2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ơ, văn phòng Hokage phải không?" Một ai đó hét lớn, hấp dẫn sự chú ý của mọi người.

Quả đúng như người kia nói, chủ nhân của thị giác đang hướng tới một toà nhà màu đỏ, to lớn và có phần uy nghi, ở trên cao, chính giữa toà có chữ "Hoả" được khắc rõ ràng nổi bật. Thế thì toà nhà này không gì khác chính là văn phòng Hokage rồi.

Nhưng rõ ràng dù là qua đi hay hiện tại, văn phòng Hokage cũng chưa từng có dáng vẻ như vậy.

"Hay là đây là tương lai!?" Kakashi lẩm bẩm, kinh ngạc nhìn Shikamaru.

Shikamaru trầm trọng gật đầu: "Không còn câu trả lời nào thuyết phục hơn đâu ạ." Có vậy mới giải thích được quang cảnh trên phố khác hẳn với mọi nơi ở thời đại bây giờ.

Tất cả đều "ồ", ai cũng nghe thấy được điều này, phải chăng họ đã thắng trong trận chiến này? Nếu không sao lại có tương lai ở đây được?

Liên quân Ninja được điều này khích lệ tinh thần, càng ngày càng hăng hái. Nhưng đối với Madara và Obito mà nói, việc thừa nhận màn hình này chiếu phát tương lai chẳng khác nào thừa nhận kế hoạch của bọn hắn tan vỡ hoàn toàn. Người kiêu ngạo như Madara làm sao chấp nhận được? Còn Obito, vì kế hoạch này mà hắn từ bỏ tất cả, từ đồng đội đến Konoha, bây giờ bảo thất bại chẳng thà để hắn đi chết còn hơn.

Madara lột bỏ dáng vẻ nhàn nhã bạn đầu, hắn xoay trong một lần chiếc quạt gia truyền nhà Uchiha rồi nắm chắc trong tay: "Xem thế là đủ rồi! Các ngươi vẫn tin thứ vớ vẩn này là tương lai hả? Một đám ô hợp ngu xuẩn!"

Kakashi: "....."

Kakashi một lời khó nói hết. Nếu không tin thì sao hắn đứng dậy liền luôn vậy, không tin mà phản bác ngay vậy sao? Ehm....

Nhưng không có thời gian để đánh giá, bởi địch quân đã có hành động khác.

"Mọi người, cẩn thận!"

Obito một lần nữa điều khiển Thập Vĩ để tấn công. Liên quân Ninja cũng tập trung cao độ, sẵn sàng đón nhận. Nhưng vẫn như cũ, những cây nhọn phóng ra bị ánh sáng trắng giữ lại hoàn toàn, không sót một cây. Và tại lần này, mọi người bị buộc phải đứng im tại vị trị của mình, cũng không hẳn là đứng im, chỉ là không được ai rời khỏi phạm vị bán kính một bước chân.

Khi nhận thấy đội mình bất động, các ninja đều lo lắng nhìn lên đội địch. May thay, dường như cả Madara và Obito cũng đều như họ. Hai bên xem như ở thế cân bằng.

"Cái quỷ gì vậy chứ!?" Obito cố gắng điều khiển Chakra để giải thoát mình khỏi lực lượng đáng chết nào đó đang kiềm giữ hắn. Thấy không thể làm gì, hắn quay sang Madara: "Này! Ông nghĩ cách gì đi chứ!"

Madara nhịn rồi lại nhịn, mặc dù cơ thể là bùn đất nhưng hắn vẫn có cảm giác huyết áp nhảy lên thình thịch, và "bùm", thần kinh kiên nhẫn đứt đoạn: "Câm mồm! Ta đang tìm cách!"

"Già mà vô dụng!"

Thề là nếu có thể cử động lại, người đầu tiên hắn đánh chết chính là Obito.

"Sao mà cứ như thằng con phản nghịch với bà mẹ táo bạo nhỉ?" Naruto mở lời. Lần đầu tiên cậu nói mà cả liên quân Nịna đều chấp nhận. Không ai dám nói ra ngoài Naruto nhưng sự thật thì ai cũng như thế. Cảm giác hình tượng của boss đang tan vỡ dần dần:)

Shikamaru nhíu mày.

Là ai, hay lực lượng nào đang cần thiệp vào trận chiến. Mục đích là gì mới được? Xem màn hình này? Vì sao?

Nếu.... nếu có ba ở đây...

"Shikamaru! Trên chiến trường sao rồi?"

Shikamaru giật mình, trân trân nhìn Ino. Cả cô cũng không khác cậu là mấy, nước mắt trào ra không ngừng. Nhưng chưa bao giờ, họ cảm thấy hạnh phúc đến nhường này.

