Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kha Vũ nhìn nhìn Mạn Nhi tỏ vẻ không biết nên làm thế nào. Kha Vũ đối với Diệp Tư Anh từ lúc vào phủ đã luôn tồn tại một nỗi sợ vô hình. Y cảm nhận được người tỷ tỷ này đổi với y không có hảo ý, vì vậy, nếu có cơ hội quả thực y chỉ muốn tránh đi hết mức có thể mà thôi.

"Sao vậy? Đệ đây là cùng ta thưởng một tách trà cũng không nguyện ý sao?" Diệp Tư Anh để ý thái độ miễn cưỡng của Kha Vũ ngược lại có chút hài lòng.

"Không.. đệ ngồi đây.." Kha Vũ nhìn thấy Mạn Nhi không tỏ thái độ gì, đành phải đành lòng ngồi xuống.

"Yến Nhi, ngươi đến châm cho Vũ đệ một tách đi."

"Kha Vũ đệ, dùng thử xem." Diệp Tư Anh nâng chén trà hướng Kha Vũ kính nhẹ, rồi uống.

"Thế nào?"

"...." Kha Vũ im lặng cảm nhận vị thanh mát trong miệng, ngẫm nghĩ một lúc mới trả lời "..có..vị của hoa sen...có chút ngọt.."

"Đúng vậy, đây quả thực là trà hoa sen. Sen ở đây chính là dùng hoa sen vừa nở lúc ban mai đem đi sấy khô từ ba đến bốn lần để có thể lựa ra được những thành phẩm tốt nhất, cùng vị vậy mới giữ được hương vị thanh ngọt. Uống vào cũng giúp tinh thần thư thái, giảm căng thẳng." Diệp Tư Anh khẽ lay tách trà trong tay, nhè nhẹ mà giải thích.

Kha Vũ không ngờ tách trà mình vừa uống lại có nguồn gốc sâu xa như vậy, ánh mắt liền không giấu được ngạc nhiên, ánh mắt liền nhìn đến những đóa sen sắp nở bên trong tiểu viện. Y không biết hoa sen lại có nhiều công dụng như vậy, trong đầu liền nhẩm lại những lời Diệp Tư Anh vừa nói, thầm ghi nhớ trong lòng.

"Quả thực..uống..vào hương vị..rất..tốt..." Kha Vũ gật gù, trong miệng lại ngẩm lại hương vị tàn dư một lần nữa. Càng ngẫm càng thấy thanh mát, thư giản.

"Lại nói, mấy ngày gần đây trong phủ luôn nhộn nhịp. Đệ có biết là đang diễn ra chuyện gì chứ?"

"C...Có..sắp đến sẽ có tiệc mừng.."

"Đúng vậy, tướng công muốn chúc mừng mùa vụ này Đường gia chúng ta sinh ý quả thực không tồi. Hơn nữa, còn vinh hạnh mời được Thái tử đích thân tới dự."

"A..thật..thật sao.." Kha Vũ không thể tin Đường Trình Phong vậy nhưng còn có cả quan hệ với thái tử. Trong lòng thầm ngưỡng mộ tướng công của y không thôi, gương mặt liền không che nổi ngưỡng mộ.

"Thái tử với tướng công vốn từ nhỏ đã có giao tình rất tốt. Lần này Thái tử đến chính là càng khẳng định mối quan hệ giao hữu của cả hai, cũng là cấp cho Đường phủ ta thêm một phần mặt mũi."

Kha Vũ im lặng ngồi nghe Diệp Tư Anh giảng giải, trong lòng ngưỡng mộ không thôi. Thầm nghĩ, ngày hôm đó nhất định rất náo nhiệt. Trở về, y phải nhờ Mạn Nhi chỉ bảo thêm, y muốn có thể giúp cho Đường Trình Phong giảm bớt mối lo dù là một chút cũng được.

"Cho nên.." Diệp Tư Anh đột nhiên đổi giọng làm Kha Vũ chú ý, bất giác thẳng lưng.

Diệp Tư Anh nhìn đến thái độ của Kha Vũ , tiếp tục nói: "Cho nên, buổi tiệc lần này chính là uy nghiêm, là mặt mũi của Đường gia, tuyệt không thể dung thứ cho chuyện sai trái, làm xấu đi thanh danh của Đường gia được."

