Chap6: Chuyện của hoàng tử bánh ngọt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nói sơ một chút, nhân vật xưng tôi trong chap này (trước khi gặp Lâm Lâm) là Đan Hân (chị của Pogar - Đan Nguyên ), vì con trai ít khi kể chuyện về gia đình với lại khó mà diễn tả nội tâm nv nam nên thông qua lời kể của chị gái để dễ tả hơn :>

Mấy  ngày trước khi gặp Lâm Lâm:

Sáng nào cũng vậy, đến bữa sáng tôi lại nghe điệp khúc giữa ba và Tiểu Nguyên

Ba : - Nguyên, năm sau là con 12 rồi phải tính chuyện tương lai đã, con nghĩ kĩ vụ chọn trường chưa?

Nguyên nói bằng giọng chắc nịch càng lúc càng quyết tâm:

- Ba à, con đã nói một là một mà con sẽ thi vào “Tài nguyên quốc tế” học chuyên môn về làm bánh và pha chế, nếu có điều kiện lấy học bổng đi nước ngoài con cũng sẽ đi, đi theo đam mê của con.

Ba: - Thiệt tình chứ cứ cái này ba nói bao nhiêu lần rồi, mày là con trai phải gánh vác chuyện làm ăn của gia đình vào học “Kinh tế Tài chính” đi

Nguyên: Con nói không là không, con không hứng với việc đó, con có đam mê của con.

Ba: - Ba nói đủ rồi nghe mày, chị mày là con gái không thể lo xuể gánh vác việc kinh doanh, nên nó muốn làm gì làm, mày có sẵn phải biết điều chứ, con trai gì mà rúc đầu vào bếp làm bánh, ba không hiểu nổi luôn.

Tôi: Ba à, để em nó nghĩ kỹ đã, con thấy nó có tài thiệt mà, ba ủng hộ em nó đi ba. Dù sao nó cũng thừa hưởng từ mẹ mà.

Ba: lại mẹ của tụi bây, tụi bây coi ba không ra gì mà, con với cái lớn là biết cãi thôi.

Nguyên đập bàn một cái, rồi đứng dậy vào phòng, tôi biết tính nó mà, nó không thích ai đụng tới đam mê nhất là cái nó thừa hưởng từ mẹ. Mẹ mất khi nó 9tuổi. Mẹ đã ở bên cạnh dạy nó làm bánh lúc nó 5tuổi. Mẹ là một thợ làm bánh khá là có tiếng thời đó, ba thương mẹ vì tài năng đó. Ba thì có một công ty nhỏ chuyên sản xuất và phân phối các loại đường (đường cát, đường phèn, đường dành cho người bị tiểu đường), mặc dù là công ty nhỏ nhưng ba khá lớn tuổi nên cũng cần có người phụ giúp, nhưng Tiểu Nguyên thì nó không thích bị sắp đặt. Nhiều lần tôi khuyên ba hãy chiều theo đam mê của nó nhưng ba nói cả một cơ ngơi vất vả tạo nên chỉ muốn để lại cho con cái. Tôi khuyên nó nghe lời ba thì nó lại nói nó lớn rồi tương lai do nó quyết định, nó không thích hợp kinh doanh.

Ba đi làm, nó chuẩn bị đi học tôi gọi với theo :

-Tiểu Nguyên, sáng chủ nhật sắm giùm chị ít đồ cần thiết cho tiệm bánh mình nhé. Cũng khá đủ nhưng chị muốn có thêm nữa

Nó gật đầu rồi ôm cặp đi. Tính khí nó không phải không nghe lời, mà chỉ là khi con trai chọn con đường mình đi rồi thì nó phải luôn là hàng đầu. Thiệt ra trên danh nghĩa là mở tiệm bánh cho tôi nhưng thiệt ra tôi dành cho nó, cho nó có chỗ thực hành, tìm tòi, học hỏi,… Ngày tôi yêu cầu đặt tên quán giùm cũng là ngày nó hăm hở lên fb tạo page để quảng cáo online, bắt bạn bè nó Like trước khi sửa quán, những ngày quán bắt đầu sửa chữa dọn dẹp, nó cũng năng nổ chọn bàn ghế, tủ, dĩa, tự tay trang trí, nghĩ lại tôi thấy mình tệ thật, chẳng thể làm được gì cho quán, mặc dù nó là con trai. Nhưng mà lại vui vì có thể tạo cho nó một niềm vui nhỏ. Mơ ước của nó là muốn mở một chuỗi nhà hàng bánh ngọt với quy mô lớn (cũng là mơ ước của mẹ). Tôi luôn ủng hộ đam mê và mơ ước của em trai, nhưng tôi cũng muốn nó đỡ đần khi ba lớn tuổi, tôi không muốn thấy cơ ngơi công sức của ba không ai tiếp quản. Nói thẳng ra nhìn bánh ngọt ba lại nhớ mẹ, đau lòng, nên hơn khó chịu với khái niệm “bánh”

Ngày chủ nhật gặp Lâm Lâm:

Nhân vật xưng tôi trong đoạn này là Đan Nguyên.

