Chap9 : Phóng lao phải theo lao- Sinh nhật

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lâm Lâm kéo tay Pogar chạy đi. Chạy dưới cái nắng chang chang chạy được một lúc thì dừng lại thở

Pogar:- Mình quen nhau à Lâm Lâm

Lâm:- Anh đean à! Nói vậy mình mới chạy được chứ. Chứ đổi áo khoác này rồi nói sao. Nói anh với tôi đi rình tụi nó à.

Pogar:- Giờ sao đây.                             

Lâm:- Phóng lao theo lao. Chúng ta yêu nhau thôi.

Pogar:- Em vừa nói mình mình mình yêu nhau sao?

Lâm:- Trời ơi chỉ là giả thôi. Tôi phải nói bao lần nữa anh mới hiểu. Trưa nắng chạy mệt còn gặp tên đầu to óc nhỏ như anh nữa.

Pogar:- Nè cô bé em đang hổ báo với anh đó. Vậy em tự thân đi. Anh đi khai với tụi nó hết. *vờ bỏ đi*

Lâm:- NÈ NÈ. Không đùa được nha. *chu mỏ, mặt hoảng hốt* *nắm tay Pogar giựt giựt*

Pogar:- *cười gian* hê hê vậy bớt hổ báo lớn tiếng với đánh đập anh đi

Lâm (miệng cười-mắt long sòng sọc, nặng hết bụng, rặn từng chữ):- Thích thì chiều..........

Lâm Lâm bỏ về một nước, bỏ lại sau lưng người con trai lắc đầu ngao ngán nhưng lòng luôn mỉm cười 

Ở Trường-Ra chơi

Sân trường bây giờ khoảng 9h30 sáng, nhưng mà sân trường bỗng nắng gắt hơn cả mọi lần. Tuỳ cảm nhận của mỗi người về cơn nắng này. Nếu bạn là người đang vui vẻ, năng động bạn sẽ cảm thấy chan hoà sức sống khi chạy và đi dưới nắng. Cảm giác cơn nắng chiếu xuống người có cái gì đó nóng rát nhưng mà như đốt lửa tinh thần cho một người tràn trề sức trẻ. Đối với một số người thời tiết này còn làm người ta khó chịu tột đỉnh.Lâm Lâm nhà chúng ta đang ngồi trong lớp với gương mặt không khác gì cảnh sát hỏi cung. Cô đã suy nghĩ cả đêm qua. Chuyện của Mai Anh là vỡ lẻ, nhưng cô thật sự không hiểu thằng Ngao Tuấn thực sự đang làm cái gì với Kim Anh quen qua đường hay nghiêm túc hay một cái gì khác. Đối với nó cô là một con đàn ông không hơn không kém, vậy mà nó chẳng nó gì với cô, đồng ý là yêu đương là chuyện cá nhân, nhưng mà đã thân với nhau tới tận bây giờ mà. Suy nghĩ một lúc ...................

Đại Bảo:- Mai Anh ơi

Cô quay ra thì thấy Pogar với Đại Bảo đứng ngoài lớp, Mai Anh nắm tay cô kéo ý muốn cô đi cùng

Cả 4 xuống canteen, mặc dù đã ngồi xuống ghế nhưng đầu óc cô vẫn như mớ bòng bông. Đại Bảo xoá tan không khí :- Vk Ck son cãi nhau à

Đột nhiên Lâm Lâm đập bàn một cái rầm tuôn 1 tràn :- Cái gì mà vk ck ở đây, tôi với mấy người còn chưa tốt nghiệp mà, tình yêu tuổi học trò nếu xảy ra thì nó là một tình cảm trong sáng, đừng bóp méo nó.

Câu hét của cô là 3người còn lại giật mình. Pogar giựt giựt tay trái cô. Lúc này cô chợt tỉnh cười xuề xoà:- Hê Hê ý tôi là bây giờ chỉ là bạn bè trên mức thân thôi còn vk ck gì đó thì chưa tới được.

Pogar:- Thứ 7 là sinh nhật anh đó, anh không có bạn nhiều, làm tiệc nhỏ nhỏ tại tiệm bánh, có 4 đứa mình với chị Hân.

Cả đám:- Ờ đi

Pogar:- Lạnh lùng thật đấy. Nhớ quà nhé hê hê. Hẹn mọi người 6h

3người còn lại:- Ờ

Sinh nhật Pogar- Tại Surprise's Bakery

Tiệm bánh vẫn không thay đổi hay trang trí riêng biệt gì cả. Chỉ có một cái bàn để ở một góc riêng với 4 cái ghế. Ba người đến đúng giờ. Đại Bảo áo thun đỏ quần jeans trắng, Mai Anh mặc váy hoa, còn Lâm Lâm quần jeans xanh với áo thun trong áo sơ mi ngoài.

