Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đường Trình Phong thân là quan tri huyện của trấn Hoa Cư, cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của hắn xảy ra điều rất có qui tắc. Hôm nay như thường lệ, hiện tại là thời khắc hắn buông thả chính mình đôi chút để có thể an tĩnh ăn một bữa cơm. Nào ngờ vừa mới đi nang qua Liên Hoa Các liền nghe bên trong xuất hiện tiếng ồn ào khác thường, vì vậy hắn liền đi vào.

'' Bên trong là đang xảy ra chuyện gì vậy?'' Đường Trình Phong vừa bước vào, sơ lược có thể thấy được một tình cảnh như sau: Diệp Tư Anh đang dựa dẫm vào nô tì của nàng, điệu bộ điều giống như là sắp khóc, nô tì kia thấy hăn cũng hơi hơi cúi đầu gọi hai tiếng ''gia chủ'' nhưng tay vẫn không quên đỡ chủ nhân của ả, mà đứng gần đó lại chính là người mà hắn mới gặp cách đây vài ngày trước, một sửu nhân khuôn mặt điều đã đầm đìa nước mắt, cả thân hình y điều mơ hồ gần như không cử động ngơ ngác nhìn về phía hắn. Đường Trình Phong thấy được, người này hai cánh tay điều bị quắn rất nhiều vải bó, nhìn sơ còn có thể thấy được vết máu đã khô.

Phút chốc người kia dường như đang nhận ra hắn là ai, hắn dù đứng từ cửa cũng có thể dễ dàng nhận thấy con người kia phút chốc giật bắn lên, cuống cuồng không ngừng lui về sao, hi vọng có thể tìm được một chỗ để trốn.

'' Tướng công! chàng..chàng đến đây sao không thông báo trước..ta..hại ta điều không có chuẩn bị đón chàng!'' Diệp Tư Anh dáng vẻ có hơi bất ngờ với sự xuất hiện của Đường Trình Phong vội vàng được Diệp Liễu Yến đỡ đứng dậy, trước khi chào tướng công của chàng còn không quên gạt đi giọt lệ ở khoé mắt.

Sau khi Diệp Tư Anh đối Đường Trình Phong hành lễ, Diệp Liễu Yến cũng liền hành lễ theo, duy chỉ có Kha Vũ vẫn đang không ngừng hoảng hốt tìm nơi để trốn. Điều đó làm Đường Trình Phong thoáng không vừa lòng, cất miệng nói '' Ta dù gì cũng tính là chồng của người, dù là nam nhân nhưng chẳng lẽ lễ nghi vốn có đối với phu quân của mình ngươi cũng không biết?'' Lời nói này tuy không có kêu tên, nhưng ai ở đó điều có thể thầm hiểu lời này chính là đang muốn hỏi Kha Vũ.

Kha Vũ bị hỏi tới, đôi mắt xinh đẹp huống hồ lại sắp rơi nước mắt, thật may là y đã khống chế lại được,vội vội vàng vàng cuối đầu hơn 90 độ mà hành lễ miệng lắp bắp nói '' Trình..Phong....''

Đường Trình Phong từ đối mặt vời Diệp Tư Anh liền đi ngang qua nàng bước đến đối mặt với Kha Vũ từ nãy đến giờ vẫn chưa có ngốc đầu dậy, bàn tay hắn khẽ nâng mặt y lên nho nhỏ hỏi '' Điều ta dạy ngươi đêm đó... chẳng lẽ ngươi đã quên??''

Kha Vũ bị ép buộc phải ngước lên, muốn tiếp tục tránh né cũng không tránh né được nữa,, cuối cùng chỉ còn cách phải đối mặt với ánh mắt lạnh như băng kia. Ngay khi người trước mắt đối y hỏi một câu, trí óc y liền như bị ép buộc mà hoạt động hết công sức 'Ngày hôm đó...? Ta.. đã từng gặp người này hay sao..??' Y còn đang miên mang suy nghĩ cố gắng phân tích câu nói của Đường Trình Phong, thì lúc này Đường Trình Phong có vẻ như đã nhận ra phản ứng của y, tiếp tục tốt bụng bỏ thêm một cậu sát ngay bên vành tay Kha Vũ ''Là đêm...mà ta biến ngươi thành người của ta..ngươi đã nhớ hay chưa..??'' Kế đó còn gian tà thổi một ngụm khí vào tay Kha Vũ.

Kha Vũ lần đầu tiên trong cuộc đời có loại cảm xúc lạ lẫm đó, từ tay đột ngột truyền đến một luồng điện huống hồ muốn làm y tê liệt, đến chân cũng không đứng vững được nữa, khuôn mặt khả ái điều đỏ bừng mơ mơ hồ hồ nói ''...Phu...phu..quân...??" May mắn đã có Đường Trình Phong bên cạnh đỡ y, y vì vậy mà cũng không bị té xuống lần nữa, bất quá nhanh chóng Kha Vũ liền cảm nhận được mình đang dựa dẫm vào trong lòng người kia, mặt y liền càng đỏ hơn luống cuống đẩy nhẹ người đang đỡ y ra.

Đường Trình Phong đối thái độ của y hiện tại cũng tương đối hài lòng không truy cứu nữa quay sang hỏi Diệp Tư Anh- nữ nhân một giây trước vẫn còn đang liếc Kha Vũ đến hận không thể nghiền nát xương tuỷ của y vậy mà một giây sau liền trở lại vẻ đáng thương hề hề trước đó.