Tôi vào siêu thị thực hiện lời hứa với chị hai là giúp chị mua thêm một số đồ. Mà càng đi càng ấm ức ba nghĩ bực tức: “ Ba thì hiểu cái gì về đam mê của con cái. Chẳng phải con giống mẹ sao, mà chẳng phải chị hai tốt nghiệp kinh tế sao, tính toán tỉ mỉ, chị còn biết cách tính làm sao mua những nguyên liệu thật tốt làm những chiếc bánh thật ngon với giá cũng khá khá, mà vẫn trả tiền mặt bằng, nhân viên, gom vốn, thậm chí trả một khoảng khá cho thằng em này mà vẫn lời. Người giỏi vậy mà ba không đề nghị, suốt ngày nam với nữ. Thời này là thời nào rồi, thiệt tình chứ ngày nào cũng tranh cãi. Ba không mệt chứ con mệt đó.”

Sau một hồi dạo quanh và vơ đồ, cũng được kha khá, nhưng mà trước mắt lại cảnh một người cha để thằng con mình ngồi trên vai rồi nói chuyện:

Ba:- Con à! Sau này lớn con muốn làm gì?

Con:- Con muốn làm siêu nhân giải cứu thế giới!!!

Ba: - Giỏi lắm con!

Con:- Con cũng muốn làm người đàn ông chân chính để chăm sóc cho gia đình!!!

Ba:- Ùm con phải cố gắng đó.

Con:- Làm bác sĩ chữa bệnh cho ba mẹ nữa.

Ba: - Rồi rồi nhưng trước mắt con cứ chăm đi mẫu giáo cái đã….

Tôi đứng nhìn đến lúc họ đi khuất. Thiệt là, ngày còn nhỏ thì miệng cứ luyên thuyên ủng hộ, vậy mà giờ lớn cấm cản đủ điều. Thậm chí siêu nhân không có thật, còn chẳng biết nó có hiểu “chân chính” là gì không? Haizzz thở dài và bước thì…….

Rầm…… Té một cái trời giáng

Đồ văng tung toé, trước mặt mình là đứa con gái miệng cứ pla pla không ngừng. Biết là không thể cãi hay giải thích gì nên im lặng gom đồ đi lẹ, liếc sơ thì bên kia toàn là đồ ăn. Đối với những người làm ra những món ăn như tôi rất tôn trọng đồ ăn và nguyên liệu, nhưng mà vừa nhặt đồ cái miệng ấy vẫn không ngừng nghỉ, 36 kế ôm hàng chạy là thượng sách.

Nhưng mà nhìn tội quá ôm cả một đống đồ ăn, vô tình bên cạnh (sau khi đã chạy và núp) thấy có cái giỏ kéo, từ từ nhẹ nhàng lại gần gần chỗ đó đặt gần rồi dọt. “Cô gái thấy nhìn bề ngoài khá cao ăn mặc cá tính (lỡ đụng nó quánh chạy không lại), nên chẳng dám hỏi han gì, mà 2 đứa cùng va vô nhau mà, có phải là tại mình hết đâu.”- Pogar nghĩ miên man

Kệ dù sao cũng đưa giỏ rồi không áy náy với lương tâm. Về….

Nhà… Thằng bạn cùng lớp gọi:

Nó: Mai lên Đà Lạt thay tao.

Tôi: Hả? Lên đó làm gì mà chẳng phải hội hs cấp3  tình nguyện của mày đi sao.

Nó: Tao muốn lắm nhưng mà tao bị bong gân phải bó chân, tạm thời ít đi lại, mày đi thế đi

Tôi: Rồi tao đi, mà làm cái gì trên đó

Nó: Đúng cái mày thích. Dạy làm bánh trong vườn dâu.

Nghe tới đây là bị sướng rung người rồi. T2 tôi lên đường.

Gặp lại Lâm Lâm:

Sau khi sắp xếp và nghe sinh hoạt hết mọi thứ tôi được dẫn vô vườn dâu. Chợt… Lại là cô bé đó. Muốn chủ động tới nói chuyện, kìa cô ấy sẽ giết trái dâu mất, chạy lại chụp tay ngay. Tính nói bằng giọng nhỏ nhẹ nhưng mà lỡ cầm tay thế nào cũng bị chửi biến thái, cộng thêm việc cô ấy hành hạ trái dâu nên nói chuyện có hơi ngang một tí.

Xong rồi tới lúc dạy làm bánh, cũng ráng tiếp cận và biết cô ấy tên Thanh Lâm, nhìn kỹ mặt có hơi bướng một chút, nhưng mà cá tính lắm, sôi nổi nữa. Cuối cùng giờ nghỉ trưa cũng là dịp tiếp cận lời xin lỗi (thật ra chẳng có lỗi kiếm cớ làm quen thôi). Người ta cũng không chấp nhất nên cũng không sao.  Hết chuyện để nói ở lại thì ngại nên lặng đi. Đến lúc ăn thử bánh thì lại không thấy, hỏi bạn bè thì nói là mệt nên về nghĩ. Cầm cái bánh mẫu của mình đi lang thang, dự là muốn cô ấy nếm thử nhưng không được rồi. Mà kìa ai đang ở bãi cỏ sau nhà kính…. Là cô ấy, tôi vội vàng đi tới nhưng cũng ra vẻ bình thản, nói một câu, đặt cái bánh cạnh cô ấy, rồi bình thản quay đi. Chợt tự nhiên tôi có cảm giác lạ, quay mặt nhưng mỉm cười, có phải đây là định mệnh của tôi….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net