Chương 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tầm mắt lả lơi nhẹ nhìn, Mạn Nhi mới phát hiện. Tiểu chủ trước đó là đang dùng bữa sáng sao?? Lẽ ra nên để tiểu chủ ăn sáng xong rồi mới ăn nhẹ mới phải. Nhưng Mạn Nhi còn chưa kịp suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng chú ý điểm bất thường ở bữa ăn.

Bàn ăn rộng lớn như vậy,... trên bàn ngoài bộ tách trà ra duy nhất chỉ có một tô cháo hoa thôi sao?

''Tiểu chủ! Trong lúc Mạn Nhi đi người đã bị bệnh sao?? Vì sao lại phải ăn cháo hoa??'' Mạn Nhi đưa tay đóng nắp hộp kẹo thu hút sự chú ý của Kha Vũ.

Kha Vũ ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, hình như lúc Mạn Nhi vừa đi y đã từng bệnh cũ chưa hết lại tái phát thì phải. Nhưng mà... từ thời điểm đó đến nay hình như.. cũng lâu mà nhỉ, mà từ lần đó, phu quân cũng đã chú ý đến y hơn, cho nên bệnh gì gì đó hiện tại đã hoàn toàn khỏi rồi. Như vậy...sẽ không sao nếu y nói mình không có bệnh có đúng hay không?

Kha Vũ nhìn nhìn Mạn Nhi sau đó lắc đầu.

Mạn Nhi nhìn Kha Vũ còn chăm chú hơn, chậm rãi hỏi lại một lần nữa ''Thật sự là không có chứ??"

Kha Vũ lại lắc lắc đầu ''Thật.. không có..'', Mạn Nhi nhìn y chầm chầm như vậy, có phải là không tin y hay không. Kha Vũ tự giác ngồi thẳng lưng ánh mắt nhìn thẳng vào Mạn Nhi như muốn nói – ta mới không có gạt ngươi đâu!.

Chẳng qua nhìn thẳng người ta còn chưa được một phút, mọi chuyện lại trở lại như cũ rồi.

'Aizza!! Tiểu chủ hôm nay thế nhưng lại dám nhìn thẳng vào ta rồi ư?! Như vậy có thể xem là có tiến bộ nha!!' . Muốn chăm sóc một người có đầu óc thuần khiết như vậy, trước hết phải lấy được lòng tin của người đó đã, mà Mạn Nhi ở khoảng này có phải đã thành công một bước rồi hay không? Chỉ cần tiểu chủ tin tưởng vào nàng, nàng chắc chắn sẽ không làm tiểu chủ phải thất vọng đâu.Mạn Nhi đối chi tiết nhỏ này vô cùng hài lòng, cũng không làm khó y nữa mà tiếp tục hỏi:

"Tiểu chủ - người không có bệnh thì tốt rồi. Nhưng nếu không bệnh thì tại sao lại ăn cháo hoa a?~, loại cháo này nếu là bình thường, ăn như vậy sẽ không đủ chất cung cấp cho thân thể, tiểu chủ người có hiểu không?"

Kha Vũ tất nhiên...không hiểu rồi. Y từ nhỏ một chữ bẻ đôi cũng không được nhìn, hằng ngày đều điên cuồng vì việc nhà. Một ngày có thể không chịu đói đã là may mắn lắm rồi, chứ đừng nói là tô cháo nóng hổi trắng tinh trước mặt. Cho nên đơn giản có thể nói, đối với Kha Vũ đây đã được xem là một bữa ăn ngon rồi.

''ta..ta..là..người..bên ngoài đem đến..'' vừa nói lại vừa quan sát thái độ của Mạn Nhi. Lại thấy sắc mặt của Mạn Nhi sao lại ngày càng xấu đi vậy, có phải là y nói sai gì rồi hay không? Kha Vũ không biết nên làm thế nào, chỉ biết luống cuống lấy tay chỉ bát cháo còn đang ăn dở lúc nãy nói lắp "..nóng..rất...rất..ngon...." "Mạn Nhi..?..ngươi ngươi..đừng đừng..giận ta.."

Kha Vũ lúc này cơ hồ vành mắt đã có chút đỏ rồi.

