Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Ngày hôm sau cũng thật kì lạ, nữ nhân hung dữ kia cũng không có đến bắt y đi làm việc nữa. Hoặc giả nàng có đến thì y cũng chẳng thể hay biết. Hiện tại người bên ngoài nhìn vào có thể dể dàng phát hiện, Kha Vũ hiện tại đang sốt rất cao.

"Ư..ưm..." Kha Vũ từ trên giường hai tay chống lấy đầu ngồi dậy, đầu y lại nhức nữa rồi, y thật không biết làm sao để có thể không đau đầu nữa.

Bổng chốc Kha Vũ như nhớ ra gì tức thì hoảng hốt lén lút chạy đến cửa 'hiện tại đã là canh mấy rồi ' y hôm qua vừa ăn đòn. Hôm nay lại cả gan tiếp tục ngủ trể, nữ nhân kia có phải hay không là đang đợi ngoài kia để chờ mắng y?

Kha Vũ dáng người lé lút, cánh tay hơi run hé mở cửa...

Không có ai bên ngoài cả, Kha Vũ nhẹ thở phào chống lấy thân thể trở về giường. 'Thân thể cảm thấy thật mệt mỏi mà...'

Bao tử bé nhỏ bị bỏ quên từ hôm qua rốt cục khóc lóc biểu tình dữ dội. Kha Vũ đành phải lần nữa chống mình ngồi dậy nhìn đến cái bàn giữa phòng. Kha Vũ nhớ nữ nhân hôm qua nói có chuẩn bị cơm chiều cho y, nhưng cơm kia đã qua một đêm rồi. Củng không có bảo quản trong rạp che, ăn vào sẽ bị bệnh mất.

Bao tử bé nhỏ lại biểu tình rồi. Kha Vũ phải làm sao đây...

'A!!' Kha Vũ chợt nhớ ra gì đó liền chạy về phía tủ quần áo lục lục lọi lọi một hồi rốt cục tìm được thứ mình cần liền vui mừng cười tươi.

Đây là kẹo đường viên lúc trước y ăn không hết liền giấu vào đây một ít, cảm thấy nửa đêm đối bụng cũng không sợ không có đồ ăn.

Hiện tại chính là phát huy triệt để công dụng a. Kha Vũ hạnh phúc bốc ra hai viên kẹo đường chậm rãi nhấm nuốt. Phàm dù bắt y làm việc cực nhọc thế nào, chỉ cần được ăn kẹo đường viên , y chắc chắn sẽ có thể tiếp tục làm việc. Kẹo đường viên thực sự chính là vật hấp dẫn nhất đối với y.

Sau khi ăn hết hai viên kẹo, bao tử bé nhỏ rốt cục cũng không có biểu tình nữa. Kha Vũ lần nữa xác minh ngoài cửa không có ai đến mới có thể an tâm một chút mà an tĩnh ngủ.

Bệnh của Kha Vũ thực sự là mỗi ngày điều lấy đi của y một phần sức lực, càng ngày càng nhiều hơn. Kha Vũ nghĩ, ngủ là biện pháp tốt nhất giúp y hồi phục lại. Vì vậy Kha Vũ y phải tranh thủ ngủ nhiều nhất có thể đã...

Y nằm cuộn mình trong chăn dù cả thân điều đã nhiễm một tầng mồ hôi...

Quả như lời Diệp Tư Anh căn dặn, ngày hôm đó dù là trưa hay chiều điều không có ai đưa đến cho y dù là một chút thức ăn. May mắn thay kẹo đường viên y dự trữ được mấy ngày trước cũng không phải ít. Nếu thật sự sắp tới đều không có thức ăn, y tin tưởng mình ít nhất cũng sẽ không bị đói chết. Mạn Nhi thực sự đem đến cho y rất nhiều, dù mỗi lần y ăn nàng điều nhắc nhở y không nên ăn quá nhiều. Nhưng trong thật tâm, Mạn Nhi vẫn rất dung túng cho y.

Kha Vũ mỗi lần ăn kẹo đường viên điều cảm thấy rất nhớ Mạn Nhi, khóe mắt y điều không khống chế được cảm giác cay cay. Y thực sự mong Mạn Nhi có thể mau chóng quay về...

.

Ngày hôm sau, sáng tinh mơ Diệp Liễu Yến đã đến xốc đầu y dậy bảo y đi hầu trà cho Diệp Tư Anh.