Pogar nói Lâm Lâm:- Anh cứ mong em mặc váy

Lâm Lâm:- Xin lỗi ngoài đồng phục thì tôi không có váy hay đầm gì hết plè plè

Pogar cười ngặt nghẽo. Qủa thật, tuy là câu trả lời nghe không lọt tai, nhưng không thể phủ định cô có nét đáng yêu của cô.

Sinh nhật của Pogar bao gồm liên khúc bánh do anh tự làm, như cupcake, blackforest, limekey, mango cheesecake, sukem,..... nghe tới đây là ngao ngán tới bội thực rồi. Mang tiếng sinh nhật và các loại bánh nhưng chẳng có cái nào ghi tên hay chúc mừng gì cả. Chỉ cắm nến, thổi và ước. Cô nhìn anh, cô hiểu người không có mẹ, tất cả phải tự lo tự lo, nhìn vậy nhưng anh rất cô đơn, mà công nhận hôm nay anh trông dễ thương lắm, áo thun quần jeans nha, nhắm mắt lại với đôi mi dài, anh là hoàng tử thiệt đấy. Anh mở mắt quay lại thấy nó nhìn anh chẳm chằm, mắt mở to, anh thoáng đỏ mặt đặt tay lên đầu nó nói:" Anh quyến rũ quá không nói nên lời à"

Cô thì la lên:- Anh ảo tưởng vừa thôi, tự soi gương đi. Plè Plè

Mỗi lần nhìn cô vậy anh chỉ cười và lắc đầu. Cô dễ thương quá, dễ thương theo cách của cô.

Đại Bảo:- Ê mày vừa đàn vừa hát một bài cho khách mời nghe đi mày.

Pogar:- Hay nhỉ, sinh nhật tao mà mày ra lệnh.

Bảo:- Đâu phải mình tao, bạn gái mày nữa mà

Lâm Lâm lỡ phóng lao phải theo lao nói:- Em cũng muốn nghe.

Pogar nghe Lâm Lâm xưng bằng em liền đổi thái độ ôm đàn và hát:

Bao nhiêu lâu để anh quên từng ngày, thời gian cứ thế trôi qua mau 

Nhưng hôm nay anh đã có một người ở bên anh không lo sớm mai 

Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe! 

Tin anh đi cho anh thấy nụ cười mà anh mang theo mỗi đêm 

Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ 

Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu babe! 

[ĐK] 

Giờ lòng chỉ yêu em và yêu em và thế biết đến bao giờ 

Từng ngày vội trôi đi vẫn qua đi và mãi chẳng biết khi nào 

Ngày bão tố còn về đây không? 

Liệu chút nắng có mang em về 

Chờ ngày được bên em đừng quên anh ngày nắng ấm áp hôm nào 

Perché Tiamo...Tiamo...Tiamo... (Bởi vì anh yêu em) 

Đã có lúc anh mong thấy đối mi tựa lên đôi vai anh hao gầy 

Nơi con tim anh chỉ thuộc về người anh mong đã bấy lâu 

Và anh biết trái tim anh thật lòng muốn mang em về nơi này Babe! 

Tin đi cho anh nghe một lần rằng em yêu anh rất nhiều 

Vẫn nói những tiếng yêu kia dù bao lần anh đã mơ 

Yêu em thì chẳng cần nghỉ phép đâu em ơi! 

[ĐK]...........................................

Mỗi khi em cười anh đã tin 

Chỉ em là người anh sẽ yêu 

Rồi ngày đó sẽ không xa 

Người hãy nói là anh, sẽ ở bên em 

Yêu em không màn tháng ngày 

Yêu em không cần nghỉ phép

Pogar vừa đàn vừa hát, có thể đôi chỗ không hay, nhưng tấm lòng và tình cảm là thật, không biết cô nàng hổ báo đó có hiểu được lòng anh, anh chỉ hát và chỉ nhìn cô ấy. Cô ngồi nghe và mỉm cười, phải hoàng tử của đấy, đa tài và đáng yêu lắm

Kết thúc bài hát thì Đại Bảo:- Hun đi hun đi hun đi hun đi

Lâm Lâm:- Cái vớ vẩn gì vậy

Bảo:- Nè sinh nhật bạn trai đó. Hun chúc mừng người ta 1 cái đi.

Trong khi Lâm Lâm đang bốc hoả, không biết làm sao, thì Pogar đặt tay lên má cô, kéo vào hun nhẹ lên trán. Cảm giác của anh thì chính anh mới hiểu, nhưng cô có cảm giác lạ lắm, cảm giác an toàn như ai đó sẽ yêu thương và che chở cho cô. Trong khi cô đỏ mặt ngơ ngác thì anh cười và nói nhỏ nhẹ:"Tin tưởng anh nhé!"

Không biết trên đó họ tình cảm ra sao, nhưng phía dưới bàn một cặp đôi đang đập tay nhau, cười với vẻ đắc thắng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net