Chap5: Surprise's Bakery khai trương - Cuộc nói chuyện đầu tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con đi đây ạ.- Tôi thưa Năm rồi xách xe đi với M.Anh. Hôm nay là Chủ Nhật cũng là ngày tiệm bánh Surprise khai trương, M.Anh qua rủ tôi đi tới đó.

Nó giống một tiệm café (theo phong cách nước ngoài). Có thể mua bánh ngồi ăn tại đó thưởng thức trà, café, nước trái cây, bánh thì đủ thứ loại luôn từ bông lan thường đến cupcake, cheese cake, lime key, cookie, tiramisu, …… (Kể mà thèm quá đi thôi). Tiệm đáng yêu lắm, được trang trí  có một cái gì đó gần gũi, dễ thương phù hợp với mọi lứa tuổi. Tường bao quanh màu xanh được vẽ trên đó là chủ đề về phim hoạt hình “Alice In The Wonderland”. Cứ như mình lạc vào thế giới của Alice ấy, bàn ghế bằng gỗ được sơn trắng nhìn rất trang nhã. Nhân viên luôn tấp nập bận rộn, nhưng luôn mỉm cười thân thiện.

Tôi và nhỏ bước vào, nhìn tủ bánh mà xém rơi nước mắt, bánh nhìn ngon hấp dẫn, còn đáng yêu nữa, mà giá thì T.T trời  không chiều lòng người mà. Nhìn mặt tôi nhăn nhăn, M.Anh cười: ”Báo à, em đừng lo, chị khao mà.” Xong nó vỗ vỗ vai tôi. Mắt sáng rỡ tôi nhìn sơ sơ rồi lại gần chị chủ quán (trực tiếp lấy bánh và thu ngân). Miệng cười nham hiểm rồi : ”Cho em 4 cái cupcake (socola, dâu-socola, rừng nhiệt đới, với cái cupcake hình con mèo nữa), 2cái socola lava, 2ly kem (1xoài,1bạc hà), 2ly latte.” Chị chủ quán cười nức nở, lắc đầu trong khi đó M.Anh muốn cười không được muốn khóc không xong. Một lát đồ ăn được đưa ra, 2 đứa xông vào như cả đời chưa được ăn, quán cũng vãng chị chủ quán ra nói chuyện với 2 đứa.

Chị Chủ Quán: - Chị là Vương Đan Hân chào 2 em, chưa thấy ai thưởng thức bánh ngọt số lượng lớn giống mấy đứa.

M.Anh: Em là Mai Anh, bạn em là Thanh Lâm. Ai nhìn cũng nghĩ bọn em háu ăn chứ bọn em cũng biết thưởng thức chứ bộ *cười cười*

Le tui: Chị là Vương Đan Hân, vậy Pogar à không Vương Đan Nguyên là ……

Chị Hân: Nó là em trai chị, mấy em quen nó hả?

M.Anh: em có Like page trên fb trước khi quán khai trương nên biết, còn tên là do lần trước lúc đi hướng nghiệp ở vườn đâu Đà Lạt tụi em có gặp, anh ấy dạy làm bánh

Chị Hân: ùm, phải nó là em trai chị, nó mê làm bánh lắm và là thiên tài, giỏi tỉ mỉ hơn cả chị, mơ ước làm chủ cả một chuỗi cửa hàng làm bánh nhưng mà có một số chuyện gia đình làm mơ ước đó bị gián đoạn……

Nói tới đó chị chủ quán phải quay trở lại công việc, chúng tôi cũng ra về và chào tạm biệt chị, chầu đó 2 đứa cưa đôi tiền, tôi chỉ đủ mua về 2 cupcake (1socola,1matcha) cho Năm thôi.

 Hôm sau tôi lại tới cửa hàng đặt bánh, tôi gặp chị Hân và nói rằng tôi muốn đặt một cái bánh cheesecake matcha (Năm tôi mê matcha lắm cơ).Tôi muốn một cái cỡ trung và cần chiều lấy (tôi thuộc dạng nước tới chân mới nhảy), chị Hân nói sẽ có liền vào giờ chiều yêu cầu tôi thanh đoán phân nửa nhận biên lai và chiều quay trở lại.

Chiều…….

Tôi quay trở lại, và gặp hắn. Hắn lo bận bịu có lẽ không để ý đến tôi, tôi đảo mắt tìm chị Hân, chợt,….. Nè cô kia cần giúp gì.

Tôi giật bắn người, lại cái giọng nói đáng ghét đó, tôi liếc xéo nhưng cũng lết lết cái xác lại

Tôi:- Làm ơn cho tôi gặp chị Hân chủ cửa hàng.

Hắn:- Chị tôi quản lý sáng, tôi quản lý chiều, tối làm chung, cô yên tâm chị tôi có chuyển các đơn đặt hàng xuống mà, cô tên gì?

Tôi:- Làm ơn, cho tôi lấy bánh đã đặt.(Vừa nói vừa chìa biên lai)

Hắn:- Cô tên gì để tôi tìm cho.

Tôi:- Tôi đặt cheese cake matcha cỡ trung vào buổi sáng.

Hắn:- Xin lỗi ở đây không có khách hàng nào tên cheese cake matcha cả.

