Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4: Tiêu diệt sơn tặc

Dịch: Dương Thiên Mạc

Biên: Dương Thiên Mạc

Bây giờ, cuộc sống của hai người Orochimaru và Jiraiya rất có quy luật. Buổi sáng theo Sarutobi đi làm nhiệm vụ, buổi tối lại vào trong rừng Chết tu luyện.

Vào một buổi sáng đẹp trời, khi Jiraiya và Orochimaru chật vật với quần rách áo nát xuất hiện trước mặt Sarutobi, Sarutobi không khỏi dùng ánh mắt quái dị đánh giá hai người.

Tinh tế suy nghĩ, từ khi Sarutobi quen biết hai đứa trẻ này hình như chúng chưa từng tách ra bao giờ. Nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt của Sarutobi ngày càng quái dị.

Orochimaru thì còn được, chỉ là không được tự nhiên với ánh mắt của Sarutobi thôi. Nhưng Jiraiya trông thấy ánh mắt của Sarutobi liền tức giận nhảy dựng lên:

- Sarutobi sensei, ánh mắt kia của thầy là có ý gì. Nhất định là thầy đang nghĩ chuyện gì đó không tốt!

Khuôn mặt của Sarutobi đỏ lên, hắn gãi mặt cười khan nói:

- Jiraiya, em đang nói gì đấy, thầy chỉ nghĩ tới nhiệm vụ mà thôi.

- Nói dối! Ánh mắt của thầy đã bán rẻ thầy. Em xin tuyên bố rõ ràng, Jiraiya em không phải Tsunade sẽ không cưới, em thích cô gái đáng yêu như Tsunade.

Vì để chứng minh sự trong sạch của bản thân, Jiraiya đành nói ra những lời không nên nói. Vậy cho nên Tsunade ở bên cạnh liền xù lông chất vấn:

- Jiraiya, cái tên đần này, nói gì đấy?

Sau đó, Jiraiya lại bị một quyền đánh bay lên trời.

Orochimaru bình tĩnh nhìn Jiraiya bay trên trời, sau đó liền hờ hững đứng bên cạnh Sarutobi. Còn Sarutobi thì lại cười khan nhìn Tsunade khiến cô bé ngượng đỏ mặt. Tsunade giải thích:

- Ai kêu cậu ta nói lung tung chứ!

Đợi vài phút sau, Jiraiya hơn phần nhếch nhác chạy trở về, không ngừng lượn phượn chạy xung quanh Tsunade để lấy lòng. Chờ mấy người đùa giỡn xong, Sarutobi khụ khụ một tiếng, sau đó nói:

- Được rồi, Jiraiya đừng nghịch nữa. Mấy ngày qua các em đã làm không ít nhiệm vụ, nhẫn thuật cũng học được không ít, thầy nghĩ đến lúc cho các em rèn luyện một chút.

- Sensei, có phải có nhiệm vụ cấp cao giao cho bọn em không ạ?

Tsunade thế mà lại tỏ ra hưng phấn hơn ai hết, bởi vậy có thể thấy được tính cách của cô rất hướng ngoại.

- Ha ha, cũng không tính là đặc biệt cao cấp, chỉ là gần đây ngoài làng có sơn tặc tàn sát bừa bãi cho nên chúng ta phải đi tiêu diệt sạch chúng thôi. - Sarutobi sờ đầu Tsunade, cười nói.

Jiraiya nhìn Orochimaru, Orochimaru hiểu rõ gật đầu. Jiraiya nói với Sarutobi:

- Nói cách khác thì sẽ phải nhìn thấy máu đúng không ạ?

Mà Tsunade đang trong trạng thái vui mừng nghe vậy liền khó hiểu nhìn Sarutobi.

- Bởi vì là tiêu diệt sơn tặc cho nên nhất định sẽ gặp phải chống cự ngoan cố, mà nhiệm vụ nói rõ là diệt sạch cho nên không thể để lại một tên nào, là ý này đúng không ạ, Sarutobi sensei?

