2. đồ ăn không chỉ đơn giản là đồ ăn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tới: Yoongi (đã gửi 20:06)

Uả, rồi mấy giờ anh về á?


Tới: Yoongi (đã gửi 20:06)

Em có bất ngờ cho anh và Jimin~


Từ: Yoongi (đã gửi 20:08)

.... sao nghe có mùi nguy hiểm 


Từ: Yoongi (đã gửi 20:08)

thiệt đó


Từ: Yoongi (đã gửi 20:09)

nếu là chuyện gì liên quan tới tình dục thì chú mày nên biết là bọn anh không hứng thú đâu nha, đừng tổn thương


Tới: Yoongi (đã gửi 20:09)

Hyung, cái quần gì?


Tới: Yoongi (đã gửi 20:09)

dĩ nhiên là không phải chuyện đó


Tới: Yoongi (đã gửi 20:09)

Nè, em đã bỏ ra rất nhiều công sức đó, và em chỉ muốn biết khi nào hai người về để em, ờm... chuẩn bị. Thế thôi.


Từ: Yoongi (đã gửi 20:10)

anh mày bắt đầu thấy sợ


Từ: Yoongi (đã gửi 20:10)

mày lại bày ra trò điên rồ gì đấy em?


Từ: Yoongi (đã gửi 20:10)

kim namjoon em đã làm gì?


Tới: Yoongi (đã gửi 20:11)

Bí mật! Khi nào về anh sẽ biết. Rồi chính xác là mấy giờ?


Từ: Yoongi (đã gửi 20:12)

phim sắp hết rồi, xong thì về.


Từ: Yoongi (đã gửi 20:12)

chắc khoảng một tiếng nữa


Tới: Yoongi (đã gửi 20:12)

.... Mà anh đang ngồi trong rạp nhắn tin đó hả?


Tới: Yoongi (đã gửi 20:12)

Wow, anh thật là một con người tồi tệ


Từ: Yoongi (đã gửi 20:13)

phim như cứt


Từ: Yoongi (đã gửi 20:13)

Jimin nhăn rồi. Gặp sau.


Tới: Yoongi (đã gửi 20:13)

Gặp sau, hyung.


Namjoon nằm dài trên ghế, đôi kính cận trượt xuống tận chóp mũi, một tay gối đầu, trên ngực là một bản tiếng tiếng Anh tác phẩm vĩ đai của Aristotle - Nicomachean Ethics. (cái mà cậu đã đọc lại lần thứ n, nhưng lần này là để chuẩn bị cho tiết trợ giảng sắp tới và cậu cần chắc chắn mình thuộc nằm lòng nó hơn bất cứ học sinh nào). Một thanh âm trong trẻo của Park Jimin vang lên, ngay sau âm thanh lách cách tra chìa vào ổ khóa.

Namjoon không giấu nổi sự hưng phấn nhưng cậu nhanh chóng chỉnh đốn lại biểu cảm trên mặt trước khi họ bước vào.

Jimin vẫn tiếp tục say sưa nói khi hai người họ cúi xuống tháo giày và cởi áo khoác, Yoongi lâu lâu lại bật cười. Namjoon rất thích thú với những ảnh hưởng tích cực của Jimin lên Yoongi. Cậu bé con khiến anh ấy trở nên dịu dàng hơn rất nhiều.

"--Ô! Chào, hyung!" Jimin cười tít mắt với Namjoon. Cậu bé đã nhuộm lại tóc (màu hồng phấn nhẹ nhàng như viên kẹo gum) và nó khiến cậu trông cực kỳ rạng rỡ. Chẳng biết là do kiểu tóc mới hay là vì vừa được đi hẹn hò cùng với bạn trai. Namjoon nghĩ thầm. "Lại học nữa sao hyung?"

"Chào Jimin," Namjoon đáp, để sách xuống và cười với cậu. "Ừ, lại học. Xem phim thế nào?"

