Chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tại phủ môn Đường Phủ....

"Lão bà bà, đến đây có phải là tìm ai hay không??" Một cảnh vệ hướng lão nhân trước mắt không mặn không nhạt hỏi.

"Ta đến tìm Kha Vũ - Phu Nhân của phủ ngươi!" Người đang nói là một nữ nhân trung niên, giọng nói phát ra mang theo kiêu ngạo, nhưng đâu đó vẫn cảm nhận được một chút kiêng dè hiếm thấy.

"Lão bà, bà là ai? Muốn gặp phu nhân của đương phủ phải có lệnh cho phép của gia chủ, nếu không phải có lệnh bài mới được chấp thuận. Hộ vệ chúng tôi hôm nay chưa nghe báo sẽ có người đến viếng phủ. Cho nên.. lão bà, bà có phải có lệnh bài hay không?" Một cảnh vệ khác nhìn bộ dáng thường dân của lão nhân trước mắt từ từ giảng giải.

"Chả có lệnh bài gì hết! Ngươi cứ bảo có kế mẫu đến tìm, Kha Vũ nhất định sẽ chạy đến đón tiếp ta." Lão nhân kia ngược lại lại chẳng có vẻ muốn đôi co cho mấy.

Hai cảnh vệ nhìn nhau một lúc, cuối cùng một trong hai mới nói:

"Vậy lão bà đợi một chút, huynh đệ của tôi sẽ vào trong báo lại xem sao."

.

Trân Hoa Các:

'Cộc.Cộc.Cộc'

........ "Ai...đó...." Bên trong vọng ra tiếng nói lí nhí

"Kha phu nhân, thuộc hạ là cảnh vệ canh giữ phủ môn, bên ngoài có người tìm người. Người có muốn gặp hay không ạ?"

".....Gặp..gặp..ta..sao?.."

"Vâng ạ, người đó tự xưng là kế mẫu của phu nhân, chẳng biết có phải hay không ạ."

'Bốp!'

"Phu nhân? Chuyện gì vậy??!" Cảnh vệ độ ngột nghe tiếng âm thanh đồ vật vỡ làm hắn không khỏi lo lắng.

Khoảng 10' phút sau,tưởng chừng cảnh vệ đã không thể đợi được nữa định gõ cửa một lần nữa thì cánh cửa rốt cục cũng mở ra, một cái đầu nhỏ thò ra khẽ lắc đầu ý bảo không sao.

"Nễu vậy..người có muốn gặp lão bà kia hay không? Thưa phu nhân"

Kha Vũ im lặng 3 giây rốt cục hơi gật đầu, trả lời "Phiền..ngươi..dẫn..ta..đi.."

Cảnh vệ kia vô tình thấy được dung nhan của Kha Vũ không khỏi đứng sững. Từ lâu chỉ biết người kêu là Kha phu nhân này là được chủ nhân mua danh phận đem về, sau đó hầu như cũng chẳng mấy lần bước ra khỏi Tiểu Các chứ đừng nói đển Phủ Môn. Hôm nay cảnh vệ hắn vô tình có được cơ hội nhìn kĩ dung nhan của con người bí ẩn này, hắn không khỏi đứng sững.

Người này dù là nam nhân như hắn, nhưng vì sao lại đẹp đến như vậy? Thậm chí còn đẹp hơn cả Diệp Phu Nhân nữa, dung nhan này, chỉ sợ để nữ nhân khác nhìn thấy chỉ hận không thể hoán đổi cùng y, hắn không hề hay biết rằng hắn đang nhìn đến ngớ ngẩn mất rồi.

Kha Vũ đột ngột nhìn thấy người cảnh vệ kia đột nhiên cứ nhìn chăm chăm mình, làm y không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi mà lùi lại một bước.

Cảnh vệ cũng dường như nhận thấy điều đó, không khỏi ngại ngùng mà chủ động đi trước dẫn đường.

Từ Trân Hoa Các đến đại môn nói gần không gần nói xa không xa, chẳng qua cước bộ của Kha phu nhân lại chậm hơn so với người thường rất rất là nhiều. Cảnh vệ hắn đi trước cứ vài bước lại không khỏi liếc mắt về phía sau, chỉ sợ rằng hắn đi quá nhanh –'Kha phu nhân cũng thật là, nếu không muốn gặp thì đâu nhất thiết phải gặp đâu. Suy nghĩ của người nhà Đường phủ thật không hiểu nổi mà''

.

