Chương 29

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Khải Ân tùy tiện đi xung quanh Đường phủ, nơi nào cũng tấp nập kẻ hầu người hạ di chuyển không ngừng. Hắn đi một đoạn lại rẻ ở một đoạn tùy ý, đi được một lúc, ồn ào nhộn nhịp xung quanh cũng giảm bớt, nhìn phong cảnh xung quanh. Hóa ra y đã đi đến hoa viên tiểu viện ở sân sau trong Đường phủ rồi.

Hoa Viên này thiết kế thoáng đãng, bên trong còn có một hồ nước nhỏ, ánh trăng soi xuống ánh nước mờ ảo, trong không khí nhàn nhạt mùi hoa sen vừa nở làm cho người ta thư thái. Lam Khải Ân tựa vào lan can hành lang mà thưởng thức cảnh vật chung quanh, phút chốc liền tinh mắt nhận thấy. Phía sau hòn non bộ bên cạnh hồ nước hình như có người.

Lam Khải Ân không tiếng động di chuyển ra phía sau người nọ, cách người nọ một khoảng không quá xa âm thầm quan sát.

Người này thân vận gấm vóc không phải tầm thường, dóc người lại có vẻ nhỏ nhắn, hẳn là con cháu của một vị thế gia nào đó đến dự tiệc hôm nay. vậy nhưng ngồi co người chòm về phía hồ, dường như đang quan sát thứ gì bên dưới, mái tóc đen dài phết đất có chút tán loạn, mờ ảo. Lam Khải Ân chợt nhớ tới cảnh mấy tiểu cung nữ trong cung, buổi đêm nhân dịp y đi dạo quanh đều tìm cớ gì đó mà lảng vảng trước mặt anh làm mấy cái động tác vô tình té ngã, đứng trong đình viện ngâm thơ, ca hát gì đó. Trong lòng không cảm ra tư vị gì, tuy vậy nhưng vẫn lên tiếng.

"Ngươi đang làm gì?"

'Hii!??' Người ngồi bên hồ đột nhiên nghe tiếng động không phòng bị hoảng hốt, bản thân vốn đang chồm người về phía trước liền mất thăng bằng, cả người liền chúi về phía hồ nước, có muốn chống lại cũng vô nghĩa.

Lam Khải Ân không ngờ mình lại khiến người ta giật mình đến vậy, không suy nghĩ liền cứu người trước tiên. Đưa tay kéo người kia ngược lại quay về phía mình. Ngoài ý muốn kéo người kia vào lòng mình.

'Mảnh mai?' cảm xúc đầu tiên vụt lên trong đầu hắn chính là hai từ đó. Người này như thế nào lại có thể gầy như vậy, còn có....người này là nam nhân sao?..

Kha Vũ vốn đang ngồi bên hồ cho cá ăn, không phòng bị bị người hù một cái, sợ hãi đến chúi người về trước. Mắt thấy bản thân chắc chắn là té xuống hồ nước liền sợ hãi nhắm tịt mắt, nào ngờ bản thân không những không bị rơi vào nước như đã tưởng tượng, ngược lại còn bị kéo vào vòng tay của một người khác. Hoảng hốt nối tiếp hoảng hốt, tầm mắt mờ mịt, có chút sợ hãi mà ngước nhin, muốn nhìn xem rốt cục là ai đang ôm y.

Kha Vũ nhìn thấy chính là một khuôn mặt mi mục anh soái, ánh trăng có sáng cũng không che lấp đi được thần thái nghiêm nghị cao quý trong đôi mắt anh, đôi mắt kia đen tuyền như màn đêm, tự nhiên mà xoáy sâu vào tầm nhìn của người đối diện, khiến cho người đối diện như lạt vào mênh mông vũ trụ, ngơ ngác chẳng biết làm thế nào để thoát ra..

Kha Vũ phản ứng đầu tiên chính là đẩy người đối diện ra, có chút sợ hãi không biết phải làm sao.

Lam Khải Ân đầu tiên nhìn thấy chính là một đôi mắt to tròn mờ mịt, có chứa sợ hãi mà nhìn hắn,khuôn mặt thanh tú đã trắng vì sợ hãi mà có chút xanh, hoàn toàn là một bộ dáng bị người làm cho khiếp sợ.

Lam Khải Ân suy nghĩ, bản thân hắn cũng đâu có làm ra cái hành động nào kinh dị để khiến cho người kia sợ hãi như vậy nhỉ? Hay là người này đây là cố ý muốn diễn cho mình xem?? Nghĩ vậy, nhưng bên ngoài vẫn diện vô tùy ý, lặp lại câu hỏi "vị tiểu huynh đệ, người ở đây là đang làm gì?"