"Ờm..." Jimin nhún vai. Cậu đã vào tới phòng khách và Namjoon có thể nhìn thấy đôi tất đáng yêu với hình những chú cún cầm vợt tennis.

"Phim như cứt, anh đã nói rồi mà," Yoongi làu bàu trên bậc thềm trong khi đang loay hoay cởi giày. Một đôi giày bóng rổ cực ngầu mà Yoongi chắc chắn sẽ không làm hỏng bằng cách đá bay chúng khỏi chân một cách qua loa. "Jimin ngủ quên luôn."

Cậu bé lại cười, đưa tay lên gãi nhẹ sau gáy, "Vâng, nó chán thật. Nhưng mà ngủ quên ít ra vẫn đỡ bất lịch sự hơn là nhắn tin trong rạp..." Đột nhiên, cậu ngừng lại như nhớ ra điều gì. "À, phải rồi! Yoongi hyung nói rằng anh có bất ngờ cho tụi em!"

"Ờ, đúng," Yoongi cuối cùng cũng đi tới chỗ Namjoon đang nằm. Anh ấy chỉ cao hơn Jimin có một tẹo, mái tóc đen nhánh hoàn toàn tương phản với màu hồng pastel của Jimin. Hai người trông thật đẹp đôi. Cứ như thể Namjoon đang theo dõi một câu chuyện tình yêu trong truyện tranh với hai anh đẹp trai làm nhân vật chính. "Thế rồi có chuyện gì? Nằm một đống ở đó, chẳng có vẻ gì là 'đã chuẩn bị' như em nói cả," người lớn tuổi hơn nói bằng một giọng trào phúng.

Namjoon nhướng mày nhìn Yoongi, anh nhếch mép cười.

Ồ, tất nhiên là đã chuẩn bị hết rồi.

Cậu gấp sách lại và nhấc chân đứng lên.

"Nó ở trong bếp," cậu đáp, cố gắng giấu đi vẻ hào hứng và thành tựu trước những gì bản thân đã làm (ít nhất phải tỏ ra hết sức bình thường để đánh lừa hai người ấy và khiến điều này thêm phần bất ngờ mới được). "Đi theo em."

Hai người ngẩn ra và Yoongi nắm lấy tay Jimin khi họ đi qua phòng khách nhỏ và tiến vào phòng bếp cũng nhỏ không kém. "Woah, tại sao lại ở trong bếp? Anh đã cấm em dùng nhà bếp rồi cơ mà?"

"Chuyện đó đã là quá khứ rồi," Namjoon ưỡn ngực tuyên bố. Ôi cái bối hoàn cảnh này thật là hoàn hảo quá đi, Namjoon cảm thán, phòng bếp tối om, xung quanh hoàn toàn yên lặng và sau một tiếng 'tách', hơi lớn hơn so với bình thường, đèn neon kêu ò ò nhấp nháy vài lần rồi bật sáng.

Điều bất ngờ cuối cùng đã đến lúc khám phá.

Một nồi lớn đậy nắp nằm im lìm, ba chiếc tô với hoa văn lộn xộn chẳng hề chung một bộ đặt thẳng hàng trên bàn bếp, đầy ú ụ canh kim chi. Có lẽ chúng đã nguội ngắt sau vài giờ kể từ lúc Namjoon hoàn thành, tuy nhiên trông vẫn khá đẹp mắt. Một đường nước súp vương ra dính bên thành tô nhưng Namjoon nghĩ nó mang lại cảm giác giản dị như ở nhà.

"Ta-da!" Cậu vặn vẹo tay làm một cử chỉ tiếp đón khó hiểu.

Yoongi nhíu mày tiến lại gần hơn và nhìn vào những cái tô. "Cái hợi thì thế này.." Anh lầm bầm trong miệng. "Em..Em nấu?"

Namjoon gật đầu và trong giây phút đó, biểu cảm của Jimin thật sự xứng đáng được chụp lại rồi lồng khung kính. Cậu đi theo Yoongi, nhón chân nhìn vào tô trong khi há hốc miệng.