Đây là lần đầu tiên Orochimaru nhiều lời như vậy, cũng là lần đầu tiên Tsunade cảm thấy cậu bé bình thường vẫn hiền lành ít nói này lại khủng bố như thế.

- Mah, Orochimaru nói rất đúng, đây là giải thích trực tiếp nhất cho nhiệm vụ lần này.

Sarutobi đành nói vậy, hắn không ngờ Orochimaru và Jiraiya đều thấu hiểu rõ đến thế, hơn nữa dường như không có chút cảm xúc mâu thuẫn nào.

- A, trong loạn thế ai chẳng muốn sống sót, mà phương thức quyết định điều này đó là xem ai càng thêm mạnh mẽ.

Jiraiya cười lạnh siết chặt nắm tay, sau đó quay đầu nói với Orochimaru.

- Cậu cũng cho là như vậy, đúng không Orochimaru.

- Ừ. - Orochimaru gật đầu, tỏ vẻ rất đồng ý với lời Jiraiya nói.

Mà giờ khắc này, Tsunade thật sự không hiểu nổi nhìn hai người bạn của mình, giống như hôm nay mới là ngày đầu tiên cô biết họ vậy. Cảm giác như vậy thật xa lạ.

Sarutobi nhìn biểu hiện của ba người, hơi bất đắc dĩ thở dài, đang muốn nói gì đó với Tsunade, để cô không sợ hãi mê mang như thế nữa thì lại phát hiện thím Jiraiya đã mang vẻ mặt bần tiện đi tới.

- Công chúa bé bỏng của anh, em sợ sao? An tâm đi, có hào kiệt Jiraiya ở chỗ này, em nhất định không sao hết, cho nên, em có thể thoải mái nhào vào ngực anh, oa ha ha ha... - Jiraiya ngửa mặt lên trời cười to, trông rất bỉ ổi.

Cảm xúc tiêu cực của Tsunade lập tức bị Jiraiya đánh bay, trên trán che kín dấu chữ thập. Tsunade vung nắm đấm lên, và thế là Jiraiya lại thể nghiệm chuyến bay nửa làng Lá lần nữa.

- Ngu ngốc. - Orochimaru mệt mỏi chế nhạo một tiếng.

- Ha ha...

Sarutobi thì lại thật vui mừng nở nụ cười. Mặc dù thằng bé Jiraiya này đúng là một đứa dở hơi nhưng có thể thấy được nó rất quý trọng đồng bạn của mình.

Rất nhanh, ba người chuẩn bị xong hành lý, dưới sự dẫn dắt của Sarutobi, rời khỏi làng Lá.

- Oa, thì ra thế giới bên ngoài lại đặc sắc như vậy.

Đây là lần đầu tiên Jiraiya ra khỏi làng cho nên mọi thứ với cậu đều thật mới mẻ. Dọc đường đi, Jiraiya hết nhìn đông rồi lại ngó tây, thấy cái gì cũng tỏ ra ngạc nhiên.

- Jiraiya, em có thể yên tĩnh một chút được không.

Sarutobi đau đầu nói với thím Jiraiya đang dư thừa tinh lực nghiêm trọng kia.

- Gì chứ ạ, đây là lần đầu tiên em rời làng đấy, đương nhiên muốn xem đủ, hơn nữa thầy cũng đừng nói em. Thầy xem thằng Orochimaru kia kìa, trông bình tĩnh thế thôi nhưng mà phải kích động hơn em nhiều.

Jiraiya lập tức bán rẻ thằng bạn. Mà Orochimaru nghe thấy Jiraiya nói vậy xong liền quay đầu đi, che dấu kiểu này hơi giống bịt tai trộm chuông.

Sarutobi thấy Orochimaru như vậy không khỏi có chút buồn cười, mà Tsunade thì mượn cơ hội này châm chọc Jiraiya.