".....a....ta......" Kha Vũ nhìn đến người trước mặt một thân phát ra kim quang, thầm nghĩ đây nhất định là khách quý của phu quân. Y đã chấp thuận với Diệp tỷ là không xuất hiện trước mặt khách nhân. Nếu như để nàng biết y làm phiền khách nhân, nàng nhất định sẽ không cấp y một ánh nhìn dễ dàng,  lại nói nếu như làm khách nhân khó chịu, có phải hay không phu quân cũng sẽ không vui?? Kha Vũ nghĩ đến loạn cả lên, không biết nên làm gì mà bấu chặt gấu áo. Tầm mắt sợ hãi quan sát chung quanh, phát hiện ở hậu hoa viên ngoài y và người này cũng không còn ai, như vậy... chỉ cần mình tránh đi ngay có phải sẽ ổn hay không.

Kha Vũ vừa nghĩ liền làm, không nói chỉ cúi đầu mạnh một cái sau đó liền bỏ chạy.

"Này, đứng lại!" Lam Khải Ân không nghĩ người kia thế nhưng lại bỏ chạy, liền đuổi theo.

Kha Vũ không ngờ được người kia vậy nhưng lại đuổi theo mình, trong lòng càng tăng thêm sợ hãi, cắm đầu mà chạy. Chẳng mấy chút liền bước hụt chân, cả thân người liền ngả nhào về trước.

"Này!" Lam Khải Ân vội tiến đến đỡ người dậy.Trong lòng lại dấy lên suy nghĩ 'bộ mình có gì đáng sợ lắm sao mà người này tự nhiên lại bỏ chạy như vậy???'

Kha Vũ té đau đến méo mặt, lại nhìn đến người đang chắn trước mặt y, thật sự không biết phải làm sao..

"Xin lỗi..ta không cố ý ..làm ..làm phiền. Xin..xin ngươi đừng...đừng khó chịu." Kha Vũ nghĩ đến làm người trước mắt phật lòng, sợ hãi hắn sẽ tỏ ý không hài lòng với phu quân liền lắp bắp mà xin lỗi.

"Làm phiền? câu này là ta nói mới phải, ngươi ngã không sao chứ?" Lam Khải Ân khẽ cười, đưa tay lau đi chút bùn dính trên khuôn mặt thanh tú.

Kha Vũ im lặng lắc đầu, đầu cúi xuống không dám ngẩng lên.

Lam Khải Ân quan sát đến người đối diện toàn thân lúng ta lúng túng như chú thỏ con bị người làm sợ hãi có chút không biết phải làm sao "Ngươi như vậy là sao? Ta cũng không ăn thịt ngươi?" Lam Khải Ân đang nói thì phát hiện, người này bên hong có đeo Đường gia chi lệnh, hóa ra là người của phủ đệ. "Ngươi là người  của Đường phủ sao? Tiệc cũng đã sắp bắt đầu rồi, ngươi vì sao vẫn còn ở đây??"

"Ta....ta..."

"Thái tử, người có ở đây không?? Đường thiếu gia đang tìm người!" Phía cổng hậu hoa viên vang lên tiếng nói của một người hầu gái, nàng ta đứng ở cửa mà quan sát tứ phía, hi vọng nhìn thấy bóng dáng của thái tử.

"Thái tử....?!" Kha Vũ không ngờ người trước mắt không chỉ là nhân vật cao quý mà còn lại là Thái tử- khách quý của phu quân. "Làm..làm...làm...sao đây?!" Sắc mặt Kha Vũ càng thêm xanh, bất giác thốt lên suy nghĩ của mình.

"Làm sao là làm sao? Đã có người tìm đến vậy thì cùng nhau đi thôi."

"Không!..ngươi......ngài ngài đi trước...." Kha Vũ nói xong liền xoay người bỏ chạy,không để ý vị thái tử kia có đuổi theo nữa hay không. Y chỉ biết nếu có người phát hiện y gặp người khác, nhất định sẽ đến tay của Diệp Tư Anh, y thực không muốn chuyện này xảy ra...

.

Trở lại buổi tiệc, khách nhân cơ hồ đã đến đông đủ. Đường Trình Phong cũng đã đứng yên vị trên vị trí chủ tọa. Dường như tất cả chỉ còn đợi Thái tử hắn xuất hiện nữa là có thể bắt đầu.

"Mùa vụ này Đường phủ ta sinh ý quả thực không tồi, âu cũng là công của chư vị cùng với bách tính Hoa Cư trấn, Đường mỗ ta quả thực cảm kích, hôm nay mời chư vị đến đây cốt là muốn bày tỏ chút lòng thành. Đường mỗ trước kính chư vị một chung, chúc cho việc làm ăn của Đường gia ta và Hoa Cư trấn tiếp tục phát triển, thiên thiên hướng thượng¡" Đường Trình Phong đơn giản tóm gọn nội dung, hướng khách quan bên dưới giơ cao chung rượu trong tay, sau đó uống cạn.

"Đường chủ quá khách khí rồi!! Nào nào mọi người cạn ly!!"

"Cạn!!"