"Trông ngon quá! Mà em nhớ anh nói anh không biết nấu ăn?" Jimin gác cằm lên vai Yoongi.

"Thằng bé không biết nấu thật mà!" Yoongi càu nhàu. "Lần cuối cùng Namjoon nấu ăn, nó gần như đã đốt rụi cả cái căn hộ này, mà đó là nấu súp thôi đấy!" Anh đi về phía bếp và mở nắp nồi ra. Namjoon đã nấu rất nhiều - Jin của EatJin nói rằng khẩu phần này 'đủ cho năm người đói meo' - thế nên vẫn còn lại một ít. Yoongi dùng chiếc muỗng gỗ Namjoon để gần đó, đảo đảo một vòng. Anh thật sự ngạc nhiên và vô thức mỉm cười trước thành quả mà Namjoon tạo ra. Hình ảnh đó khiến người nhỏ tuổi hơn cảm thấy tự hào hết sức. "Trông được đó. Là em tự làm thật hả?" Không lừa bọn anh chứ? Không phải là đặt hàng ở ngoài rồi bày biện ra như thể mình tự nấu chứ?"

"Không, em tự làm thật mà! Thề đó!" Namjoon lách người đi tới tủ lạnh, công thức của EatJin vẫn còn dán trên cánh cửa. Cậu đã viết ra giấy một cách tỉ mỉ theo từng bước một, chính xác không sai một ly những gì mà người chủ blog đó nói. "Nhìn nè, đây là công thức mà em dùng đó."

Tất nhiên, thành phẩm không phải là hoàn hảo, nhưng ít nhất, căn bếp không phải chịu thêm một thảm họa nào. Namjoon có cắt vào tay (hai ngón) trong khi đang thái hành, và cậu chắc chắn rằng trông chúng chẳng hề đều đặn như Jin làm. Hơn nữa, trong khi Jin sử dụng Kimchi tự làm (dĩ nhiên là Jin phải biết tự làm Kimchi chứ) thì Namjoon phải dùng Kimchi đóng hộp mua từ siêu thị. Cậu đã nếm thử, rất ngon, dù hơi nhạt. Nhưng mà vậy là quá tốt cho lần thử đầu tiên rồi nhỉ, cậu nghĩ vậy.

"Mà làm sao em có công thức đó? Tìm trên mạng hay là...?" Yoongi vẫn nói bằng một giọng đầy nghi hoặc. Namjoon gật gật đầu. "Woah...Woah, thật à?"

"Thật chứ sao không," Namjoon đáp. "Giờ thì ăn thôi, bởi vì em đã chờ mấy tiếng rồi và dạ dày sắp dính vào lưng đây."

"Em đi rửa tay đã," Jimin vui vẻ cười. "Vật vờ trên xe buýt, tay bẩn như quỷ."

"Anh cũng đi," Yoongi nói với theo nhưng chưa lập tức rời khỏi bếp. Thay vào đó, anh đứng bên cạnh Namjoon, đặt tay lên vai người cao hơn mình cả một cái đầu khi cậu cẩn thận bưng hai cái tô tới đặt vào lò vi sóng. "Joon à, anh tự hào về em."

Namjoon khịt mũi lắc lắc đầu, tóc mái màu vàng rủ xuống trán. "Cũng đến lúc rồi mà, phải không?"

"Ừ, đúng vậy," Yoongi đồng ý. "Nhưng không ai bắt em phải làm điều đó - em đã tự mình học lấy. Và em làm cho tụi anh nữa, vậy nên, cám ơn em nhiều lắm."

"Đừng khách sáo mà," Namjoon mỉm cười đưa tay ấn nút lò vi sóng. "Dù rõ ràng đây là lỗi của anh cho nên em mới không biết nấu ăn."

"Hả?!" Yoongi bĩu môi thích thú. "Cái quần gì tự nhiên lại là lỗi của anh! Này, em không thể dùng chế độ Rã đông để hâm nóng cái này được! Mà thật ra là không thể dùng lò vi sóng luôn!"

