Chương 100: Quỷ Vương Ly Lạc (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chỉ là, thực lực của đại ca đại tẩu đều rất cao, nên nàng sẽ miễn cưỡng tiếp nhận, quan trọng nhất là, Lân không phản bác, cũng là thừa nhận rồi. Nàng có thể không nhận sao?

Sở Thiên Ca và Ly Lạc nghe tiếng "Đại tẩu" kia mà có cảm giác sởn gai ốc!

Quả nhiên...

"Lần đầu tiên gặp mặt, dù sao đại ca đại tẩu cũng nên cho em dâu lễ gặp mặt đi?" Cổ Nhược Phong mặt không đỏ không thở gấp nói rất đúng lý hợp tình!

Khóe miệng Ly Lạc giựt giựt, sao đệ đệ hắn lại coi trọng một nữ tử như vậy!

Trong lòng Sở Thiên Ca rất hậm hực xoắn xuýt! Nha! Này có được coi là trắng trợn  ăn cướp! Đều là cường đạo! Hoàn toàn chỉ có hơn chứ không kém nàng năm đó! Chỉ là... Nữ tử này rất hợp khẩu vị của nàng !

Sở Thiên Ca hung hăng liếc Ly Lạc một cái: Thấy chuyện tốt chàng làm chưa! Vừa rồi còn đắc ý đi! Hung hãn đi! Hiện tại rất tốt, có người muốn tới "Đòi nợ" rồi !

Ly Lạc lau mồ hôi lạnh trên đầu, em dâu này cũng quá bưu hãn... Hu hu hu, nương tử tức giận, về nhà phải quỳ tấm ván giặt y phục rồi...

Bất quá, Ly Lạc không biết từ nơi này lấy ra một cái túi gấm, đưa cho Cổ Nhược Phong: "Thứ này có thể giúp nhóm người của ngươi thoát một kiếp nguy hiểm."

Túi gấm màu lam dùng sợi tơ màu đỏ thêu đầy hoa Mạn Châu Sa, trong túi rất đầy, không biết bên trong là cái gì.

Cổ Nhược Phong đang nhíu mày trầm tư câu nói kia "Một kiếp nguy hiểm", Phong Huyết Lân đã đưa tay lấy túi gấm cẩn thận cho vào túi bí mật trong y phục, trên mặt cũng có chút cảm kích: "Cảm ơn."

Cảnh tượng quỷ dị này đã có một chút hài hòa!

Nhưng, nghi hoặc trong lòng Cổ Nhược Phong lại càng lúc càng lớn!

"Ngươi có thể cút!" Cái gì gọi là trở mặt! Chắc là cái này! Chỉ trong một hô hấp, Phong Huyết Lân thu liễm cảm kích trên mặt, cái gì đều không muốn hỏi ! Không kiên nhẫn bắt đầu đuổi người!

Mặt Sở Thiên Ca cứng ngắc, xú tiểu tử này không hổ là huynh đệ của Ly Lạc, tính tình rất giống hắn trước kia! Nói gì thì bọn hắn cũng tới giúp hắn, cảm kích cũng chưa tới hai giây! Có cần vô tình như vậy hay không!

"Ta tới xem náo nhiệt." Ly Lạc khó chịu, ôm Sở Thiên Ca dựa vào ghế, không che dấu biểu tình vui sướng khi người gặp họa trong mắt. Hừ, xú tiểu tử! Chính là muốn tức chết hắn! Hắn ở chỗ này không đi thì sao nào!

Cổ Nhược Phong  từ đoạn đối thoại trên cũng thấy được trọng điểm, tuy trong lòng có chút lo lắng, nhưng cảnh tượng hiện giờ làm nàng muốn lo lắng cũng không được rồi...

Yêu nghiệt kia dầu gì cũng là Quỷ Vương! Nhưng cảnh tượng này hoàn toàn là một tên vô lại!

Lúc này Sở Thiên Ca mới mở miệng: "Chúng ta  phải đi." Này... Xem như phá gỡ sân khấu của Ly Lạc sao?

Ly Lạc bất đắc dĩ thở dài, sau đó nhìn Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong: "Xú tiểu tử liền giao cho ngươi, chúng ta ở nơi đó chờ các ngươi." Nói xong, hai người liền biến mất, mà lúc này cửa đá cũng từ từ mở ra...

Ngọc Tây Âu đang không ngừng gõ cửa cũng dừng động tác lại ...

Xoa xoa mắt, rốt cục cũng xác định không phải  mình hoa mắt, Ngọc Tây Âu vọt vào: "Vương gia Vương phi hai người không sao chứ?"

Bên trong thạch thất không khác gì với lúc hắn bị đá ra ngoài, ba cái ghế được Cổ Nhược Phong lấy ra cũng được thu lại lúc cửa đá mở ra, hộp Tử Ngọc kia cũng khôi phục nguyên dạng!

"Uh'm." Phong Huyết Lân gật gật đầu, kéo Cổ Nhược Phong đi ra ngoài.

Lúc này Ngọc Tây Âu không hiểu, quay đầu nhìn hộp Tử Ngọc chưa bị động tới, tiến lên hai bước, hai tay run rẩy, vẫn mở không ra như cũ! Đúng vậy, lần trước hắn tới với phụ thân cũng mở không ra! Nhưng mà sau khi lão tổ tông bỏ thì đã không mở ra được nữa! Vậy bây giờ?

