Chap 32

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mặt trời nhô lên cao , ngày mới bắt đầu .

Đêm qua cậu thức khuya quá nên bây giờ thức không nổi , cứ ôm lấy cái chăn , vùi đầu vào gối.  Doãn Kì dù có kêu cậu dậy nhưng cậu vẫn không chịu thức . Hôm nay lại ở nhà lần nữa .

- Anh không đi làm sao ?

Cậu lắc đầu .

Cậu dường như không muốn thức . Cứ nằm ườn trên giường . Hắn ngó xem  cậu ra sao . Cậu nằm ngủ rồi . Hắn thấy thế thì đi ra khỏi nhà , khóa cửa lại cẩn thận rồi đi làm.

Cậu nghe được tiếng khóa cửa rồi thì thức dậy . Cậu nhìn vào điện thoại . 6h30 rồi . Cậu tắt điều hòa , đứng dậy khỏi giường . Đánh răng , rửa mặt , sau đó bước xuống giường , nấu cháo .

Nấu xong , cậu cho vào một cái hộp . Sau đó mang đi đến bệnh viện. Thay quần áo , mặc thêm áo khoác vào . Sau đó ra khỏi nhà , đóng cửa lại , khóa cửa rồi bắt taxi đến .

- Hôm nay đã đỡ hơn rồi chứ ?

- Vâng , cũng đỡ hơn rồi !

- Cậu sắp xuất viện rồi đấy !

Anh nghe sắp xuất viện thì thích lắm . Chứ nằm ở đây thực tình chán lắm luôn . Ngày mai là cậu được xuất viện . Vậy là đã có khả năng trả thù mọi hành động của con ả kia rồi . Quá tuyệt .

- Ngày mai xuất viện á ?

- Ừ , bác sĩ nói với tao như thế .

- Chúc mừng mày ha .

- Cám ơn nhé Hiệu Tích .

Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa . Sau đó cánh cửa mở ra . Anh hi vọng người đến là cậu . Hai bàn tay anh nắm chặt lấy nhau . Tim đập thình thịch. Và người bước vào chính là cậu . Anh thấy cậu thiếu điều muốn nhảy khỏi giường , ôm chầm lấy cậu .

- Ủa , tôi tưởng cậu đi làm rồi chứ ? - Hiệu Tích bất ngờ khi thấy cậu nên hỏi .

- Hôm nay tôi hơi mệt .

Anh ta thấy cậu , liếc mắt nhìn Nam Tuấn . Anh đang cười , hai bàn tay nắm chặt với nhau . Xem ra rất vui vì Thạc Trân đã đến . Cũng đúng . Anh chờ đợi giây phút này đã lâu .

- Ngày mai ... Anh xuất viện rồi ...

- Nhanh thế sao ? Vậy là công tôi nấu cháo xem như bỏ rồi á ?

- Coi như là ăn mừng anh xuất viện.

Cậu gật đầu , cậu quay sang hỏi anh có muốn ăn ngay bây giờ hay không . Anh lắc đầu , chưa đói . Đôi mắt anh không hề chớp khi nhìn cậu , dường như chớp một cái là cậu mất .

- Thế mấy hôm anh ở đây , ai đến thăm anh thế ?

- Thì Hiệu Tích, Doãn Kì , thư kí của anh , nhân viên trong công ti . Và em .

- Người ta không đến à ?

- Người ta nào ?

- Anh... thừa biết mà ...

- Ý em là... Ái Hân ?

Cậu gật đầu . Cậu cố tình hỏi như thế . Không hiểu sao khi hỏi đến Ái Hân , bàn tay cậu đổ mồ hôi , tim đập nhanh hơn, hình như hồi hộp lắm . Phải chăng muốn biết hai người còn giữ quan hệ gì không ?

- Cô ta không đến , dù chỉ là một ngày .

Không đến ... chỉ một ngày sao ? Vậy họ đã chấm dứt quan hệ thật hả ? Hay đùa ? Mình muốn nói ... Yêu anh ta nhưng .... Lại sợ ....