"Bởi vì anh chính là kiểu người thích làm mọi thứ đó! Anh để em sống hạnh phúc mấy năm cuộc đời mà không cần nấu ăn - nói đúng hơn là khuyến khích em tránh xa nhà bếp, vậy nên, ít nhất bốn lăm phần trăm là lỗi của anh," Namjoon vặc lại nhưng tay ngoan ngoãn mở lò vi sóng lần nữa, lấy ra những cái tô mình vừa mới bỏ vào. Cậu dừng lại, nghi ngờ, mỗi tay bưng một tô. "Thế em bắc lên bếp ha? Hay sao?"

Yoongi gật đầu.

"Nó là món hầm, vậy nên em chỉ cần đổ lại hết vào nồi và đun nóng lên. Vậy sẽ ngon hơn. Còn nữa, đừng đun quá lâu," anh chậm rãi trả lời. "Giờ thì, mời bếp trưởng đi làm việc của mình đi ạ. Và đừng có nói đó là lỗi của anh nữa - không để em nấu ăn vì muốn bảo vệ tính mạng của mình, điều đó có gì sai chứ. Em nói như thể anh dụ dỗ em uống rượu hay hút ma túy hay mấy cái quần gì đại loại như vậy."

"Cả mấy cái đó nữa," Namjoon nói đùa và Yoongi bật cười.

Yoongi quay lưng đi, để lại cho Namjoon một câu ngắn ngủn: "Mấy thằng mọt sách không có hút chích. Mà chú mày là thằng mọt sách nhất mà anh từng gặp, Joon à."

-

"Bởi vì anh đã nấu, nên chúng em sẽ rửa bát cho công bằng," Jimin nói sau bữa ăn. Cả căn hộ không có lấy một bàn ăn thực sự nhưng bàn trà nhỏ trong phòng khách cũng đủ lớn cho cả ba người ngồi quây quần ấm cúng. Ti vi dừng lại ở một kênh âm nhạc nhưng chẳng ai tỏ ra quan tâm.

"Anh sẽ không từ chối đâu," Namjoon đáp, cảm giác tự hào trước thành quả của bản thân khiến cậu trông cực kỳ rạng rỡ. "Hyung ấy đã không rửa bát suốt mấy năm nay rồi. Đây quả là một sự đổi thay kỳ diệu."

"Chỉ một ngày hôm nay thôi, vì em xứng đáng," người lớn nhất lên tiếng. "Anh không thể tưởng tượng rằng có ngày mình được ăn một món do chính tay em nấu. Điều bất ngờ lớn nhất cuộc đời anh kể từ thời cha sinh mẹ đẻ."

"Em không biết cuộc sống của anh lại xoay quanh em thế đâu, hyung. Em xúc động quá," Namjoon bám lấy Yoongi vờ nũng nịu và anh lập tức hất tay đạp cho cái thân to xác một cú trước khi chạy ra khỏi bếp, trốn sau lưng Jimin.

"Em dám!" Yoongi gắt lên nhưng cả Namjoon và Jimin nháy mắt với nhau đồng lõa. Trước khi người lớn nhất kịp nhận ra, đôi bàn tay mũm mĩm của Jimin đã túm lấy hai eo anh ra sức cù léc khiến anh buồn cười mà hét lên trong tuyệt vọng. Hai kẻ xấu xa rộ lên cười khả ố. Thật là tuyệt. Có lẽ không tuyệt với Yoongi nhưng bầu không khí thật nhộn nhịp, ấm áp, và hạnh phúc.

Namjoon gần như đã quen dần với việc ở một mình trong ba tháng Yoongi và Jimin bắt đầu hẹn hò, nhưng sau hôm nay, khi cả hai cùng cười với cậu, vui vẻ thưởng thức món ăn mà cậu tự làm, Namjoon đi đến một quyết định.

Cậu sẽ nấu ăn thường xuyên hơn.

Cậu sẽ học thêm nhiều món nữa và cố gắng khiến căn hộ này trở nên ấm cúng hơn. Họ không có nhiều tiền, hay nhiều đồ đạc, nhưng điều đó chẳng mấy quan trọng.

