Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3: Tu luyện không ngừng nghỉ

Dịch: Dương Thiên Mạc

Biên: Dương Thiên Mạc

 

 

Hai người đi tới nơi, Sarutobi đã chờ ở đây từ lâu. Thấy hai người tới, Sarutobi không khỏi trêu đùa:

- Hai đứa có biết để thầy giáo chờ đợi lâu thế này là thất lễ không...

- Thật sự xin lỗi, Sarutobi sensei.

Orochimaru thì lễ phép cúi đầu giải thích chứ thím Jiraiya chỉ có tùy tiện nói:

- Mah, nếu ngay từ đầu Sarutobi sensei tới phòng học tìm bọn em thì không phải thành chúng em chờ thầy sao?

- Jiraiya!

Orochimaru lo lắng nhìn cậu một cái, sợ cậu bởi vì nói vạ miệng mà đắc tội Sarutobi. Nhưng Jiraiya đã biết rõ tính cách của Sarutobi cho nên căn bản không cần phải lo lắng về chuyện này. Sarutobi nghe được lời Jiraiya nói liền lặng đi một lát, sau đó ha hả cất tiếng cười:

- Jiraiya, thằng nhóc này quả nhiên rất thú vị!

- Hừ, gì mà thú vị chứ ạ, chỉ là một thằng quỷ không biết lễ phép thôi, Sarutobi sensei, chúng ta không cần nó có được không ạ?

Lúc này, một tiểu loli tóc vàng đi ra từ phía sau lưng Sarutobi. Cô bé có vẻ rất không ưa Jiraiya, vẻ mặt giống như Jiraiya thiếu cô rất nhiều tiền vậy.

- Sensei, đây là? - Orochimaru khó hiểu hỏi, còn Jiraiya... được rồi, thím ấy đã tự rơi vào thế giới mơ mộng của bản thân...

- Ha ha, đây là thành viên thứ ba trong tổ của các em, là cháu gái của ngài Đệ Nhất, Senju Tsunade. - Sarutobi cười cười giới thiệu.

- Chào cậu, tớ gọi là Orochimaru.

Orochimaru rất lễ phép chào hỏi Tsunade.

- Chào cậu, gọi tớ Tsunade là được rồi, Orochimaru-kun.

Tsunade rất có thiện cảm với cử chỉ tao nhã của Orochimaru cho nên cũng cười đáp lại, khoảng cách giữa hai người được kéo lại rất nhanh. Đúng lúc này, Jiraiya cũng chạy tới, nói với Tsunade:

- Tên anh là Jiraiya, là bậc nam nhi sẽ đứng trên đỉnh thế giới. Nhưng mà bây giờ giấc mơ của anh lại thêm một cái rồi, hãy trở thành công chúa của anh đi, hạnh phúc của em hãy để anh bảo vệ!

Sarutobi và Orochimaru sững sờ nhìn thím Jiraiya đang rơi vào tình trạng động đực. Bọn họ hình như bị sét đánh trúng rồi.

Đương sự Tsunade căn bản không ngờ thím Jiraiya lại hóa thân dê xồm nhanh đến vậy. Cô bé thẹn quá hóa giận, tung quyền đánh về phía Jiraiya.

- Ai muốn thành công chúa của cậu chứ, ngu xuẩn!

Mah, không thể không nói, ấn tượng ban đầu rất quan trọng.

Tuy rằng bây giờ Tsunade vẫn là một bé loli nhưng sức mạnh vẫn không tầm thường, lớn hơn cả Orochimaru và Jiraiya. Jiraiya bị cú đánh của Tsunade oanh bay ra ngoài. Sarutobi lo lắng nhìn theo phương hướng Jiraiya bay. Orochimaru dường như nhìn ra tâm tư của Sarutobi cho nên nói:

- Không cần lo lắng đâu Sarutobi sensei, cái thằng kia mỗi ngày đều bị thầy giáo đánh vài lần như thế.

Sarutobi nghe xong chỉ có thể nở nụ cười. Thực ra ông cũng hiểu biết chút ít về thằng bé Jiraiya này, chỉ dùng hai chữ là có thể khái quát đặc điểm của nó: cực phẩm.

Orochimaru, Tsunade, Jiraiya, Tam Nin oai phong giới Ninja trong tương lai rút cục cũng tụ lại. Tuy rằng ba người đều thông qua cuộc thi cướp chuông truyền thống kia nhưng mâu thuẫn giữa Tsunade và Jiraiya dường như vĩnh viễn không cách nào hóa giải. Điều này khiến Sarutobi rất đau đầu. Một mặt, thím Jiraiya không biết xấu hổ theo đuổi Tsunade khiến trong đội ngũ căn bản không tồn tại hai chữ nghiêm túc. Một mặt khác, Tsunade vẫn không ngừng đấm bay Jiraiya khiến cho cậu ta mỗi lần phải nằm bệnh viện một ngày, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tiến độ của nhiệm vụ...