Tôi(máu sôi sùng sục) nghĩ thầm:”Thằng này nhây vãi, đã bảo mình đặt bánh buổi sáng, đưa biên lai rồi mà, mà hắn cũng biết tên mình mà, grr %$#@*&!”

Hắn: Cho hỏi cô tên gì?

Tôi (nuốt giận):- T.h.a.n.h L.â.m – Vừa nói vừa gàn giọng

Hắn: À có khách hàng tên Thanh Lâm đặt một cheese cake match cỡ trung chiều lấy. Cô muốn ghi cái gì suy nghĩ đi nhé, tôi đi lấy bánh.

Nói rồi hắn vào bếp, 5p sau đi ra với cái bánh cỡ “trung” ẹt cỡ đại thì có nó chà bá à, ba Hổ với Năm thì không sao chứ tôi nhìn cái bánh trà xanh đó là muốn bệnh xanh theo, tôi không ăn nhiều được, trà xanh nó cứ nhặn nhặn thơm thơm đắng đắng trong miệng. Tôi cứ đứng chết trân nhìn chiếc bánh, mặt ngu ngơ…. Chợt

Nèèèèèèèè…………………….

Hắn:- Cô muốn ghi cái gì

Tôi giật mình nói: “Chúc mừng sinh nhật Năm, cám ơn Năm đã lo cho con”, nói xong tôi chợt mỉm cười, nụ cười biết ơn, mũi có rưng rưng cảm động.

Hắn chợt đứng hình nhẹ nhìn tôi nét mặt có gì hơi cảm thông. Hắn ghi xong, đúng như lời chị Hân nói hắn rất là khéo. Mà hôm nay hắn cũng rất đẹp trai (đẹp trai theo cách riêng của hắn), mặc áo của đầu bếp làm bánh đàng hoàng trông có cái gì đó chững chạc, chuyên nghiệp, đầy kinh nghiệm. Nói thì vậy thôi, tôi đang sợ cái bánh matcha ra mặt. Hắn nói:” Nè không muốn ăn thì đừng đặt chi to, có ăn cả nhà thì cắt một ít, mua cho người ta mà bản thân nhăn ra mặt thì ai nuốt nổi.”

Tôi nói:- Tôi biết mà

Hắn:- Người này rất quan trọng thì phải, thậm chí cô ăn không được nhiều cũng mua bánh cỡ khá to

Tôi:- Tôi gọi là Năm, nhưng là bà Năm mới đúng, bà nuôi ba tôi từ nhỏ, tôi mất mẹ sớm nên bà đã chăm sóc tôi từ bé, có lần tôi mua cupcake trà xanh và bà nói bà thích hương vị này, nó thơm và dịu nhẹ

Hắn mỉm cười nhẹ, mắt dịu dàng:”Tôi cũng mất mẹ từ nhỏ”- chợt hắn nghẹn họng lại

Hắn đưa bánh, tôi đưa phần tiền còn lại rồi ra về

Một chiều nọ

Hôm nay tôi không được vui, mấy truyện ngắn tôi viết cho toà soạn lần lượt bị trả về với nhận xét đại loại: ý chung chung, truyện không thực tế, các truyện giống giống nội dung. Nản quá tôi bước vào tiệm bánh, phải ăn gì đó để xả stress, nhìn đống bánh ngon bày trong tủ, nhưng mà tôi không có tâm trạng để ăn, hắn xuất hiện nói:” Cần giúp không?”

Tôi:- Tôi có chuyện buồn, muốn ăn cái gì đó để hết buồn, mà nhìn chẳng muốn ăn gì.

Hắn: - Mỗi người, mỗi khẩu vị và cảm xúc, trẻ con thì vài viên kẹo sẽ hết buồn, có người thì ăn cupcake vừa ngọt vừa đẹp mắt là hết buồn, người thì uống một ly nước trái cây hay tách café là hết buồn, người thì một tách trà nghe nhạc thư giãn là hết buồn.

Tôi:- Còn anh làm gì để hết buồn ?

Hắn chạy đến kệ bánh lấy trên kệ một hũ cookie vụn socola nói:- Đây là cách của tôi khi cắn bánh thì bánh cùng vụn socola sẽ nát ra ăn cảm giác giống “nhai” “cái buồn” “ cái stress” trong họng rồi nát tan.

Tôi nghe tới đây muốn phun bánh ra cười chết sặc, thiệt là chịu không nổi mà, chợt tôi cười, hắn cười, nụ cười của 2 đứa giòn tan như bánh cookie.

Hắn nói:- Thôi cô khỏi trả tiền, khao cô lọ bánh đó, đừng buồn nữa, ổn thôi mà.

Tôi nói:- Ơ không được để tôi trả cho- nói rồi tôi định lấy tiền thì hắn chụp tay lại.

Hắn nói: Thôi được rồi. Chỉ là lọ bánh thôi, chẳng to tát gì đâu, thấy cô vui là tôi mừng.

Tôi nói:- Khi nào có nhuận bút, tôi sẽ khao anh, hũ bánh này tôi xin nhé, cảm ơn anh.

Tôi cười rồi vẫy tay đi về, chợt quay lại thấy hắn cũng đang cười và vẫy tay theo tôi.

Vừa đi với lọ bánh trong tay, tôi nghĩ:”Phải rồi cookie, tôi đã có ý tưởng mới rồi!!!”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net