Tất cả những gì cậu cần là một vài người, như một gia đình, sẵn sàng thử tất cả những món mà cậu nấu, hoặc cố gắng nấu.

Trò cù léc của Jimin và Yoongi đã biến thành ôm ấp. Mái tóc màu hồng nhạt của Jimin tựa trên khuôn ngực vững chãi của Yoongi, bốn mắt nhìn nhau say đắm. Namjoon đứng dậy, bỏ lại cặp đôi hạnh phúc đang đắm chìm trong tình yêu.

"Thôi, em đi ngủ đây. Ngày mai có tiết sớm," cậu duỗi người đứng dậy. Có vẻ như Namjoon đã làm gián đoạn bầu không khí nồng thắm, bất chấp việc Jimin ngẩng lên nhìn cậu. "Anh sẽ lại nấu ăn nữa chứ, hyung?"

"Nếu em qua đêm ở đây lần nữa," Namjoon đáp, "có em khiến căn nhà trở nên thật vui và em còn giúp anh đối phó với Yoongi nữa,"

Jimin bật cười, "Dĩ nhiên rồi! Em chắc chắn sẽ tới đây nhiều lần nếu anh không phiền, hyung, đừng để ý những gì Yoongi hyung nghĩ."

Cả hai đều bỏ qua vẻ nhăn nhó của Yoongi trước những điều Jimin vừa nói.

"Chúc ngủ ngon, hai người." Namjoon đập tay với Jimin và Yoongi đá vào ống quyển của cậu một phát.

Namjoon cầm điện thoại, cuốn sách của Aristotle và cặp kính cận dày cui rồi trở về phòng. Một căn phòng bừa bộn, nhưng là đống bừa bộn có tổ chức - cậu biết tất cả mọi thứ nằm chính xác ở đâu, và môi trường sống bừa bộn ấy chẳng khiến cậu phân tâm mấy với việc học. Cậu đã từng đọc ở đâu đó về một nghiên cứu của các nhà tâm lý học rằng phòng ngủ phản ánh trạng thái tinh thần của chủ nhân và Namjoon hoàn toàn đồng ý với điều đó. Cậu dễ dàng bị mất tập trung, bộ não luôn luôn làm việc để xử lý mọi thông tin dù là nhỏ nhặt nhất. Nhưng cậu cũng đồng thời coi đó là một điểm mạnh - giúp cậu nhìn ra nhiều thứ mà hầu hết mọi người đều bỏ qua, đây là một phẩm chất tuyệt vời đối với một sinh viên theo đuổi ngành triết học.

Cậu lần lượt thực hiện nghiêm chỉnh thời gian biểu trước giờ ngủ của mình (bao gồm cả việc rửa mặt đánh răng), nằm yên vị trên giường, sạch sẽ và ấm áp, Namjoon nhận ra cậu không hề buồn ngủ.

Cậu đã rời khỏi phòng khách từ rất sớm vì tôn trọng sự riêng tư của Yoongi và Jimin với lý do phải đi ngủ sớm vì ngày mai có tiết, và dù sự thật đúng là như vậy thì cậu cũng chẳng buồn ngủ chút nào.

Không một tẹo nào hết.

Thậm chí còn chưa tới nửa đêm. Cuộc sống đại học suốt năm năm qua (năm năm chết tiệt) đã dạy cho Namjoon một điều rằng nửa đêm mới là lúc mà buổi tối bắt đầu.

Cậu tung chăn đứng dậy, bước tới bàn làm việc và mở máy tính lên. Khi rút dây sạc ra khỏi ổ cắm, cậu nghe thấy tiếng Jimin và Yoongi đang trở về phòng. Nghĩ ngợi một giây, Namjoon lấy thêm tai nghe đang mắc gọn ghẽ trên móc cùng với một loạt các loại dây cáp đủ màu sắc khác.