Diệp Tư Anh dừng một chút lại nói tiếp: "Cũng giống như tách trà hoa sen này vậy, nếu đổi lại là một đóa hoa tùy tiện hái bên đường, người pha chế cho dù có tài giỏi cách mấy cũng không thể dùng nó pha ra hương vị của chính tông được.."

"....Ý..ý của tỷ là..." Kha Vũ mờ mịt mà trả lời, trong lòng có chút bất an.

"Diệp tỷ ta không phải muốn có ác ý với đệ. Chỉ là..đệ đến phủ thời gian cũng không lâu, hiểu biết cũng chưa được bao nhiêu. Lỡ như...." Diệp Tư Anh nói đến đây thì ngừng...ánh mắt lộ vẻ khó xử.

"Cho nên, Kha phu nhân có thể hôm đó, tạm lánh mặt bên trong. Chuyện bên ngoài đã có Thiếu gia và Diệp phu nhân xử lí, cũng là cấp cho người giảm bớt căng thẳng khi phải tiếp xúc với người lạ mặt. Kha phu nhân, người thấy như vậy có được hay không." DIệp Liễu Yến đứng bên cạnh liền tiếp lời, tựa như lời kịch đã được sắp xếp sẵn.

"Diệp phu nhân, thứ cho Mạn Nhi vô lễ. Kha phu nhân đến phủ quả thực chưa lâu, nhưng dù gì cũng là chủ nhân của Đường gia. Chủ ý của Diệp phu nhân khác nào không công nhận thân phận của chủ nhân nô tỳ."

"Mạn Nhi ngươi đừng có càng ngày càng quá quắt, Diệp phu nhân chính đây chính là có ý tốt, sợ Kha phu nhân bị người khó dễ ở sảnh tiệc. Ngươi cũng đừng có ngang nhiên bẻ cong hảo ý của người khác!"

"Vậy sao?" Mạn Nhi không kiềm nổi cười lạnh, ánh mắt nhìn Diệp Liễu Yến càng thêm tối tăm. Diệp Liễu Yến này, từ lúc đến phủ liền ỷ có Diệp Tư Anh che chở, bản tính phách lối chưa từng che giấu, nếu như không có lệnh của chủ nhân, xác của Diệp Liễu Yến giờ này không biết đã thối nát ở một bãi hoang nào rồi, đừng nói đến đứng trước Tiểu chủ của nàng mà lớn tiếng phách lối.

Diệp Liễu Yến dường như cũng cảm nhận được sát ý của Mạn Nhi, bất giác ngậm miệng.

"Đừng..gây nữa.. Diệp tỷ...ý của tỷ đệ đã..đã hiểu.. ngày hôm đó..đệ sẽ tránh mặt..ở bên trong..cấp.cấp cho phu quân cùng tỷ..giảm bớt một phần khó xử..." Kha Vũ làm sao có thể không hiểu ý của Diệp Tư Anh, chuyện này đối với Kha Vũ quả thực cũng không phải là chuyện gì mới mẻ. Ngay từ lúc còn ở nhà, kế mẫu đã nghiêm dặn, nếu như y dám xuất hiện trước khách gia. Nhất định sẽ không cấp cho y thoải mái mà qua đêm đó, cho dù bây giờ đã sống ở một nơi khác thì cũng có khác gì đâu.

"Đệ hiểu được khó xử của ta thì thật tốt quá!" Diệp Tư Anh mỉm cười đưa tay nắm láy tay Kha Vũ vuốt ve, tựa như hai người họ vốn là tỷ muội thân thiết "Chỉ là còn một chuyện..."

Kha Vũ im lặng nhìn Diệp Tư Anh, đợi nàng nói tiếp.

"Chỉ là....nếu thực sự không cần thiết...hi vọng đệ không cần đem chuyện nhỏ này nói đến cho tướng công, cấp chàng thêm một cái phiền phức, được chứ?..." Ánh mắt Diệp Tư Anh lộ rõ vẻ khó xử.

"Hảo.."