Hai cánh tay của Kha Vũ vốn chỉ được y ngốc nghếch xử lí qua loa, miễn cưỡng chỉ có thể không khiến vết thương nhiễm trùng mà thôi. Thực sự bắt đôi tay nhỏ, yếu ớt đó tiếp tục làm việc quả thực có chút quá sức.

Diệp Liễu Yến dắt y ra khỏi Trân Hoa Các rẻ vào hành lang phía tây, vượt qua hai ba đoạn hành lang, y và ả rốt cục dừng lại trước một phòng rất lớn, từ bên trong không ngừng tỏ ra mùi thơm phong phú. Bên trên có ghi hai chử ' Trù phòng' rất lớn.

Diệp Liễu Yến bắt y đứng đợi trước cửa trù phòng, mình ả vào bên trong pha pha chế chế cái gì đó. Một lúc sau liền bưng ra một khay trà bắt y bưng.

Lại đi qua rất nhiều hành lang nữa, mãi đến lúc hai bàn tay Kha Vũ đã run rẩy kịch liệt mới dừng lại trước một tiểu môn khá lớn, bên trên có ghi ba chữ ' Liên Hoa Các' . Kha Vũ chậm rãi đọc ba chữ đó trong lòng âm thầm thở phào một hơi miên man suy nghĩ 'thật may là đã đến nơi.'

Thật ra Liên Hoa Các cách trù phòng cũng không tính là xa. Chẳng qua Diệp Liễu Yến dắt y đi đường vòng, y vậy nhưng ngốc tới nỗi đi qua một đoạn đến mấy lần cũng chẳng hay biết.

Diệp Liễu Yến đẩy cửa xoay đầu lại âm trầm liếc y "Mau vào đi! Phu nhân đang đợi bên trong."

Kha Vũ cũng luống cuống bưng mâm trà theo vào bên trong. Kha Vũ còn đang thắc mắc người mà y phải hầu hạ hôm nay là ai, bấc quá bước vào bên trong không bao lâu thì liền có lời giải đáp.

"Diệp...Diệp...tỷ ...??" Kha Vũ nhìn nữ nhân trước mắt mà ngơ ngác. Đây là người mà mấy ngày trước y đã phải dâng trà tế lễ đây mà, tại sao người ấy lại ở đây?? Chẳng lẽ nàng là người mà nữ nhân hung dữ nhắc đến??

"Cái gì? Ai là tỷ tỷ của ngươi? Thân phận thấp hèn như ngươi mà dám mơ mộng làm tỷ đệ với bổn tiểu thư sao?" Diệp Tư Anh dùng quạt che miệng cười khinh rẻ.

Nhưng không phải Mạn Nhi nói y phải kêu nàng là tỷ tỷ sao?? Nếu không kiêu như vậy, vậy y phải xưng hô như thế nào??

Diệp Liễu Yến hung dữ lại gầm gừ "Ngươi còn đứng đó làm gì! Còn không mau quì xuống dâng trà cho phu nhân!?"

'Nhưng..không phải Mạn Nhi bảo không cần đối tỷ tỷ quì hay sao? Ngay cả kế mẫu cũng không phải quì mà? Y vẫn còn nhớ rõ, mẫu thân y đã dạy chỉ được quì trước lão ông lão bà thôi mà? Vậy rốt cục là sao??' Kha Vũ không hiểu ngước nhìn nữ nhân hung dữ.

Diệp Liễu Yến ghì chặt dây roi bên hong hung dữ liếc nhìn y " Nhìn ta cái gì? Ngươi đây là khinh thường Diệp phu nhân đây sao??! Hiện tại được che chở một ít liền có gan không xem ai ra gì rồi?? Chẳng lẽ ta hôm qua đối ngươi đối xử còn nhẹ sao?" Nữ nhân hung dữ này, thực sự mỗi câu nói ra điều không kiêng nể bất kì ai .

Kha Vũ nhớ tới đôi bàn tay vẫn chưa lành lặn của y tức thì khiếp sợ lắc lắc đầu run rẩy quì xuống hai tay quấn đầy vải trắng từ từ nâng lên mâm trà cao quá đầu. Bộ dạng hiện tại không khác gì một tiểu bạch thỏ đang bị con người kịch liệt ức hiếp.

Thế nhưng nếu nói theo tầm nhìn của hai nữ nhân kia. Bộ dạng Kha Vũ hiện tại thật hèn mọn. Một kẻ hèn mọn mang khuôn mặt khả ái, cả hai kết hợp lại chẳng khác nào muốn người khác hung hăng chà đạp y.

