01. Dị nhân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Lee Jeno hơi nghiêng đầu nhìn mấy đoá hoa thuỷ tiên hắn trồng trong một chiếc giày cũ được đặt trên khung cửa sổ ở đầu giường, sau đó lại nhìn chỗ đất vụn đang tung toé xung quanh. Chắc hẳn đêm qua lại có chuột phá, làm hắn chỉ có thể ngao ngán thở dài.

Đã là tháng thứ hai kể từ lúc Jeno chuyển đến sống ở nhà tình thương Blackheath sau khi mẹ hắn mất. Một tên nhóc mười lăm tuổi chưa phải người lớn nhưng cũng chẳng còn là trẻ con như hắn quả thực đang gặp vô vàn áp lực, lớn nhất phải kể đến việc hắn bị ép chuyển trường vì không còn ai lo cho học phí của hắn cả. Học ở trường huyện rồi sống trong ngôi nhà lớn cũ kỹ tới mức có chuột này, hắn thật sự chán lắm rồi.

Gương mặt mệt mỏi vẫn trưng ra khi Jeno đưa tay vẩy nhẹ mấy cái trong không trung, khiến cho đám đất đang vương vãi cũng bỗng dưng chuyển động và nhanh chóng quay lại với chiếc giày. Đây có thể coi là một điểm đặc biệt và cũng là bí mật cả đời của Lee Jeno, khi hắn đột nhiên phát hiện mình có khả năng điều khiển được đất. Hắn nghĩ chắc mình cũng là một dạng dị nhân như trong X-Men, mà kết cục của dị nhân thì thường không ra sao cả nên đó giờ hắn vẫn chẳng dám tâm sự với ai.

Đưa tay chống cằm nhìn mấy đoá thuỷ tiên may mắn chưa bị phá huỷ thêm một chốc rồi chợt Jeno nghe tiếng xì xầm của mấy đứa nhóc con cùng nhà. Chúng nó đang kéo đàn kéo đống đi về phía phòng hắn và không ngừng cãi lộn.

"Mấy đứa thôi đi, thư của anh Jeno mà!" - Tiếng đứa nhóc lớn nhất trong số đó vang lên khẽ nhưng mang đầy vẻ gắt gỏng khi nó cố gắng giơ bức thư có màu hơi ngả vàng lên cao, ngoài tầm với của mấy đứa em.

"Cho em xem một tí thôi," bọn trẻ vẫn tiếp tục lèo nhèo, "đã lâu lắm rồi chẳng có ai gửi thư đến đây cả."

Cuộc cãi vã thì thầm đó chỉ kết thúc khi cả đám nhận ra Lee Jeno đã bình thản đứng quan sát chúng nãy giờ. Đứa trẻ lớn nhất đi tới với vẻ hơi ái ngại, tay đưa ra bức thư với con dấu sáp đỏ và dòng chữ nghiêng viết bằng mực xanh màu ngọc lục bảo.

Cậu J. Lee,

Phòng lớn, tầng áp mái,

cô nhi viện Blackheath.

"Cảm ơn mấy đứa." - Jeno đáp ngắn khi nhận bức thư mà quay đi, mặc kệ bọn nhóc có đang tò mò đến thế nào. Thành thật mà nói thì hắn không thân thiết gì với chúng cả, cho nên cũng không có chút cảm thông nào trong lòng.

Đôi mắt hắn quan sát kỹ càng bức thư rồi lại đến con dấu sáp, ngay lập tức nhận ra rằng mình đã từng thấy nó nhiều lần trước đây.

Đó là chuyện từ khi hắn vừa tròn mười một tuổi. Trong suốt bốn ngày liên tiếp, hắn đã nhận được mười bảy bức thư có cùng một nội dung, nói là muốn mời hắn nhập học tại một trường phép thuật nào đó tên là Hogwarts. Hồi đó thì Jeno không biết nhưng gần đây hắn có đọc qua tác phẩm Harry Potter nổi tiếng, lúc ấy mới ngộ ra rằng ngày xưa mình đã thực sự hồi âm một lá thư mà hắn khá chắc là được bày ra bởi một độc giả cuồng nhiệt thích diễn trò nào đó của bộ truyện.

Hồi đó Jeno vì mẹ ốm bệnh liên miên mà đáp lại rằng mình không thể nhập học, chỉ là hắn không nghĩ rằng bây giờ mình lại nhận được thư thêm lần nữa thôi. Thế nhưng đến mức biết cả phòng của hắn, có khi nào người bày ra trò đùa này đang theo dõi hắn từ đâu đó không?