Chủ nhân cũng đã mở tiếng khai tiệc, mọi người cũng không câu nệ gì. Liền cùng nhau vui vẻ. Bàn tiệc đều là dựa theo cấp bậc mà phân chia, phía gần đại môn nhất chính là bàn của các vị tiểu quản lý, gần hơn chính là bàn của hơn 30 vị đại lão bản của các chi nhánh, kế đến chính là bàn của các vị quan chức có quan hệ thân thiết với Đường phủ. Trên cùng chính là bàn của Đường Trình Phong và Thái tử.

Khách mời tính tổng có hơn trăm, vậy nhưng hạ nhân trong phủ làm việc đều rất có quy tắc, trước sau trôi trải không hề vướng phải sai lầm. Có thể thấy được, hạ nhân Đường gia cũng không phải hạng tầm thường. Khách nhân người nọ người kia một bên dùng tiệc, một bên không ngừng cảm thán. Hoa Cư tuy gọi là trấn, nhưng là lại thị trấn nằm cạnh kinh thành, nơi này ngoại trừ diện tích nhỏ hơn kinh thành ra, còn lại từ sinh ý đến bách tính đều hết mực dồi dào, sinh động. Mà Đường phủ không nghi ngờ chính là một trong những phủ đệ xa hoa nhất trấn. Chỉ nhìn đến biệt việt đang diễn ra buổi tiệc này thôi, cho dù đã chứa hơn trăm người vậy nhưng tuyệt không bức bách, hạ nhân cũng liên tục đi tới đi lui dâng món dọn dẹp các kiểu. Thật sự không thể đoán được rốt cục Đường gia Đường phủ rốt cục có bao nhiêu lớn mạnh. Cũng vì vậy mà hôm nay, có không ít các vị đại nhân vật dẫn theo tiểu nữ nhà mình, phải hay chăng muốn có một mối quan hệ mật thiết hơn với Đường gia?

"Thái tử, đệ kính huynh một chung!"

"Được!"

Hai người sau khi cạn chén rượu liền bắt đầu ngồi nói chuyện phiếm.

"Trình Phong, trong phủ đệ phải hay không vừa có họ hàng đến chơi?"

"Không, phủ ta đã lâu không tiếp họ hàng thân thích. Ngày hôm nay cũng không lên tiếng mời ai? Sao vậy?" Đường Trình Phong hôm nay tâm tình cũng xem như là vui vẻ, vì vậy đối với huynh đệ tốt cũng nói nhiều hơn thường ngày không ít. Vẻ âm trầm trên mặt cũng dịu đi vài phần, có thể thấy tình hảo hữu giữa họ quả thực rất tốt.

"Không có gì, chẳng qua lúc nãy ta vô tình bắt gặp một tiểu huynh đệ khá thú vị,lại có chút kì quái, hơn nữa bên hông còn đang đeo kim bài của quý phủ. Vì thế liền có chút ấn tượng."

Diệp Tư Anh đang an phận ngồi bên cạnh Đường Trình Phong thay phu quân châm rượu nghe thế khẽ ngưng động tác, tầm mắt vội đảo như đang suy nghĩ gì đó. Nhưng tuyệt đối không bị người khác phát hiện.

Kim bài là vật dùng để khẳng định thân thế của chủ nhân. Vì vậy, mỗi gia đình số lượng người sở hữu cũng không nhiều. Đường Trình Phong tầm mắt khẽ quét khắp biệt viện một lượt, phát hiện vậy nhưng Kha Vũ lại không có mặt.

Hắn cẩn thận suy xét, kể từ lúc phủ gia bắt tay chuẩn bị tiệc mừng đã rất ít thấy mặt Kha Vũ. Đặc biệt là hôm nay, hình như ngày từ lúc bắt đầu liền không thấy bóng dáng luôn thì phải.

"Anh Nhi, Kha Vũ đâu?"

.

Chào mọi người, lại là tôi "Hủ Thảo Vi Huỳnh" đây. Đầu tiên vẫn cảm ơn những người vẫn tiếp tục theo dõi truyện của tôi nhé. Thật ra tầm khoảng vài tháng trước, lap của tôi bị lỗi phải chạy lại toàn bộ TvT, kết quả là bản thảo ban đầu lẫn bản chính của tôi về "Nam Thê" đều mất hết!!! Tiểu gia đây quả thực rất sốc, và gần như không thể nghĩ ra lần trước mình đã viết ra những gì..ToT, tiểu gia quả thực đã có ý định từ bỏ cho đến một ngày, tiểu gia chợt nhìn lại và thấy hóa ra vẫn còn rất nhiều người đang chờ đợi truyện của mình. Vì vậy, tôi quyết định sẽ trở lại, thực sự hi vọng có thể đem đến hạnh phúc cho Tiểu Vũ sớm nhất có thể, mọi người nếu cũng có ý nghĩ giống tôi thì tiếp tục theo dõi và để lại bình luận, tạo động lực cho tôi để tiếp tục viết nhé! Xin cảm ơn.

Hủ Thảo Vi Huỳnh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net