"Hảo! ta ngồi đây cũng đã lâu, nếu còn ngồi thêm chỉ sợ khiến cho hài tử khó chịu, ta vẫn nên là trở về trước thôi. Đệ cứ ngồi đây mà thưởng trà nhé! Nếu thích ta sẽ bảo người đem đến cho đệ một ít." Diệp Tư Anh đạt được mục đích liền không khỏi hài lòng.

"Không cần đâu ạ...tỷ về nghỉ ngơi hảo.."

"Vậy ta đi trước, đệ cũng mau về nghỉ ngơi đi thôi." Diệp Tư Anh cũng không nhiều lời, nói xong liền rời đi.

"Tiểu chủ, tại sao người lại đồng ý với nàng ta?!" Mạn Nhi nhìn thấy Diệp Tư Anh đã đi xa, liền thể hiện bất bình.

"Cũng không có gì đâu..chỉ là một buổi tiệc..thiếu ta cũng không mất đi một phần hào.hào khí. Chúng ta cũng nên trở về thôi..." Kha Vũ nói xong liền đứng dậy, tỏ vẻ không muốn nói tiếp vấn đề kia nữa.

.

Đêm diễn ra tiệc mừng mùa vụ bội thu, ánh trăng hôm nay tuy không tròn nhưng lại rất sáng, bầu trời lấp lánh ẩn hiện những ngôi sao nhỏ. Bên dưới là gió thổi nhè nhẹ, đưa hương sen bay khắp nơi trong Đường phủ, hôm nay rõ ràng là một đêm rất thanh tĩnh.

"Huynh cuối cùng cũng tới. Quả thực cấp cho đệ một phần nể mặt." Đường Trình Phong đối với vị nam nhân vừa đến chắp tay chào.

Nam nhân này một thân y phục lấp lánh ánh kim quang, bên trên còn ẩn hiện một con rồng thêu bằng chỉ vàng giữa biển mây màu xanh nhạt, nhìn qua uy nghiêm vô cùng. Phía bên hong còn là hoàng tộc chi lệnh, không thể nghi ngờ. Đây chính là thái tử - Lam Khải Ân.

"Trình Phong, đệ cũng quá khách khí rồi." Nói đoạn, thái tử khẽ quay đầu đối với đoàn hộ vệ ở phía sau khẽ gật đầu, bọn họ tức khắc liền lui về hai bên cửa phủ, im lặng mà đứng đó như những pho tượng.

"Ta với đệ từ nhỏ đã là hảo huynh đệ, ngươi đã có lời mời, thái tử ta làm sao có thể không đến chứ!" Lam Khải Ân giọng nói trầm ấm không giấu vui vẻ.

"Thái tử." Diệp Tư Anh từ phía sau bước đến, hiền thục thi lễ, cho dù là mang thai 7 tháng nhưng cũng không làm giảm đi vẻ cao quý của nàng.

"A, đây chẳng phải là đệ tức hay sao? Tiểu hài tử đã lớn như vầy rồi sao? Xem ra không lâu nữa, ta lại có thêm một đứa cháu nhỏ đáng yêu rồi, Trình Phong đệ nói có phải hay không? Ha ha ha." Lam Khải Ân đối với Diệp Tư Anh tiếp xúc không nhiều, chỉ biết nàng là một nữ tử thông minh, rất được lòng của phụ hoàng, cũng vì thế mới được gả cho Đường Trình Phong.

" Hài tử này được huynh gọi một tiếng cháu, quả thực là phúc phần của nó." Đường Trình Phong hào sảng.

"Đa tạ thái tử ban ân." Diệp Tư Anh ngại ngùng tạ ơn. Trong lòng đối hài tử của chính mình càng thêm tự hào.

Hai huynh đệ Đường- Lam thân thiết mà trò chuyện, chẳng mấy chốc khách quan cũng ngày càng một nhiều.

"Trò chuyện gì đó tạm gác lại đã, đệ trước nên đi tiếp khách thì hơn."

"Được, nếu vậy đệ đi trước, huynh trước cứ đến nơi diễn ra buổi tiệc, ở đó đệ đã dặn hạ nhân sắp xếp sẵn chổ ngồi cho huynh, buổi tiệc rất nhanh sẽ bắt đầu thôi."

"Được, đệ cứ đi trước đi. Không cần lo cho ta, ta trước đi dạo xung quanh rồi đến bữa tiệc sau cũng được."

"Hảo."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net