Ngọc Tây Âu buồn bực...Rốt cuộc Mặc Ngọc có còn bên trong hay không?

Thấy  Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân đã đi ra ngoài, Ngọc Tây Âu cũng không nghĩ nhiều, liền xông ra ngoài: "Vương gia Vương phi, kia..." Mặc Ngọc... Còn có tính mạng của Y Nhi...

Phong Huyết Lân ngừng lại, có một số việc vẫn phải nói rõ mới tốt: "Mặc Ngọc vẫn còn trong đó." Chỉ là, không còn có công dụng mà thôi...

"A! Vậy... vậy..." Huyết Vương gia bất mãn sao, vậy tính mạnh của Y Nhi...

"Niệm tình ngươi làm quan công chính, bổn Vương sẽ suy xét."

"Tạ ơn Huyết Vương gia! Tạ ơn Huyết Vương gia!" Ngọc Tây Âu cảm thấy được đời này hắn chưa từng rối rắm như vậy...

Đúng vậy... Bởi vì còn có càng rối rắm...

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha." Giọng nói âm u không cho người khác đường phản bác! Người làm cho Phong nhi của hắn tức giận, hắn sẽ không dễ dàng buông tha!

Ngọc Tây Âu hồi hộp, lời này của Huyết Vương gia... Tảng đá lớn trong lòng lại nặng hơn!

Ra khỏi giếng cạn, mặt trời đã ngả về tây, Si Mị Võng Lượng Phàm lại vẫn thủ ở chung quanh, thấy mấy người Cổ Nhược Phong xuất hiện, đứng vững một bên, chờ đợi mệnh lệnh! Vừa rồi, cổ hơi thở uy nghiêm kia, mặc dù cách rất xa nhưng bọn hắn cũng cảm nhận được! Đó là cảm giác làm cho người ta muốn quỳ xuống trước uy nghiêm của Vương giả!

Bên kia, có thể nói là một thời không khác, Ly Lạc và Sở Thiên Ca vững vàng rơi xuống đất, nhìn nhau, trong lòng đều thở ra một hơi!

Không tồi không bị phát hiện! Nếu không phải một kiếp kia của Phong Huyết Lân quá nguy hiểm, bọn hắn cũng sẽ không dùng biện pháp này!

Nheo hai mắt lại, lúc Phong Huyết Lân và Cổ Nhược Phong trở về, bọn hắn nhất định phải phế đi những người trên chín tầng trời kia!

Ly Lạc nắm thật chặt tay của Sở Thiên Ca: "Bọn hắn sẽ bình an trở về!" Hắn là đệ đệ Ly Lạc sao có thể yếu được!

Ngọc Y Nhi đã thay y phục, đang đi tới đi lui trong phòng, trong lòng dần dần bình tĩnh lại, kinh hoảng và sợ hãi lúc đầu đã được tính toán và mưu đồ thay thế! Hận ý cũng điên cuồng ập vào lòng!

Kế hoạch của nàng hoàn mỹ như vậy! Vậy mà lại thất bại! Nghĩ đến tia máu đen ở khóe miệng Cổ Nhược Phong kia trong lòng nàng liền có chút sảng khoái! Nhưng sau đó trong đầu lại hiện ra cảnh Phong Huyết Lân ôn nhu đút giải dược cho Cổ Nhược Phong, trên mặt Ngọc Y Nhi trở nên hung dữ!

Đáy mắt xẹt qua ý nghĩ sâu xa, Cổ Nhược Phong trúng độc, bình sứ lại xuất hiện ở đó, rốt cuộc là ai muốn hãm hại nàng? ! Đúng, đây là hãm hại!

Bình sứ kia rõ ràng đã được nàng giấu ở hốc tối dưới gầm giường trong phòng, tìm cũng sẽ  không tìm tới! Nếu như nói người có thể biết, người kia... Chỉ có thể là nha hoàn bên người nàng tiểu Cẩm!

Không, chắc là không phải, nàng biết tiểu Cẩm rất trung thành! Tiểu Cẩm là cô nhi, không cha không mẹ, mấy năm nay nàng đối xử với tiểu Cẩm không tệ, tiểu Cẩm không cần phải làm như vậy!

Vậy sẽ là ai?

Hạ độc, giải dược!

Đúng, trong bình sứ kia là "Mê hồn" ! Đâu cần giải dược! Vậy Cổ Nhược Phong đang giả bộ! Vậy đút giải dược cũng là giả! Phong Huyết Lân cũng giúp Cổ Nhược Phong giả bộ!

Nghĩ đến này, hai mắt Ngọc Y Nhi càng hung dữ, trong lòng bộc phát ra một cỗ tàn nhẫn, nàng sẽ không buông tha cho kẻ tiện nhân Cổ Nhược Phong kia! Mà Phong Huyết Lân, nàng phải có được! Hiện tại, nàng muốn vạch trần Cổ Nhược Phong ở trước mắt mọi người! Hãm hại nữ nhi của thành chủ một thành, không phải một chuyện nhỏ! Mặc dù Cổ Nhược Phong là Huyết Vương phi, vậy cũng phải theo án thường giải quyết, cho nàng một công đạo!

Lúc này Ngọc Y Nhi đã quên, là nàng hạ "Mê hồn" trước, muốn có được Phong Huyết Lân!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net