Bất quá vừa đủ để khiến Kha Vũ sợ hãi mà càng tránh xa Đường Trình Phong thêm mười phần.

''Tư Anh, nàng và Kha Vũ là đang cãi nhau hay sao mà cả Liên Hoa Các điều ồn ào đến vậy?''

Diệp Tư Anh đáng thương khe khẽ nhích lại gần hắn, khuôn mặt hơi cúi mà nói '' Tướng công. Ta là lần trước đối với Kha Vũ đệ đây là vì tức giận mà không nhận chén trà tình tỉ đệ của y, cho nên hôm nay ta mới ngỏ y mời y sang dùng một tách trà xem như là tạ lỗi. Này cũng có thể xem là lỗi của ta, có thể trà mà ta dặn dò Yến Nhi chuẩn bị không hợp ý Kha Vũ đệ nên...nên mới thành ra như thế này..hức..''

Diệp Liễu Yến bên cạnh sau khi nghe Diệp Tư Anh nói xong liền quì xuống hướng Kha Vũ mà nhận tội '' Kha phu nhân, là nô tì đáng chết không chuẩn bị loại trà tốt nhất của Đường phủ mà tiếp đối mới hại sự tình ra nông nỗi này. Cuối xin Kha phu nhân tha lỗi, gia chủ tha lỗi.''

Kha Vũ lắc đầu kịch liệt lúng ta lúng túng không biết làm sao, hai người này đem sự việc không đúng sự thật một đường nói ra đến mi mắt cũng không thấy động một cái

Kha Vũ căn bẳn đến một điểm cũng không có chỗ xen vào, hoàn toàn bị hai người này xoay như chong chóng. Y chỉ còn biết cách khẩn cấp nhìn Đường Trình Phong mà lắc đầu liên tục, mặc cho y hiện tại đối với người tên Đường Trình Phong này có bao nhiêu sợ hãi, nhưng y biết người này có thể giải vây cho y.

Đường Trình Phong nhìn y không nói gì, quay sang khẽ ôm Diệp Tư Anh vào lòng hướng Kha Vũ nói '' Ngươi là người mới đến, nàng dù nói sao so với ngươi cũng là người đến trước, ta không cần biết chuyện này là ai sai. Nhưng ngươi phải hiểu đạo lí người đến sau nến cư xử thế nào đối với người đến trước được chứ !'' Đường Trình Phong nói hoàn toàn là dạy bảo, nghe sao cũng không ra một câu trách móc.

Nhưng Kha Vũ lại chẳng thể hiểu sâu xa đến vậy, lời của Đường Trình Phong vào tay y nghe giống như là đang nói y là người có lỗi vậy, y uỷ khuất đến độ gấp gáp, y muốn nói hết tất cả sự thật ra nhưng lời đến miệng cũng chỉ là ''ta..ta..'' Hoàn toàn một chút cũng không giống với ý y muốn. Kha Vũ gấp đến độ cả hai tay y điều đau nhức, giống như là bọn chúng đang biểu tình vì phải chịu oan ức uổng công vậy.

Đường Trình Phong dĩ nhiên vô pháp biết được tâm can Kha Vũ đang nghĩ gì, chỉ lặng lẽ cắt đứt câu nói lắp của Kha Vũ mà ra lệnh '' Người đâu. Đưa Kha Phu Nhân về Trân Hoa Các.'' Hắn thực sự cảm thấy có chút chán ghét sự nói lắp kia của Kha Vũ, dù thanh âm nghe rất hay, nhưng cứ nói lắp như vậy quả thật có hay cách mấy cũng điều hỏng cả.

Kha Vũ ngỡ ngàng nhìn Đường Trình Phong, y từ nãy đến giờ điều cố gắng giải thích cho Đường Trình Phong hiểu, y bối rối đến độ toàn thân điều mơ hồ đã bị mồ hôi làm cho ước đẫm. Vậy mà hắn một chút cũng không tin y, cũng không cần nghe y giải thích.

Hạ nhân nhanh chóng từ bên ngoài bước vào đối Kha Vũ khẽ cúi đầu một cái rồi ôn tồn nói '' Kha phu nhân, mời.''

Kha Vũ ngước nhìn theo bóng dáng Đường Trình Phong đang dìu Diệp Tư Anh về tư phòng của nàng, đáy mắt y hoàn toàn bị bảo phủ bởi sự thất vọng. Nhanh chóng y liền quay lại cúi đầu, thỉ thoảng lại khe khẽ lắc đầu như muốn nói y thực sự không có tâm ý xấu xa đối với Diệp Tư Anh kia, nhưng liệu có ai nghe y hay không, y dù ngốc nghếch nhưng vẫn có thể hiểu được, trên đời này ngoài mẫu thân và Mạn Nhi ra sẽ không có ai vì y mà tin tưởng chở che cho y nữa đâu.

Kha Vũ đi càng ngày càng xa Liên Hoa Các từ lâu đã đóng cửa, hiện trạng bây giờ trong đầu y chỉ vang lên một ý nghĩ duy nhất 'Đường Trình Phong có lẽ..vĩnh viễn sẽ không bao giờ tin y...'

.

Chiều hôm đó, trù phòng lại chuẩn bị cho y một bữa ăn vô cùng thịnh soạn đưa đến tận bàn tròn trong phòng của Kha Vũ, nhưng y lúc này chỉ cuộn tròn mình ngồi một góc trên giường, cái gì cũng không chú ý tới nữa. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, không ngủ cũng không tỉnh táo...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net