Mạn Nhi nhanh chóng nhận ra liền thu hồi hàn khí bình tĩnh nói :"Tiểu chủ - Người không làm gì sai cả, nên sẽ không có ai giận hay mắng người, Mạn Nhi cũng vậy. Mạn Nhi chỉ đang tự hỏi không biết ai là người cả gan dám đối xử với phu nhân Đường gia còn thua cả bậc nô tỳ như vậy thôi.

Thì ra Mạn Nhi không có giận mình, y thở phào một cái. Chưa kịp bình tĩnh lại nghe Mạn Nhi nói tiếp.

"Chủ nhân đã vắng nhà, bọn nô bộc liền lấn quyền lộng pháp, Mạn Nhi nhất định sẽ 'dạy dỗ' cho bọn họ biết thế nào là phép..." 'A!'

Mạn Nhi còn chưa nói hết câu liền nghe có tiếng thét xen vào làm nàng giật mình, vừa quay qua đã thấy Kha Vũ lui ra xa cách nàng mấy bước hai tay run rẩy, ''Đừng..Đừng..đừ..xin..đừng dạy dõ..dỗ..ta..cầu...xin..ngươi.!''

Mạn Nhi hoảng hốt, tiểu chủ bị gì thế này?! Sao tự nhiên lại sợ sệt như vậy, là mình đã nói gì sai sao?? Mạn Nhi chỉ vừa bước thêm một bước,Kha Vũ đã khiếp sợ lùi càng xa hơn, hai tay bất chợt ôm đầu ngồi xổm xuống rên rỉ cầu xin

''Mạn Nhi..tta..ta sai rồi.. ta không nên nên nói xấu..ngườ ngừ... khác.. đừng...đừng..đánh..đừng..''

Mạn Nhi thất thần đứng tại chỗ. Rốt cục là ai làm tiểu chủ ra nông nổi này, đây nhất định là sợ hãi từ chân tâm, nếu muốn một đứa trẻ khắc cốt ghi tâm điều gì đó. Người khác thường làm gì?

Mạn Nhi sa sẫm mặt mài, rốt cục là kẻ nào dám làm một đứa trẻ thuần khiết như tiểu chủ trở thành như thế này. Là người trong phủ sao??? Hay...chính là người đàn bà ác độc kia.???

"Tiểu chủ ngươi đâu có làm gì? Cho dù có đi nữa cũng sẽ không có ai dám đánh người đâu, người có hiểu không?" Mạn Nhi nhẹ nhàng khuyên bảo, nàng hiện tại thậm chí còn có thể nhìn thấy bờ vai y đang run rẩy.

Kha Vũ không nói gì cả, chỉ im lặng gục đầu, kiềm chế nước mắt sắp trào ra của mình.

''Tiểu chủ.....người có biết viết chữ không?'' Mạn Nhi bước đến Mộc Bàn đặc gần cửa sổ cầm lên một vài tờ giấy trắng cùng khay bút mực tiến về phía Kha Vũ.

Kha Vũ nghe hỏi liền ngẩng đầu nhìn Mạn Nhi như đang suy nghĩ gì đó, chỉ chốc sau liền lắc đầu.

"Nếu vậy...Nhân lúc Chủ Nhân không có ở đây, tiểu chủ để tôi dạy người về chữ viết nhé!!"

.

Đông hạ trung tuần, tuyết cuối năm phủ trắng mọi con đường, nhân sinh khắp nơi điều không khỏi lo lắng vì việc làm ăn có hay không sẽ gặp trở ngại. Tuy nhiên, nét nhộn nhịp của phiên chợ buổi sáng vẫn không vì thời tiết mà mất đi.

Mạn Nhi hôm nay vận phục trang dầy hơn thường ngày một lớp tiêu sái bước đến Tiêu Hoa Đường- Tửu điếm nổi tiếng nhất ở đây.

''Hoan nghênh quí khách!! AA! Là Mạn Nhi tiểu thư sao?! Ông chủ khách quen lại đến 'lấy hàng' kia kìa'' Tiểu nhị nổi tiếng nhất điếm – Tôn Ngữ hào hứng nói.

