chương chín.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngôi kể của NamJoon

Ami đã bỏ lên phòng được chừng hai tiếng, mười giờ đêm, tôi quyết định nhắn đến em một tin.

" Ami này, em ngủ chưa?"

Bên kia rất nhanh đã phản hồi lại như đang chờ đợi tôi nhắn từ nãy giờ.

" Em chưa ngủ"

" Anh có chuyện muốn nói với em"

" Em cũng vậy"

Không khí rất ảm đạm, thật ra là còn có phần căng thẳng. Tôi vừa định lên phòng tìm em, đối mặt với em, tôi quyết định sẽ làm điều đó, vì sự hiểu lầm ban nãy. Em lại gửi thêm một tin nhắn nữa, điệu bộ rất suy tư.

" Nhưng mà NamJoon này, chúng ta sẽ chia ra mỗi người viết một lá thư, và chút nữa đổi cho nhau đọc nhé, hãy đọc những lời muốn nói của người kia cùng một lúc"

Có vẻ Ami cũng giống tôi, không biết những chuyện vừa qua là như thế nào, vẫn còn băn khoăn rất nhiều về cảm xúc của mình và đối phương. Tôi chiều theo ý em, như mọi khi.

" Được"

Tôi kéo ghế, ngồi vào bàn, nắn nót từng chữ viết vào một tờ giấy chỉn chu. Cầm bút lên, thậm chí đến giờ phút này, tôi chưa biết phải bắt đầu nói gì với em, bởi có rất nhiều điều tôi cần em biết.

" Nếu yêu và ghét là một từ giống nhau
Tôi yêu em, Seoul
Nếu yêu và ghét là cùng một từ
Tôi ghét em, Seoul"
Seoul- RM

Mở một bản nhạc yêu thích, tôi để âm thanh du dương ấy chạy lặp đi lặp lại, thoải mái viết lên những dòng chữ đầu tiên.

.

Một tiếng sau, khi đã nói được hết những nỗi lòng của mình, tôi đặt bút xuống, đọc kĩ lại những suy tư của mình. Có chút ngốc nghếch, nhưng dường như những mơ hồ đã được giãi bày. Tôi lấy ra chiếc điện thoại của mình, tắt đi bài nhạc đã lặp đi lặp lại rất nhiều lần, nhắn cho em một tin.

" Anh lên tầng thượng nhé?"

" Vâng ạ!"

Tôi rảo bước lên phía trên toà nhà nhỏ, đến tầng thượng, em đã đợi sẵn ở đấy, có chút não nề, cũng có chút lúng túng.

" NamJoon"

Em nở một nụ cười gượng, như thể đã cố giấu những yếu mềm của mình vào trong cũng không quên cái bặm môi đầy bâng khuâng. Em đang hóng gió ở phía hành lang, nhẹ nhàng đi đến cái giường gỗ giữa sân, ngồi xuống.

Tôi cũng không giấu được luộm thuộm, e dè, ngồi cạnh bên em.

" Được rồi, chúng ta sẽ đổi thư nhé"

" NamJoon này, dù có là như thế nào, em cũng mong nó không phá huỷ mối quan hệ anh em của chúng ta"

Em nói có phần ngại ngùng, không khí rất bài xích, lòng tôi dâng lên một cỗ khó chịu. Sẽ như thế nào nếu em không có cảm nhận như tôi, sẽ như thế nào nếu đây chỉ là tình cảm đơn phương một mình tôi ấp ủ. Nhưng tôi không còn gì phải e dè, không còn gì phải sợ hãi, giờ phút này những gì tôi thật sự cần làm, là thổ lộ với em, bất chấp kết quả tốt đẹp hay xấu xí nào.

" Ừm"

Tôi đưa lá thư của mình cho em, nó rất dài, nhìn sơ qua cũng đã thấy rất nhiều câu từ chứa đựng. Mảnh giấy của em rất ngắn, ít nhất là ngắn gấp đôi tôi. Khiến tôi sợ hãi...

Thư của cả hai đã được trao đi, chúng tôi nhìn nhau, gật đầu một cái, cả hai nhìn vào đó mà đọc. Âm thanh mùa thu rất thư thả, từng lọn gió cũng rất thoải mái, nhưng không khí có phần bức bách, không tự nhiên. Thật vậy, thổ lộ với một người mình rất thương yêu là điều rất khó.

Em chăm chú đọc thư của tôi, gương mặt không có cảm xúc đặc biệt, nhưng cơ mặt buông thỏng, không có bài xích. Đó là trạng thái bình thường của em, và bình thường em rất vui vẻ.

" Ami này, đây là lần thứ hai anh viết thư tay gửi cho em. Lần đầu, là ngày anh rời khỏi Daegu của chúng ta. Lần hai, là ngày anh nói cho em biết những cảm xúc của mình, về anh, về em. Anh không giỏi viết lách, nhưng em hãy bỏ qua và đọc nó thật kĩ nhé.