Còn Orochimaru thành thật, ít nói, thiên phú cao lại trở thành một học sinh ngoan ngoãn trong mắt Sarutobi. Khi biết Orochimaru cũng là thuộc tính Thổ giống mình, ông liền bắt đầu dạy cậu một ít nhẫn thuật Thổ độn cấp thấp.

Tsunade có ưu thế gia tộc, huấn luyện của cô không cần Sarutobi phụ trách. Thực ra Tsunade xuất hiện trong tổ đội này chẳng qua là do người nhà Senju tỏ thái độ với Sarutobi - người kế nhiệm Hokage Đệ Tam mà thôi.

Còn Jiraiya thì bi kịch rồi, hắn khổ cực lắm cũng chỉ học được mỗi Hỏa độn - Hào Hỏa Cầu Thuật từ chỗ Sarutobi nhưng cũng may là thể thuật nhờ được Sarutobi dạy dỗ cũng tiến bộ rất nhanh, mặc dù vậy vẫn không lợi hại bằng Orochimaru đã học được một số lớn nhẫn thuật.

Tsunade thường xuyên mượn cơ hội này để trào phúng Jiraiya nhưng Jiraiya căn bản không thèm để ý, ngược lại lại càng mặt dày mày dạn triển khai thế công với Tsunade, ặc, mặc dù hậu quả rất thê thảm...

Tuy rằng đã tốt nghiệp chính thức từ trường Ninja nhưng Jiraiya và Orochimaru vẫn không bỏ việc tu luyện buổi tối, chẳng qua chỗ tập đã thay đổi thành ở rừng Chết.

“Chát!”

Jiraiya không biết mình đã đập chết bao nhiêu con muỗi. Cậu không khỏi oán hận:

- Thiệt là, chỗ này sao mà lắm muỗi thế không biết?

- Thế à? Sao tớ chẳng cảm thấy một chút nào?

Toàn thân Orochimaru dường như được bôi thuốc diệt muỗi, sung sướng đi bộ trong rừng rậm mà chẳng phải lo gì cả, thật sự cho người ta cảm giác như vạn tàn bất xâm.

- Tớ mà có bug thì cũng chẳng phải sợ gì cả.

Jiraiya liếc mắt nhìn Orochimaru, tên này hình như trời sinh mang theo hơi thở của rắn, động vật máu lạnh căn bản không lo bị muỗi cắn. Vì thế, Jiraiya cũng chỉ đành tự nhận mình xui xẻo.

Hai người vừa đi vừa tìm kiếm con mồi, chỉ trong chốc lát, cả hai đã gặp được một con gấu đen đang đi ra ngoài kiếm ăn.

Jiraiya cảm thấy nhân viên nghiên cứu khoa học của kiếp trước chắc hẳn rất thích chỗ này. Rừng Chết có thảm thực vật rất tươi tốt dẫn đến những sinh vật khác cũng phát triển quá độ, khiến người ta phải hoài nghi không biết chúng có phải đã bị tiêm thuốc biến dị gien hay không...

Con gấu đen trước mắt này rõ ràng cũng lớn quá mức, cơ hồ to gấp hai những con gấu kiếp trước.

Jiraiya và Orochimaru liếc mắt nhìn nhau một cái. Hai người ăn ý cùng lúc xông ra ngoài. Cảm giác của con gấu rất mẫn tuệ, gần như cùng lúc hai người động thân, nó đã phản ứng lại được. Con gấu quay đầu, gầm lên giận dữ với hai người, điều này đại biểu cho sát khí của hai người quá lớn.

Orochimaru động thủ trước. Sau một hồi quyền đấm cước đá, cả hai phát hiện con gấu chẳng hề hấn gì cả.

- Mẹ nó chứ, ăn gì mà da dầy thế hả trời! - Jiraiya phiền muộn nói.

- Nhìn cậu lựa chọn phải cái thứ gì đây. - Orochimaru nén giận nói với Jiraiya.

- Chuyện đến lúc này lại trách tớ là sao? Thế sao lúc trước cậu không ngăn tớ lại? - Jiraiya lập tức đáp lại.

- Dùng nhẫn thuật đi.

Orochimaru nói với Jiraiya, đồng thời cũng coi như lảng sang chuyện khác.

- Được rồi, cậu yểm hộ cho tớ đi.

Jiraiya gật đầu với Orochimaru, sau đó liền xông tới.

Lực lượng của con gấu rất lớn, da cũng dày nhưng rõ ràng là tốc độ của nó lại chậm rì rì, vì thế Jiraiya nhắm lúc nó vồ về phía mình liền hô to:

- Orochimaru!

