thận ràsoát lại "lịch sử tình trường" của mình, nhưng thật đáng buồn đó hoàn toàn là mộttrang giấy trắng. Sống đến từng tuổi này, nó chưa bao giờ rung động trước mộtthằng con trai nào, hay thậm chí là say nắng cũng chưa từng. Nó thường tưởng tượngra cả trăm lần kiểu người nó thích, ít ra bề ngoài cũng xem được không đến nỗixúc phạm người nhìn, thông minh, tài giỏi, "vào trong phong nhã, ra ngoài hàohoa". Đấy, yêu cầu của nó có cao lắm đâu, sao chẳng bao giờ nó gặp được ngườinhư thế, tụi con trai trong lớp nói về ngoại hình thì đẹp trai có thừa nhưng độ"trẻ trâu" thì vô đối, do đó nó chẳng thấy rung động hay xáo động gì với mấy đứađó cả. Suy nghĩ một hồi, bỗng nó giật mình sững sốt: "chẳng lẽ mình vốn dĩkhông thích con trai sao? Vậy mình thích con gái à, mình là les sao?". Suy nghĩvừa thoáng qua trong đầu khiến nó bất giác rùng mình, ba mẹ mà biết được chắcđuổi mình ra khỏi nhà mất. Nhưng rồi nó cũng tự trấn an: "Không phải đâu, khixem phim mình vẫn tia trai đẹp để ngắm mà, vậy là mình vẫn thích con trai ấy chứ,chỉ là chưa gặp được người khiến mình thích thôi." Nó lắc lắc đầu cố không suynghĩ nữa: "ngủ thôi, mai có bài kiểm tra rồi, suy nghĩ vớ vẫn không khéo lại ănhành." Đó là lần duy nhất nó "nghiêm túc" suy nghĩ về chuyện tình cảm, còn saunày nó không bận tâm để ý và nó cũng không thừa thời gian.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net