Mạn Nhi hiếm hoi cho ra một nụ cười mỉm "Tiểu Tôn, ta chỉ là phận người hầu của Đường phủ, ngươi đừng cứ gọi là tiểu thư mãi như thế, nếu để người ngoài nghe được sẽ ảnh hưởng đến danh dự của ta và cả Đường Phủ nữa."

"Nói như thế nào chứ đối với tôi, nữ nhi xinh đẹp điều xứng đáng được gọi là Tiểu Thư nha!" Tôn Ngữ còn đang hào hứng muốn nói thêm đã bị ai đó bất ngờ cốc đầu một cái.

"Ai! Là ai dám đánh gia?!!"

"Tiểu tử thối! Là ta đánh ngươi đấy? Có ý kiến gì hay không!?" Một nữ tử phục sức xanh thẫm, nhu hòa như nước xuất hiện. Nam khách nhân xung quanh điều không tự chủ dừng động tác lại một chút.

Người xuất hiện không phải là nữ tử nổi danh xinh đẹp khắp trấn kiêm chủ nhân của Tiêu Hoa điếm thì còn ai vào đây?

"Aizza! Hoa Hoa đại lão bản siêu cấp xinh đẹp, Tôn Ngữ ta tất nhiên không dám có ý kiến a~~ Mọi điều tất nhiên điều phải nghe theo cô a~~" Tôn Ngữ vừa nghe tiếng liền nhận ra người đánh mình là ai, thái độ phút chốc liền thay đổi 180 độ chuyển sang chế độ nịnh nọt mà trả lời.

"Thật vậy sao?? Bổn cô nương đây lúc này hình như lại nghe thấy không giống như vậy nha."

"Ta..ta...A! Hoa Hoa tỷ bên kia có khách,ta phải đi làm việc đây!! Mạn Nhi ta đi trước!!" Nói rồi phóng đi mất bóng.

"Hừ! Tên tiểu tử thối đó, lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt nói sao cũng không bỏ được. Làm Mạn Nhi muội muội chê cười rồi.'' Tiêu Hoa nhìn Tôn Ngữ chạy đến chạy đi mà thở dài lắc đầu.

"Tiêu Hoa tỷ đừng nói vậy, chuyện này bình thường thôi." Mạn Nhi cười cười.

Nữ nhân tên Tiêu Hoa này xưa nay đã nổi tiếng vừa xinh đẹp lại tài giỏi, năm 18 tuổi đã được gia gia giao lại cơ nghiệp, nàng một mình quản lí cả Tửu điếm rộng lớn của chưa từng chịu thua bất cứ ai. Đến hôm nay đã được 21 tuổi rồi, nhưng nam tử đến cầu hôn cũng chưa có ai may mắn được lọt vào mắt xanh của nàng.

Tiêu Hoa nhìn thì thấy là nàng đang trách móc Tôn Ngữ đó, nhưng thật ra trong tửu điếm này thì cậu ta lại chính là cánh tay phải của cô,Tôn Ngữ dù vóc người chỉ cao ngang ngửa Tiêu Hoa, nhưng nội công lại thâm sâu khó lường, mỗi khi có khách nhân quậy phá gì đó điều có thể trông cậy vào cậu ấy. Thậm chí ngay cả Đường Trình Phong cũng đã từng mở lời mời cậu vệ làm Hộ vệ nữa kìa.

"A! Mà Mạn Nhi muội hôm nay vẫn là như cũ đúng không??"

"Phải, nhưng loại nhân mạch nha phiền tỷ chuẩn bị nhiều hơn một chút, chủ nhân nhìn có vẻ thích loại đó."

"Được thôi, được thôi!! Tôn Ngữ! Bảo nhà bếp chuẩn bị ngay một hộp kẹo đường viên hỗn hợp cho Mạn Nhi, nhớ là chuẩn bị loại nhân mạch nha nhiều thêm một phần nhé!!"

Tôn Ngữ đứng gần đó, nghe tiếng liền bày ra bộ dáng quân nhân chào một cái "Tuân lệnh!"

"Nào! Trong lúc chờ đợi, cùng ta dùng một tách trà nhé!"

"Được."Mạn Nhi gật đầu thuận ý.

9} n

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net