Shikamaru nhìn quanh, thấy bạn bè đều cho cậu ngón tay cái, hiển nhiên là ai cũng đều đã biết chuyện, cậu không nhịn được bật cười. Đoạn cậu hít một hơi thật sâu thuật lại mọi chuyện: "Là thế này ba...."

Cậu không hỏi tại sao họ thoát được. Chắc là do màn hình này cũng nên. Nhưng điều đó đã không quan trọng nữa, khi mà ba cậu vẫn còn sống.

Màn hình tiếp tục chiếu phát.

[Mirai cầm trong tay bó hoa mới mua, thẳng tắp bước đến văn phòng Hokage.

Ngay khi nhận thấy có người tới gần, hai thủ vệ ở ngoài đã lập tức quét mắt đánh giá. Một người bật Sharingan, hai câu ngọc màu đen chuyển động không ngừng. Người còn lại cũng bật Byakugan, không để sót bất cứ điểm gì bất thường trên người tới.

Nếu là người khác, bị cả Sharingan và Byakugan trừng kiểu này chắc là rợn cả ngươi cho xem. Nhưng chuyện này đối với Mirai thì đã làm quen rất nhiều lần. Ngày trước khi ba em là Uchiha Obito còn đảm nhiệm Đệ Ngũ thì không thiếu lần em ra vào văn phòng Hokage rồi, mấy cái quy trình này có lúc em trải qua cong nhiều hơn cả ăn cơm trong ngày ấy chứ.

Sau khi chắc chắn rằng không phải đối tượng khả nghi, hai thủ vệ liền thu hồi Sharingan và Byakugan, hơi gật đầu với em: "Tiểu thư Mirai."

Thật lòng Mirai không hề thích được gọi là tiểu thư, nghe cứ kì kì sao á. Nhưng dù đã nói nhiều lần nhưng họ vẫn cứ khẳng khăng kêu thế. Đành chịu thôi, thích kêu gì thì kêu. Đến giờ thì em hoàn toàn từ bỏ việc sửa cách gọi của họ luôn.

Kêu thế nào cũng đều có lí của nó cả.

Vê công, Mirai là cháu gái trực hệ của ngài Hokage Đệ Nhất Senju Hashirama và là con gái của ngài Hokage Đệ Ngũ Uchiha Obito, các bậc tiền bối trong nhà đều thuộc dạng cán bộ cao cấp. Có gọi là "đại tiểu thư" cũng không hề quá.

Về tình, đối với anh trai nhà Uchiha, Mirai cũng là cháu chắt của tộc trường tiền nhiệm Uchiha Madara, sinh ra là thuộc dòng chính nhà Uchiha; còn với anh trai nhà Hyuga bên cạnh, bà nội của em là người đã gián tiếp giúp loại bỏ chính sách lạc hậu phân biệt giữa tông gia và phân gia của nhà họ, để anh-một trong những người thuộc phân gia có thể sinh ra trong thời đại không bị ràng buộc bởi chính vận mệnh của mình.

Nói sao thì một tiếng "tiểu thư" này đều là thật lòng. Thậm chí họ còn nhiệt tình hỏi: "Ngài có chuyện gì vậy ạ?"

Mirai đưa cho một trong hai bó hoa, đáp: "Em đến tìm anh Đệ Lục ạ. Nhờ anh đưa hoa này cho anh ấy và chuyển lời rằng em có việc tìm ạ."

Hai người nhìn nhau, lắc đầu nói với em: "Hoa này chúng tôi sẽ đưa cho ngài ấy nhưng ngài đã rời đi từ đầu chiều thưa cô."

"Ra vậy. Thế khi anh ấy có quay về thì nhắn lại giùm em, ngày mai em muốn gặp lại ạ."]

Bầu không khí trong màn hình nhẹ nhàng bao nhiêu thì bên này không khác gì quả bom nổ tung.

"Này này, Sharingan nhà Uchiha hở?"

"Hình.... hình như thế. Không phải đã là thời của Hokage Đệ Lục sao? Chắc là dòng họ nhà Uchiha có người nói nghiệp....?"

"Bị ngu hả? Cách có một đời mà thằng cha đó đã già thế á? Con rơi của Uchiha Madara thì mới có khả năng!"


Anh trai ninja vừa nói ra thì cả chiến trường im lặng lại. Chắc anh thuộc làng Âm Thanh, tiếng của anh vang xa khắp nơi. Mọi nơi đều yên tĩnh như chết. Anh trai hoảng hồn lại cứng đờ cả người, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Madara.

Không có gì ngạc nhiên cả, trong tiếng cười "khà khà khà" đầy khoái chí của Obito, mặt hắn ta đằng đằng sát khí, một lần nữa nếu hắn ta có thể cử động, cái đàn ninja không có tố chất ồn ào nhốn nháo này cùng với thằng nhóc Obito sẽ đi đời nha ma hết!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net