Đại môn đường phủ khép hờ, mơ hồ còn có thể nhìn thấy một lão nhân đứng bên ngoài tranh cãi cùng một cảnh vệ khác. Người cảnh vệ đi cùng Kha Vũ thấy vậy liền chạy ra xem xét, Kha Vũ thấy vậy tuy mơ hồ nhưng cũng đuổi theo.

"Bọn người chậm chạp các ngươi, còn định để lão nhân ta đợi đến khi nào?! Có phải Đường phủ các ngươi khinh thường người già như ta?!!" Nữ nhân trung niên khi nãy huống hồ đã không còn kiên nhân nữa, trực tiếp đối cảnh vệ canh cửa trách mắng.

Người cảnh vệ đang tận lực nhẹ nhàng nhất có thể ngăn cản lão nhân trước mắt muốn xông vào trong phủ, vừa nhìn thấy Kha Vũ liền quy cũ cúi người hành lễ "Kha phu nhân."

"Kế..kế..mẫu.." Kha Vũ nhận ra người đến quả thực là kế mẫu của y, tâm liền sợ hãi. Căn bản không có khả năng để ý đến những thứ khác

"Kha Vũ!! Mày..." Nữ nhân vừa thấy người cần gặp đã bốc hỏa, hét.

Kha Vũ vừa gặp lại mẹ kế, trong lòng vốn đã nơm nớp lo sợ, lúc này vừa gặp đã thấy khuôn mặt giận giữ của kế mẫu, y liền không tự chủ mà lùi về phía sau một bước. Hai cảnh vệ nhận thấy thái độ bất thường, ánh mắt liền không khỏi âm đi mấy độ đồng loạt đứng lên che chắn trước mắt chủ nhân của mình, khó chịu nhìn vị lão nhân ngạo mạn kia.

Kha kế mẫu vừa định mắn nhiết tên nghịch tử kia dám để bà chờ đợi ngoài trời nắng như thế này thì mới chợt nhớ ra. Đứa con đáng ghét kia hiện tại không phải để bà sai vặt nữa, cộng thêm hiện tại là trước cửa Đường phủ, phàm nếu là ngoại nhân giám ăn hiếp người Đường gia, người đó quả thật không biết trời cao đất rộng là gì rồi.

Kha kế mẫu tất nhiên là người thông minh,bà làm sao có thể cư xử ngu ngốc được.

"Vũ Nhi! Từ lúc gả con đến Đường phủ, con chẳng thèm về nhà thăm mẹ thăm em, có phải là đã quên mất người thân của con rồi hay không?" Kha kế mẫu nói giọng hiền từ, chẳng qua từ lâu đã quen thói mắng chửi đứa con của vợ trước kia, nên hiện tại lời lẽ nói ra ít nhiều vẫn không che giấu được sự cay độc.

Kha Vũ vốn nghĩ rằng, kế mẫu nhất định sẽ mắng chửi mình như lúc trước nên không khỏi khiếp sợ mà trốn phía sau hai cảnh vệ. Nào ngờ đột nhiên kế mẫu lời dùng lời lẽ ngọt ngào đối y, làm y không khỏi ngẩn ngơ.

Kha kế mẫu thấy y ngẩn ngơ liền không khỏi lo lắng mà đưa tay đến gần. Chẳng ngờ được còn chưa đụng được tới, Kha Vũ đã khiếp hoảng mà thụt lùi tuốt về phía sau. Một cảnh vệ cơ hồ đã muốn rút kiếm, nhưng rất may đã bị người kia cản lại.

Kha kế mẫu nhìn thấy không khỏi xanh mặt cũng lùi về sau một bước, luống ca luống cuống. Tâm trí liền liên tục xoay chuyển 'ban đầu vốn chỉ muốn đem nó đến đây gán nợ, không ngờ nó lại gặp được vận may lớn, một bước lên mây trực tiếp trở thành phu nhân Đường gia. Điều này quả thực ngoài dự đoán của bà, dù sao đi nữa, thân phận này của nó chắc chắn đem lại cho nó không ít sung sướng. Bà lại nghĩ đến chính bà cùng con trai cưng ở nhà mỗi ngày đều dựa vào vài đồng ý ỏi từ cửa tiệm củ kĩ của gia đình mà sinh sống, tâm liền không khỏi căm ghét y hơn gấp bội. Vì không nở nhìn con trai phải ăn mặc thiếu thốn vì vậy liền quyết định đến nơi đây. Hi vọng có thể kiếm được chút đỉnh từ tên sửu nhân này. Hiện tại thân phận của nó nơi đây quả thật không còn tầm thường nữa, bà phải nghĩ cách cư xử thật thông minh, nếu không thì chẳng khác nào xôi hỏng bỏng không.'