Tuy vẫn còn đủ loại nghi hoặc trong đầu nhưng Jeno vẫn quyết định mở thư và lần này thì quả thật nội dung đã có chút khác biệt.

Gửi cậu Jeno Lee,

Tôi vô cùng vui mừng thông báo cho cậu biết rằng học kỳ mới của Học viện Phép thuật và Ma thuật Hogwarts sắp bắt đầu. Mặc dù cậu đã từng từ chối nhập học vì lý do sức khoẻ của mẹ mình nhưng chúng tôi cho rằng cậu xứng đáng có được cơ hội thứ hai để trở thành một phù thuỷ tài năng.

Kèm theo thư là danh sách những đồ dùng học tập cần thiết cho năm học thứ 5 tại Hogwarts. Tôi hy vọng sẽ sớm nhận được hồi âm từ cậu.

Hiệu trưởng,

B. Kwon.

Phản ứng đầu tiên của Jeno sau khi đọc bức thư này tất nhiên là cau mày khó hiểu. Nếu như đây là một trò đùa thì quả thật là người bày trò quá kiên nhẫn rồi. Họ thực sự đợi đến khi mẹ hắn mất để gửi thư một lần nữa sao? Chưa kể là hắn còn tự hỏi bằng cách nào mà họ biết mẹ hắn đã qua đời và lần ra chỗ ở mới của mình vậy.

Có điều, thiết nghĩ chắc họ cũng chẳng có ác ý gì. Bởi lẽ năm đó, sau khi hắn viết thư từ chối, quả thực đã không có thêm một bức thư nào được gửi đến nữa. Có lẽ là bởi vậy mà chợt Jeno nhún vai, nhanh chóng ngồi xuống bàn học mà lôi ra tập giấy trắng và chiếc bút bi để viết vài dòng.

Nếu người ta đã có lòng như vậy thì hắn cũng thử chơi cùng xem sao. Để xem nhập học Hogwarts thì có gì vui nào.

Hí hoáy ngồi viết thư chấp nhận nhập học một hồi rồi Jeno bắt đầu mò địa chỉ người gửi. Khi ấy hắn mới nhận ra trên thư không hề có địa chỉ nào ngoài nhà hắn, mà hắn tất nhiên cũng không nhớ ngày xưa mình hồi âm người ta kiểu gì. Cái cau mày khó hiểu lần nữa xuất hiện trên gương mặt hắn lúc lâu, khiến hắn vô tình không để ý thấy có một con cú màu nâu vàng vừa lao thẳng vào phòng và quắp lấy tờ giấy hắn vừa viết rồi bay mất.

Jeno luống cuống nhìn theo con cú mà không làm gì được, kết cục chỉ đành mặc kệ bức thư. Thế nhé, không phải là hắn không có lòng mà chỉ là do hoàn cảnh không cho phép hắn chơi cùng mấy độc giả cuồng nhiệt đó thôi.

Bẵng đi mấy ngày, cũng chẳng còn thư nào được gửi tới, Lee Jeno cứ vậy mà quay về với cuộc sống buồn tẻ như mọi khi. Hắn tạo cho mình thói quen chạy bộ mỗi sáng như một cách để giữ bản thân khuây khỏa, cộng thêm đang là kỳ nghỉ hè nên hắn cũng không phải đến trường, nói chung là cực kỳ nhàm chán.

Đang tha thẩn trở về sau cuộc tản bộ dài, chợt hắn phát hiện cây sồi lớn trong công viên Blackheath đang có dấu hiệu nghiêng ngả hơn bình thường. Nhớ lại cơn cuồng phong diễn ra đêm qua, hắn nghĩ chắc cây bị bật gốc chút đỉnh rồi.

Phần vì thương cây, phần vì lo sẽ nguy hiểm cho mọi người nên Jeno nhìn quanh, khi chắc rằng đã không còn ai thì mới đưa hai tay về phía trước mà tạo một hình tròn lớn và xoay mạnh. Những mảng đất lớn dần dần hợp lại thành một, kéo cho cây đứng thẳng lại và còn nhấn nó xuống sâu hơn một chút, để chắc rằng nó sẽ không thể đổ được trong ít nhất là vài năm tới.

Đúng là có siêu năng lực thì tiện thật, Jeno cười thầm.

Có điều, ngay khi hắn vừa kịp thở phào một cái thì từ phía sau đã có tiếng vỗ tay vang lên khiến hắn giật bắn mình. Quay mặt lại mới thấy một chàng thanh niên sở hữu mái tóc bạch kim và khuôn mặt nhỏ đang tiến lại gần, Jeno bỗng chốc cảm thấy hơi lo lắng. Trong đầu hắn bây giờ tưởng tượng ra đủ loại tình huống, rằng liệu năng lực của mình có bị lộ không, liệu hắn có bị bắt vào một phòng thí nghiệm nào đó để nghiên cứu không, vân vân và phong phong. Ấy vậy mà khác hẳn với lo sợ của hắn, người thanh niên trông lớn hơn hắn vài tuổi kia lại chỉ bật cười thật tươi mà cất tiếng, giọng mang đầy vẻ thán phục:

"Cậu giỏi thật đó."