- Em làm sao thế ? Đau ở đâu sao ?

Cậu lắc đầu , đi ra khỏi phòng . Cậu muốn trấn tĩnh bản thân lại . Không hiểu sao trong lòng cứ có cảm giác lo sợ . Muốn nói nhưng nửa lại không muốn nói . Cậu quyết định là nói cho anh nghe .

Mình muốn nói chuyện đó cho Thạc Trân nghe . Quyết định phải nói cho em ấy nghe . Mình đã đánh mất quá nhiều lần rồi .

Cậu bước vào trong phòng , đóng cửa lại. Tay cậu nắm chặt cái quần . Cậu lại ngồi gần anh . Anh cũng nắm chặt lấy cái chăn , muốn nói gì đó cùng cậu nhưng hình như có cái gì đó khiến anh không nói được .

- Tôi có chuyện này ... Muốn nói cùng anh ...

Thạc Trân , mày làm được phải không ? Cố lên , chỉ nói câu nói ấy ra , mày sẽ sống hạnh phúc cùng anh ấy phải không ? Thạc Trân .. Cố lên ...

- Tôi ....

Hãy câu nói em yêu anh anh đã từng thấy trong đi Kim Thạc Trân, anh xin em đấy ! Anh đã chờ đợi câu ấy lâu lắm rồi . Anh muốn nghe thấy đây , ngay lúc này , ngay hiện tại . Anh không muốn mình chỉ nghe trong thôi đâu !

Cậu muốn nói ,nhưng nghĩ lại nên thôi . Anh không nói gì , gật đầu . Anh cũng muốn nói cùng chuyện gì đó với cậu , nhưng nghĩ là nên thôi luôn .

Rốt cuộc chẳng ai nói với ai lời nào.

Cậu lại đi ra ngoài , nhìn bầu trời .

- Tại sao lại không nói được chứ hả Kim Thạc Trân ? Sao mày không nói hả ? Đã cố gắng lắm rồi mà ?

Cậu hình như tự trách bản thân. Hình như khóc luôn rồi . Không hiểu sao lại khóc nữa . Mắt đỏ hoe . Nước mắt cứ tuôn ra bên ngoài .

- Ủa , sao anh không vào trong mà lại đứng đây ?

Cậu quay qua , là Doãn Kì . Và đằng sau có Hiệu Tích đi cùng . Cậu lắc đầu , bảo là không có gì . Cậu vào trong lấy áo khoác , rồi ra về .

Anh thấy cậu đi rồi , trong lòng có tiếc nuối , cũng có hụt hẫng một chút . Muốn nói cùng cậu , nhưng lại thôi .

Cậu thì trước khi đi , cố níu kéo lại , cố tình làm mọi thứ chậm lại . Cậu có lén lút liếc nhìn anh . Khi ánh mặt anh chạm ánh mắt cậu thì cậu lại liếc sang nơi khác . Cậu bước đi thật chậm , đóng cửa . Cậu muốn nhìn thấy anh . Anh thì cứ mãi nhìn về cậu.

- Hai người làm sao thế ?

- Không gì . Mà Hiệu Tích đâu ?

- Đi mua đồ ăn rồi , sáng giờ chưa ăn gì .

- Tôi muốn nói rằng tôi yêu em ấy như thế nào . Nhưng lại không nói được . Chẳng hiểu mình bị làm sao nữa .

- Tôi đã từng trải qua cảm giác đó nên biết . Nó thật sự rất khó chịu . Muốn nói nhưng lại không dám nói . Vì sợ đối phương sẽ từ chối . Và chính vì nghĩ như thế nên từ bỏ cái ý định muốn nói với người ta cái gì . Tôi nghĩ anh nên mạnh dạn một chút . Nói với anh ấy là anh yêu em . Thế là xong .

- Nhưng nó không dễ thế đâu !

- Cố lên . Tôi và Hiệu Tích sẽ trợ giúp cho hai người .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net