Ngày em còn bé, anh lớn hơn em rất nhiều, vào lần đầu em chuyển qua con hẻm ấy sống, cũng là lúc anh gặp em. Mẹ của chúng ta rất thân với nhau, mỗi ngày anh cùng mẹ đến nhà em chơi. Em rất đáng yêu và tinh nghịch, anh vẫn luôn ao ước có một người em gái để mình chở che, và rồi em xuất hiện, khiến điều anh mong mỏi trở thành hiện thực. Lúc đó, em là người em gái vô cùng đáng yêu, em làm một ngày vốn buồn chán của anh trở nên tươi sáng. Anh vốn là như vậy, trước giờ đều trầm lặng, nên thế giới của anh cũng u buồn hơn người khác nhiều phần. Nhưng em đã xuất hiện và gieo cho anh chút tình yêu chạm khẽ, dù đó có là tình cảm mà em dành cho một người anh trai, thì điều đó cũng đã đủ khiến anh băng qua những vũng lầy giăng giăng cạm bẫy của đời người. Em khiến anh hiểu được cảm giác khi mình cưng chiều một người, rồi được người đó tự hào về mình, khoe khoang với khắp xóm, rằng em có một người anh biết tuốt là như thế nào.

Thời gian trôi qua, vào lúc anh học lớp mười một, em vẫn chỉ là một học sinh trung học lớp bảy, anh vẫn đều đặn chơi cùng em và cũng có những lúc học cùng em. Khi bạn bè trong lớp, đều đã hẹn hò, đưa nhau đến những quán nước nhỏ để tận hưởng tình cảm xôn xao tuổi học trò. Anh đã tự hỏi mình, tại sao mình chưa từng rung động với người con gái nào, vì sao mình lại không đáp trả lá thư tình nào được đặt trên bàn.

Lúc đó, anh đã sớm hiểu ra, mình thích em, không phải như một người anh trai đối với em gái. Nhưng lúc ấy, em vẫn rất nhỏ và còn rất trẻ, anh chỉ mong đó là do anh nhầm lẫn. Đến cuối năm anh mười hai, anh đã phải chuyển đến đây, rời xa em và Daegu thân yêu. Anh hiểu rất rõ, vì sao em giận anh, nhưng hãy thứ cho anh vô dụng, anh không thể thay đổi được.

Ngày anh lên Seoul, em có bao giờ tự hỏi anh đã sống như thế nào không? Thật ra thời gian đầu có hơi khó hoà hợp, nhưng mà, anh vẫn thích nghi được rất nhanh. Sau đó, giữa những ngày tháng cô đơn bấu lấy tâm can, anh nhận ra, mình nhớ em rất nhiều. Anh rất muốn như trước kia, mỗi ngày đều được nhìn thấy gương mặt phấn khích của em khi kể về một câu chuyện thú vị, hay làm một bờ vai vững chắc để em tựa vào khi em gặp chuyện uỷ khuất. Anh muốn lắm, muốn làm người đòi lại công bằng cho em nếu em gặp chuyện bất bình, muốn là người đầu tiên em nhớ đến khi có vấn đề gì trục trặc.

Seoul ngày đó, diễm lệ nhưng rất buồn. U uất sống với nỗi buồn đó quá lâu, có lúc anh hoảng sợ vì đã quên mất giọng nói của em, anh luôn cố gắng nhớ lại nó. Và đến một ngày, anh nhận ra, mình đã quên mất âm sắc của em, anh đã khóc. Anh rất muốn nghe giọng em, nhưng em chưa từng nhận một cuộc gọi nào của anh cả...

Và rồi, anh tự nhủ bản thân mình, anh sẽ nhanh chóng học hết đại học và sẽ trở về Daegu để gặp em. Mỗi ngày anh đều cầu nguyện, dù có hơi ích kỉ, nhưng anh thầm mong, em đừng vội yêu ai, đừng vội thuộc về ai. Để con đường anh trở về tìm em, có thể dễ dàng hơn, không phải mang đầy trầy xước như anh khi ở Seoul nữa.

Ami, anh nói đến đây, em đã hiểu chưa? Anh sẽ nói thêm, nếu em còn nghi ngờ. Em đã đến Seoul, anh cũng đã từng thắc mắc, có phải em muốn đến để gặp anh không? Nhưng có vẻ... không phải em nhỉ. Em vẫn ít nói chuyện với anh, khiến anh bất ngờ nghĩ rằng, khi trưởng thành em đã trở thành một cô gái kiệm lời. Những biểu hiện của em, anh đều nhớ hết, đứng trước những sự vô tâm tự nhiên của em, khiến anh trầm mặc hơn rất nhiều. Bởi lẽ, tình cảm của anh dành cho em càng khó có thể nói ra.

Những tháng ngày quá khứ rất xinh đẹp, nhưng anh nghĩ, từng phút giây trong hiện tại cũng rất quý giá. Anh sẽ không để quá khứ ấy che lấp hiện tại, nên anh muốn nói với em, rằng, anh yêu em. Có thể hơi vụng về, không có nến thơm, không có hoa hồng, không có cảnh đêm tuyệt đẹp, chỉ có những dòng chữ này mà thôi... Nhưng em hãy thông cảm cho anh nhé, nếu không phải hôm nay, không phải trong lá thư này, anh không biết khi nào mới có thể nói cho em biết.

Ami, Kim NamJoon này đã đi bên em rất lâu, đã ngắm nhìn em ngây thơ, tận mắt thấy em trưởng thành, cũng... đã từng lặng im chấp nhận quan sát em ở bên người khác. Chỉ bởi vì không đủ can đảm để nói với em, nhưng anh có lời giải thích mà... Em đừng trách anh nhé.

Thật mất mặt, vì anh là anh trai của em, còn là đàn ông con trai, mà khi chỉ đối diện với một lời yêu, anh không có can đảm để nói ra. Đến khi làm được, cũng rất vụng về.

Ami, anh yêu em, đã yêu từ rất lâu, chưa từng thay đổi. Em có thể... chấp nhận anh với một tư cách khác không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net