Thứ đầu tiên xuất hiện khi Namjoon mở laptop lên, khi đã trở lại giường, tai nghe cắm sẵn để đề phòng những âm thanh không mong muốn từ phòng bên cạnh, là "Tuyển tập Công thức nấu ăn dễ ợt của EatJin - Phần 1: Canh Kimchi phiên bản thiếu kinh nghiệm dành cho Sinh viên đại học." Đó chính là blog đã giúp cậu nấu thành công món ăn đầu tiên trong đời, mang đến cho cậu một sự thay đổi lớn - nấu ăn cho Min Yoongi người Đa năng.

Cậu mỉm cười, những ngón tay vô thức kéo lên kéo xuống bài viết mà cậu đã đọc tới thuộc lòng. niềm tự hào trong ngực lại dâng trào, cậu kéo chuột tới cuối trang; tới mục nhận xét.

Cậu muốn nói cho Jin biết rằng blog của họ đã giúp cậu làm được một việc tưởng chừng bất khả thi. Cậu không quan tâm bài viết đã có tới hàng trăm (thật sự là hàng trăm) bình luận và rằng Jin có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy, chứ đừng nói chi là trả lời chúng.

Khi cậu bấm vào đường link màu xanh đề chữ 'Viết bình luận', trang chủ yêu cầu cậu tạo một tài khoản mới và gợi ý mở blog của riêng mình, không suy nghĩ nhiều, Namjoon ngay lập tức chọn "Yes".

Tại sao không?

Cậu chẳng biết sẽ viết về gì, nhưng mà có thêm một tài khoản trên một trang web ngẫu nhiên nào đó thì sao chứ? Cậu chẳng thể đếm nổi đã dùng email để đăng ký tất cả bao nhiêu tài khoản, ở bao nhiêu trang web nữa.

Thêm vào đó, theo như những gì đang hiển thị trên màn hình thì cậu cũng sẽ nhận được cập nhật từ EatJin thông qua email bất cứ khi nào trang blog đã giúp đỡ cậu rất nhiều này đăng một bài mới, nghe có vẻ thú vị.

Thế là cậu cặm cụi tạo tài khoản, lập một blog (mặc dù cậu chưa thèm chỉnh sửa gì vì việc đó chắc hẳn sẽ tốn một chút công sức mà cậu chẳng hề có hứng thú vào lúc này), cuối cùng, sau khi hoàn thành tất cả các bước, Namjoon bắt đầu gõ bình luận vào blog của Jin.


Người dùng: thus_spoke_knj (Thứ năm, 17 tháng Ba, 2016)

Hey, Jin. Tôi biết là viết ra những điều này giờ có lẽ đã quá trễ nhưng mà tôi chỉ muốn nói cám ơn vì bài viết này. Nó thực sự rất hữu ích!!!

Vì lý do an toàn, tôi đã bị cấm bén mảng tới nhà bếp gần như suốt cả cuộc đời, nhưng hôm nay, công thức nấu ăn của bạn đã giúp tôi lột xác thành công và tôi rất tự hào, rất vui mừng vì điều đó. Vây nên tôi nghĩ mình cần phải cám ơn bạn.

Có lẽ bạn sẽ dễ dàng thực hiện nhiều món ăn phức tạp ngay cả khi bị bịt mắt, vậy nên bạn sẽ bật cười trước những gì tôi đang nói, nhưng nói thật nhé., tôi không để tâm đâu :D Tôi rất vui, rất tự hào về bản thân và tôi quyết định sẽ tiếp tục học nấu ăn từ blog của bạn.

Vậy đó, tôi quên mất mình muốn nói gì rồi. Nói chung là cám ơn cậu, người anh em. (Hay là chị? chàng trai? bạn?)

☀ ☀ ☀ ☀ ☀

Mở đầu của EatJin: Thức ăn là gì?

Thứ Năm, ngày 4 tháng Tư năm 2012.