'Lão bà bà, Đường phủ có luật của Đường phủ, dù là ngoại nhân hay gia nhân điều không được phép phi lễ với người của Đường gia. Nếu có người vi phạm, dù bà có là mẫu thân của Kha phu nhân hay không thì tiểu nhân chúng tôi cũng không khách sáo đâu.' Cảnh vệ thông thả nói, tuy nhiên lời này nói ra một chút cũng không nhân nhượng người trước mắt. Đủ thấy luật lệ Đường phủ là nghiêm ngặt như thế nào.

Kha Vũ đứng một bên cũng lắng nghe, y liền không khỏi suy nghĩ từ lúc đến đây y đã từng mạo phạm ai hay chưa, ngay cả ý định mời kế mẫu vào trong cũng bị gạt bỏ. Dù sao y đến đây cũng chỉ là thân phận thấp hèn, y có chết cũng không dám quyết định chuyện gì bừa bãi.

Người cảnh vệ vốn lúc đầu cũng định mời lão bà bà kia cùng Kha phu nhân vào bên trong hàn huyên, nhưng hiện tại lại có thể thấy quan hệ của hai người ấy cũng chẳng phải tốt đẹp mấy. Liền dứt khoác im luôn.

Kha kế mẫu nhìn thấy kiếm lá gan đã teo lại còn bé tí, nào dám làm càn ra oai nữa. Lời nói phát ra cũng không khỏi dịu dàng hơn rất nhiều.

"Vũ Nhi! Mẫu thân là thấy con từ lúc được 'gả' đi đến nay liền cắt đức liên lạc với gia đình, ta nơi nhà mỗi ngày ddeefukhong khỏi lo lắng, không biết con ở nhà người có được sống tốt hay không, lại sợ hãi con lỡ như có nhiễm bệnh không ai chăm lo. Ta lo lắng nhiều ngày, rốt cục không kìm được mới tìm đến đây thăm con. Con hà cớ phải phản ứng sợ hãi như vậy, làm cho các cảnh vệ đại ca nổi giận rồi kìa."

Kha Vũ lẳng lặng lắng nghe, đến lúc nghe được mấy chữ cảnh vệ nổi giận liền không khỏi nhìn đến bằng ánh mắt lo lắng.- 'chẳng lẽ mẫu thân đã làm hai người này nổi giận thật?..ta phải làm sao đây??'-

Người cảnh vệ vốn đang bực bội lại bắt gặp ánh mắt trong như nước của Kha phu nhân. Nơi nào đó trong lòng cảm giác như mềm nhũn ra, không khỏi báo "Kha phu nhân, tiểu nhân chỉ báo cho lão bà biết luật lệ Đường phủ, tránh cho bà phạm phải lỗi ngoài ý muốn chứ tiểu nhân chỉ là cảnh vệ mà thôi. Nhiệm vụ của tiểu nhân là chấp hành tuyệt đối nhiệm vụ của Đường gia chủ giao cho, ngoài ra sẽ không có gì khác. Cho nên tất nhiên sẽ không có chuyện giận hay gì khác."

Kha Vũ nghe như vậy mới thở phào, hít sâu một hơi mới quay qua hỏi kế mẫu"Kế ..Kế mẫu....người tìm con.có việc..??"

"Tất nhiên rồi Vũ Nhi.Ta trước hết là muốn đến thăm xem con sống có tốt không? Mặt khác...." Bà ngập ngừng, ánh mắt chuyển buồn " Kế mẫu và tiểu đệ từ lâu đã quen có con trong nhà, hiện tại con đến nhà người khác rồi. Tiểu đệ không có ai chơi cùng, rất đáng thương. Hai mẹ con ta điều rất nhớ con."

Kha Vũ nghe đến tiểu đệ trong tâm liền không khỏi dấy lên lo lắng, đầu liền không tự chú ló ra thêm một ít "Đệ Đệ...Tiểu Kính có .có..sống tốt không..có.được ăn ngon..ngon..không...??"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net