Diệp Tư Anh âm trầm nhìn xuống rất lâu mới mở miệng hỏi "Ngươi...bị câm sao?" Thái độ hỏi hoàn toàn là giễu cợt.

Kha Vũ lắc lắc đầu, trí óc liền kịch liệt suy nghĩ nên gọi người trước mắt như thế nào, theo trí nhớ của y hình như Mạn Nhi đã gọi nàng là....

"Diệp...Diệp..phu..nhân..dùng trà..." Kha Vũ cố gắng nói thật chậm để họ không phát hiện ra bệnh của y.

Hoàn hảo Diệp Tư Anh đối với cách xưng hô của y tỏ vẻ tương đối hài lòng, thanh tao cầm tách trà trên mâm lên chuẩn bị thưởng thức.

Kha Vũ còn chưa kịp thở phào liền cảm thấy một bên má một trận tê liệt cả người y điều ngã xuống đất, mâm trà trên tay y cũng rớt xuống vỡ tan tác.

'Chát!!!' Kha Vũ ngơ ngác dùng bàn tay quấn đầy vải trắng run run đưa lên má. Má y một trận tê liệt huống hồ đã không còn cảm giác nữa, nước mắt bất giác rơi xuống vài giọt nhưng rất nhanh bị y cắn môi trong mà kìm lại. Bản thân lại theo thói quen gục mặt xuống dù là gì cũng không dám nhìn lên.

Diệp Tư Anh vừa nhấp môi tách trà lần đầu tiên liền nhíu mài đập mạnh chén trà xuống bàn, tức thì quay sang tác Kha Vũ một cái, nàng như vậy còn chưa thõa mãn tiếp tục hét lớn "Tiện nhân! Đây mà là thứ gọi là trà sao?! Ta nghĩ ngươi là đang rắp tăm hãm hại bổn tiểu thư có đúng hay không??!!"

"Cái gì! Cái thân nam kỉ này. Lúc nãy ta kêu ngươi pha trà cho phu nhân. Ngươi lại dám bỏ cái gì khác vô bên trong, thật không biết sống chết mà!!" Diệp Liễu Yến hùng hùng hổ hổ quất dây roi chan chát xuống nền đất.

Kha Vũ nhìn những dấu hằn trên đất mà nước mắt cũng không thể kìm được nữa, cũng không biết phải phản ứng như thế nào. Trà kia lúc nãy y vẫn nhớ rõ là nữ nhân hung dữ kia pha, y hoàn toàn không có được rớ tới ngoại trừ bưng đến nơi đây. Nhưng mà bây giờ nữ nhân kia lại nói là y pha, y phải giải thích làm sao đây, y thật sự không có làm mà.

Kha Vũ lồm cồm ngồi dậy hướng Diệp Tư Anh khoa tay múa chân giải thích "Diệp..phu.nhân..tôi..tôi không có ..pha..tôi.không.có..", nước mắt trên mặt thi thoảng lại rơi xuống như muốn nói y thực sự không có làm.

Diệp Tư Anh đột ngột quay sang một bên điệu bộ giống như sắp ngã, khẽ lấy vành áo che miệng, đôi mắt phượng của nàng cũng rủ xuống khẽ khẽ nói "Ta biết rồi..là Kha Vũ đệ đây vẫn còn chấp nhức ta hôm đó nóng giận không nhận tách trà tỉ đệ của đệ, cho nên..cho nên hức"

Diệo Tư Anh điệu bộ đáng thương ngã nghiêng về một bên, Diệp Liễu Yến hoàn hảo bên cạnh đỡ nàng, cũng hiền từ mà khuyên nhủ "Phu nhân. Xin người đừng thương tâm, là chúng ta có lỗi trước xin người đừng thương tâm. Chỉ mong Kha phu nhân tha lỗi cho phu nhân, nô tì bằng lòng thay phu nhân chịu người sai khiến"

' Chuyện gì vậy??' Kha Vũ hoàn toàn trở nên ngớ ngẩn trước sự thay đổi cách cư xử đột ngột của hai nữ nhân trước mắt. Y hoàn toàn không hiểu hai người trước mắt đang nói gì nữa.

Bất quá không tới một phút sau, phía tiểu môn Liên Hoa Các liền vang lên một giọng nói bănng lãnh.

"Chuyện gì đang xảy ra bên trong vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net