Xin chào tất cả những ai đang đọc bài này (có ai thậm chí không đọc dòng này không nhỉ? Lol)

Mình đã quyết định lập blog này bởi vì mình cực kỳ đam mê với đồ ăn và mình có rất nhiều điều muốn nói về nó, các bạn không tưởng tượng nổi đâu.

Nhưng mình nghĩ là mình nên bắt đầu bằng việc giới thiệu bản thân một chút nhỉ?

Tên mình là Jin, hai mươi mốt tuổi. Mình vừa bắt đầu năm ba tại trường ẩm thực và...mình thật sự không biết phải giới thiệu gì nữa. Mình luôn luôn yêu thích việc nấu nướng, mình đã học hỏi từ mẹ. Khi còn học trung học, mình nhớ mẹ luôn thức khuya mỗi đêm chuẩn bị bữa trưa cho mình và em trai vào ngày hôm sau ở trường. Mình đã nghĩ mẹ làm như thế vì đó là trách nhiệm của một người mẹ, và mình nghĩ nó cũng là lý do lớn nhất khiến mình bắt đầu học nấu ăn khi lên cấp ba. Mình muốn giúp đỡ mẹ để mẹ không còn phải vất vả nhiều như thế.

(Các bạn thấy đó, mình quả là một đứa bé ngoan).

Một hôm, khi chúng mình đang rửa xà lách để làm món salad đơn giản cho bữa tối, mẹ đã hỏi tại sao mình bỗng nhiên lại có hứng thú với việc nấu nướng. "Không phải là mẹ không đồng ý! Mẹ rất vui vì có con tham gia cùng," bà ấy nói. Mình đã trả lời rất thật thà (bởi vì mình không bao giờ nói dối mẹ hết, ngay cả khi việc nói ra những điều này thật sự rất xấu hổ), rằng bởi vì mình thấy mẹ phải rất vất vả vì mình và em trai, dù bà cũng đã có một ngày cực kỳ mệt mỏi ở phòng làm việc.

Các bạn đoán xem mẹ mình phản ứng ra sao?

Bà ấy đã cười.

Bà ấy cười rất lớn, tới nỗi chú cún Jjanggu của nhà mình tỉnh giấc luôn. Mẹ ôm chặt lấy mình và hôn khắp nơi, ở cái tuổi dậy thì ấy mà, cảm giác lúc đó thật sự nổi hết cả da gà. Bà ấy nói mình thật ngốc mới nghĩ như thế. mẹ nói đúng là mẹ rất mệt mỏi sau một ngày làm việc và nấu bữa tối cũng không mấy dễ dàng nhưng bà thật sự, thật sự thích nấu ăn. Mẹ rất hạnh phúc khi biết mình và em trai đến trường mỗi ngày cùng với một thứ mà bà đã tạo ra bằng tất cả tình yêu thương thay vì đơn giản là đưa tiền cho chúng mình ăn trưa ở canteen trường.

Và điều này đã khiến mình rung động.

Đồ ăn là một thứ rất đỗi tuyệt vời, không chỉ vì mùi vị ngon lành của nó.

Nó có thể xây nên một mái nhà, bởi vì những món ăn bạn làm cho những người mình yêu thương luôn đong đầy tình cảm. Có lẽ cơm bạn nấu có hơi khô? Có lẽ bạn lại lỡ cho quá nhiều dầu vừng? Ai quan tâm chứ! Cách mình nhìn nhận việc nấu nướng là nhà bếp cũng giống như một phòng thí nghiệm, nơi những sai lầm luôn có thể xảy ra. Quá trình nấu ăn tự nó là một phép màu, nhưng phần thưởng thực sự không phải là nhìn thành phẩm của bạn nằm im lìm trong một nhà triển lãm.

Phần thưởng thực sự của việc nấu nướng, phép màu thực sự của việc nấu nướng, của việc tự tay mình tạo ra những món ăn, đó là khoảnh khắc khi mà đồ ăn được chia sẻ. Đó là khi mà bạn ngồi quây quần cùng với bạn bè, cùng nhau ăn món Samgyeopsal* lỡ tay nướng cháy trong lúc mải mê chơi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net