- Nói gì phải đúng sự thật chứ, tớ xem đây là do người nào đó quá ngây thơ đi?

- Tsunade, cậu dám nói cậu không hiếu kỳ gì với thế giới bên ngoài sao? Đây không phải lần đầu tiên cậu ra khỏi làng à? - Jiraiya không hề yếu thế, phản bác lại Tsunade.

- Tớ... - Tsunade nhất thời nghẹn lời, thật ra cô cũng rất tò mò nhưng giờ nghe Jiraiya phê phán, cô đương nhiên sẽ không thừa nhận.

Thấy Tsunade không nói ra lời, Jiraiya lập tức được đằng chân lân đằng đầu, cười nói:

- Ha, Tsunade, cậu cũng giống tớ thôi, còn dám nói tớ nữa chứ.

- Cậu... hừ!

Tsunade đuối lý, trợn mắt lườm Jiraiya một cái, sau đó hừ hừ mấy tiếng rồi không thèm để ý tới tên khốn này nữa.

- Ách, tớ nói gì sai à?

Jiraiya thấy Tsunade xoay người rời đi, liền khó hiểu quay ra hỏi Orochimaru ở bên cạnh.

- Bản thân sự tồn tại của cậu chính là sai lầm. - Orochimaru vẫn thốt ra những lời độc địa như cũ. Jiraiya run rẩy khóe miệng, cuối cùng tsundere nói:

- Hai người ghen tỵ với bổn đại gia, đúng vậy, chính là ghen tỵ.

Sarutobi trông tổ ba người nháo loạn như vậy không khỏi thở dài trong lòng: “Trời ạ, còn phiền toái hơn cả năm đó theo đuổi Biwako...”

Ba người dưới sự dẫn dắt của Sarutobi dần đi tới mục đích. Nghe Sarutobi nói ban đêm hành động sẽ hiệu quả hơn, bốn người liền tìm chỗ tạm nghỉ và chuẩn bị cái ăn. Sarutobi vừa nói xong vấn đề đồ ăn, Jiraiya lập tức xung phong nhận nhiệm vụ.

- Sarutobi sensei, ăn uống cứ giao cho em và Orochimaru lo đi ạ.

- Thức ăn cậu làm cũng không biết có độc chết người hay không. - Tsunade chưa từng ăn món Jiraiya làm cho nên phải chế giễu một câu.

- Ha, cậu cứ chờ đợi bữa tiệc mỹ vị đi, công chúa của tớ.

Jiraiya khoa trương cất tiếng cười, sau đó quay ra nói với Orochimaru:

- Quy củ cũ!

- Ừ. - Orochimaru gật đầu, sau đó cùng Jiraiya chia ra hành động.

- Ách, xem bộ dáng của họ hình như rất thông thạo.

Tsunade cảm thấy hơi lạ, quay đầu hỏi Sarutobi.

- Ha ha, trước cứ nhìn xem thế nào.

Sarutobi từ chối cho ý kiến cười nói. Thật ra hắn biết buổi tối hai đứa kia làm những gì.

Một lát sau, Orochimaru và Jiraiya mang nguyên liệu trở về. Orochimaru được Jiraiya dạy cho nên cũng học được cách ngắt lấy những đồ gia vị dã ngoại, cho nên cậu phụ trách lấy gia vị còn Jiraiya phụ trách săn thú.

Một con hoẵng bị Jiraiya ném trên đất, sau đó Sarutobi và Tsunade liền nhìn thấy Orochimaru và Jiraiya thuần thục xử lý con mồi. Bởi vì đang trong quá trình làm nhiệm vụ cho nên không thể đốt lửa để tỏa ra khói, nếu không sẽ bị sơn tặc phát hiện, có thể làm cho nhiệm vụ thất bại.