- Thổ độn - Vách Tường Đất!

Orochimaru lập tức phối hợp kết ấn, ngay lập tức một vách tường bằng đất dâng lên ngăn giữa Jiraiya và con gấu. Cùng lúc này, Jiraiya cũng bắt đầu kết ấn.

- Hỏa độn - Hào Hỏa Cầu Thuật!

Tường đất bị con gấu đập vỡ, Jiraiya thừa dịp nó chưa kịp thu tay phát lực, liền há mồm phun ra một quả cầu lửa lớn. Thế lửa rất lớn bám vào người, con gấu kêu gào thảm thiết. Jiraiya xoa mũi, cười rất đắc ý.

- Khà khà, xem mày còn dám càn quấy nữa không.

Vừa lúc đó, con gấu vì quá đau đớn mà vung tay lung tung, trùng hợp thế nào lại đập trúng ngực Jiraiya, lập tức đánh cậu bay ra xa. Orochimaru thấy vậy lập tức đuổi theo, đợi Orochimaru chạy tới nơi liền nhìn thấy Jiraiya cười khổ nhìn mình:

- Mẹ nó chứ, vận khí của mình không ngờ lại kém như vậy...

Orochimaru thấy Jiraiya không có việc gì cũng yên tâm, sau đó lại theo thói quen chế nhạo:

- Tớ lại cho rằng đó là do ăn ở.

- Đi nhìn xem con gấu kia ra sao đi.

Jiraiya đã quen thuộc với chế nhạo của Orochimaru cho nên cũng lười tranh luận, nói lảng sang chuyện khác.

Giờ phút này, lửa trên mình con gấu kia đã hết, mặc dù không có chết nhưng cũng cách cái chết không xa.

Jiraiya và Orochimaru đi lên trước. Thấy con gấu hấp hối nằm đó, Jiraiya cười lạnh một tiếng, sau đó bổ thêm một quả cầu lửa. Con gấu triệt để mất mạng.

Chuyện kế tiếp chính là Jiraiya móc ra mấy dụng cụ nướng thịt, bắt đầu phân thân con gấu kia. Orochimaru vẫn thành thành thật thật đứng phía sau. Thịt nướng rất quan trọng với Orochimaru, nếu ai dám quấy rầy, cậu dám liều mạng với người đấy.

- Orochimaru, hay là hôm nay qua đêm ở đây đi.

Jiraiya vừa gặm tay gấu vừa nhồm nhoàm nói với Orochimaru.

- Vì sao?

Orochimaru tích chữ như vàng, có hỏi cũng chỉ là một câu đơn giản như thế. Đồng thời, tốc độ ăn của cậu ta chẳng hề giảm chút nào, đúng là nhất tâm nhị dụng.

- Bây giờ cũng muộn rồi, hơn nữa hai ta trở về với cả ngủ trong này cũng có gì khác nhau đâu. - Jiraiya cười nhẹ, giọng nói hơi có phần tự giễu. Orochimaru bỗng nhiên ngừng lại một chút, sau đó gật đầu nói:

- Được rồi.

- Hơn nữa, qua đêm ở đây cũng giúp chúng ta rèn luyện tính cảnh giác, nếu có chút gió thổi cỏ lay gì cũng có thể tỉnh lại ngay lập tức. Chỗ này chỉ tính là ngoài rìa rừng Chết thôi, nguy hiểm không đến nỗi lớn, thế nào?

Jiraiya phân tích thiệt hơn cho Orochimaru nghe, Orochimaru cũng bị Jiraiya thuyết phục, cho nên đồng ý, nói:

- Được rồi, cứ làm như cậu nói đi.

- Ừ, mà ăn hết rồi lại nói.

Jiraiya nói xong, lập tức cắn một miếng tay gấu thật to, nhai ngấu nghiến.

Orochimaru thấy vậy cũng không cam chịu yếu thế, liền bắt chước Jiraiya, há miệng cắn miếng lớn. Hai người giống như đang đấu với nhau, không ai chịu nhường, cứ thế bốn cái tay gấu bị cả hai chén hết.

Trông bộ dáng đáng yêu của Orochimaru, Jiraiya thật sự muốn vươn tay ra bẹo má cậu ta. Được rồi, vì hành động đó quá mức đam mỹ cho nên tác giả đành phải ngăn cản.

Bởi vì phần lớn cơ thể con gấu ăn không hết mà để ở chỗ này sẽ hấp dẫn những con thú săn mồi khác cho nên Jiraiya và Orochimaru chỉ đành rời đi chỗ khác. Hai người tìm một chỗ khác qua đêm. Đốt một đống lửa trại, sau khi quy định thời gian thay ca gác đêm, cả hai liền tự tìm chỗ nghỉ ngơi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net