"Anh là ai?" - Jeno hỏi câu hỏi mà hắn cho rằng quan trọng nhất lúc này, và đáp lại sự tò mò của hắn, người kia cũng vui vẻ tiếp lời:

"Cứ gọi anh là Lee Taeyong, Thủ Lĩnh Nam Sinh của Hogwarts. Anh đến để đón cậu."

"Hogwarts? Ý anh là Harry Potter ấy hả?" - Hắn tiếp tục cau mày, trên gương mặt là đầy rẫy sự kỳ thị và nghi hoặc khi nhìn người kia.

"Chẳng có Harry Potter nào cả, Jeno ạ." - Anh chàng với cái tên Taeyong nhún vai khi đã đến trước mặt Jeno. - "Nhưng Hogwarts thì có. Lại nhớ lúc J.K. Rowling xuất bản tập đầu tiên của bộ truyện, giới phù thuỷ đúng là đã náo loạn một phen vì bà ấy mang hết mọi thứ ra kể."

Càng nghe, Lee Jeno càng cảm thấy có vẻ dạo này giới trẻ hơi sa đà vào thế giới ảo thì phải. Hắn thở hắt ra một tiếng trước khi tiếp tục cuộc trò chuyện ngu ngốc này, sau đó mới hỏi thêm, giọng mang đầy vẻ khinh miệt:

"Vậy J.K. Rowling là phù thuỷ sao?"

"Tất nhiên rồi. Chứ cậu nghĩ bà ấy lấy ý tưởng ở đâu ra?"

Taeyong vẫn trả lời đầy bình tĩnh. Cái dáng vẻ đạo mạo xuất chúng kia thực sự đã một giây nào đó lấy được lòng tin từ Jeno nếu như không phải hắn đã nhanh chóng phủ nhận trong lòng. Anh ta nói cứ như thật ấy nhỉ? Tưởng hắn là đứa ngốc hay sao? Trước gương mặt sáng sủa học thức kia, rốt cuộc thì Jeno cũng chỉ có thể thở dài ngay khi quay gót bước đi.

"Tôi về đây, anh kiếm người khác mà mời về Hogwarts."

Những tưởng như thế là có thể kết thúc cuộc nói chuyện hoang đường này, ai dè trước cả khi Jeno kịp rời khỏi đó, một câu nói khác đã choán ngang sự chú ý của hắn:

"Nhưng chính cậu đã viết thư hồi âm rằng sẽ đến nhập học mà?" - Taeyong cau mày đầy khó hiểu. - "Anh chỉ được giao trách nhiệm đưa cậu đi thôi. Hơn nữa nếu cậu thật sự không tin Hogwarts có thật thì cậu lý giải sao về năng lực điều khiển đất của mình?"

"Tôi có thể là người đột biến, dị nhân, nhiễm phóng xạ, bất cứ thứ gì trừ phù thuỷ!"

Chợt Jeno gắt lên khiến cho bầu không khí cứ thế mà rơi tõm vào tĩnh lặng. Dường như cách phản ứng của hắn đã khiến Taeyong hơi ngỡ ngàng. Tuy vậy thì mặc cho người trước mặt có đang tức giận đến đâu, anh vẫn rất điềm đạm và ôn tồn. Cái cách anh quay người về phía hắn cũng bỗng chốc khiến hắn cảm thấy anh thực sự đang không đùa:

"Người đột biến nào điều khiển được đất chứ? Thôi nào, Jeno à. Cậu đáng lẽ phải được đến Hogwarts từ bốn năm trước rồi. Hogwarts là nhà và cậu sẽ không hối hận khi tới đó đâu. Hay là thế này đi," chợt anh ra điều kiện, "cậu cho anh đúng một ngày đến London rồi sau đó muốn quyết định sao là tuỳ cậu, vậy được chứ?"

Lee Jeno biết rõ mình không nên tin lời người lạ, thế nhưng nhìn vẻ nghiêm túc và nghe những lời khẩn khoản từ người kia, hắn chẳng thể không động lòng. Gương mặt khó đăm đăm của hắn cũng vì vậy mà giãn bớt ra, mắt nhìn Taeyong thêm một hồi rồi mới gật đầu đồng ý.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net