Vì thế Jiraiya và Orochimaru liền xử lý đặc biệt khiến cho khói bếp không phát ra mà vẫn nướng xong con hoẵng. Cuối cùng, Orochimaru rắc một chút gia vị lên con hoẵng, sau đó nói với mọi người:

- Được rồi, có thể ăn.

- Ok, hai người chuẩn bị nuốt luôn cả lưỡi của mình đi.

Jiraiya quát to một tiếng, sau đó bắt đầu cùng Orochimaru tranh đoạt thức ăn, đại chiến đồ ăn bắt đầu. Trông thấy cảnh này, Tsunade và Sarutobi đều sửng sốt.

Bị hai người kích thích, Tsunade nuốt nước miếng một cái, sau đó cầm một miếng thịt lên, mở miệng cắn xuống. Chỉ mới lần thứ nhất, Tsunade đã bị mỹ vị này mê hoặc, nở nụ cười hạnh phúc.

- Ưmh, thật dễ thương.

Jiraiya thấy Tsunade tươi cười, nhất thời bị mê hoặc đến thần hồn điên đảo. Mà sau khi Tsunade mở to mắt trông thấy Jiraiya đang si ngốc nhìn mình liền trợn mắt lườm cậu ta một cái, sau đó xoay người yên lặng giải quyết đồ ăn trên tay.

Sarutobi hết sức kinh ngạc với tay nghề của Jiraiya và Orochimaru. Hắn vừa hưởng thụ món ăn vừa thầm nghĩ trong lòng: “Mah, ít ra hai tên đồ đệ này biết giải quyết vấn đề ăn uống, vẫn có tác dụng.”

Ăn uống xong xuôi, Sarutobi còn chưa kịp cổ vũ hai người, Jiraiya liền cướp lời nói trước:

- Ha, món khai vị đã xong, giờ chúng ta vào món chính thôi!

Thấy vẻ mặt lãnh huyết của Jiraiya, ngoại trừ Orochimaru ra, tất cả đều sửng sốt. Jiraiya bây giờ đâu giống với Jiraiya ngu ngốc của thường ngày, cứ như hai người khác nhau vậy.

- Đừng có mà kéo chân tớ đấy! - Orochimaru nói.

- Cần hợp tác không? - Jiraiya tiếp lời.

- Đương nhiên. - Orochimaru nở nụ cười tà.

- Sensei, bọn họ...

Tsunade hơi sợ hai người đồng bạn của mình, muốn tìm kiếm chút an ủi từ Sarutobi. Nhưng mà Sarutobi không hề an ủi Tsunade, ngược lại lời nói lại càng thêm lạnh lùng khát máu:

- Nhiệm vụ hôm nay là nhiệm vụ của ba em, thầy sẽ không ra tay trợ giúp bất cứ ai, nói cách khác, nếu như các em thất bại có nghĩa là phải chết.

- Cầu còn không được! - Orochimaru lạnh lùng đáp lại.

- Như trên!

Jiraiya nói xong liền cùng Orochimaru nhìn nhau cười. Jiraiya thấy Tsunade lo sợ bất an, không khỏi nói với cô:

- Tsunade.

Tsunade theo bản năng nhìn về phía Jiraiya. Dưới ánh trăng, vẻ mặt của Jiraiya lần đầu tiên trở nên nghiêm túc đến thế. Cậu nói với cô:

- Tuy rằng nhiệm vụ lần này cần dựa vào chính mình nhưng tớ sẽ bảo vệ cậu, thậm chí có phải trả giá bằng mạng sống này.

Tsunade nghe được lời hứa hẹn mạnh mẽ âm vang kia, không tự chủ gật đầu một cái. Sau khi phản ứng được mình làm cái gì, Tsunade liền đỏ mặt.

Jiraiya xoay người, cười nói rất khát máu.

- Vậy thì, cùng đi hưởng dụng bữa tiệc lớn của chúng ta thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net