Chương 22: Bộ ba tam tứ ngũ và đại kết cục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thần vương phủ Shimura

Hậu trận đấu cờ tam quốc. Sau khi tam quận quân Hotarubi chủ động ném Tướng về phía đối thủ rồi rời khỏi sàn đấu một đi không trở lại, Kinh triệu doãn Hyuga tự động chạy theo vị hôn thê và giờ cũng chưa có trở về đâu, buổi tiệc lại tiếp diễn như bình thường. 

Ngũ quận quân Matsuri thấy thái độ không bình thường của tam tỷ, sau đó lại thấy Hyuga Neji và chị gái mình đi mãi mà vẫn chưa có quay lại, liền biết đã có chuyện không hay xảy ra, cho nên nhủ thầm mình nhất định phải đi tìm ngay. Chỉ là, Matsuri lại nghĩ kỹ thêm một chút, nếu như mình vô duyên vô cớ rời khỏi buổi tiệc, người ngoài nhìn vào thì sẽ thấy đúng là không ra thể thống gì. Trong tất cả các vị tiểu thư chỉ còn duy nhất ngũ quận quân là chưa có lên biểu diễn, vậy nên cô bé đang định lên thể hiện để khép màn, tiện thể lấy cớ rời đi luôn. Bởi các tiết mục lần trước đã quá xuất sắc rồi, tiết mục kết cũng chẳng cần quá xuất thần làm gì, chỉ cần làm mọi người thoải mái vui vẻ là được. Thế là, trong lúc mọi người còn đang bàn tán xôn xao vụ tam quận quân tự ý bỏ trận, Matsuri đã lanh lẹ đứng lên.

"Ông nội, Suri mấy ngày qua có luyện tập được mấy trò ảo thuật. Con muốn lên biểu diễn cho ông nội và quan khách cùng xem ạ." Giọng nói của ngũ cô nương lanh lảnh đáng yêu, bộ dáng thì xinh đẹp lanh lợi, vừa xung phong phát biểu đã kéo theo rất nhiều đấng anh hào vỗ tay hưởng ứng. 

Danzo nhìn cô cháu nhỏ tuổi nhất, ánh mắt dĩ nhiên làm sao có thể có sát khí cho được mà chỉ có yêu thương thôi. Thấy cô bé muốn lên trình diễn, nên nhẹ cười mà đáp: "Được rồi. Ông nội rất là mong chờ màn thể hiện của Tiểu Ngũ đấy." 

Matsuri nghe ông nội nói thế thì nở nụ cười xinh tươi rạng rỡ. Ngũ cô nương ngay lập tức đi vào bên trong chuẩn bị. Một lát sau thì người hầu của Thần vương phủ đi ra ngoài thông báo với quan khách, rằng ngũ quận quân đã chuẩn bị xong rồi, hy vọng tiết mục sẽ làm hài lòng các vị khách quý.

"Vâng, màn biểu diễn của Shimura Matsuri xin được phép bắt đầu ạ !" Matsuri đi lên sân khấu, hô lớn một câu như thế. Bởi vì đang có lợi thế sân nhà nên ngũ cô nương cực kỳ tự tin, phong thái bạo dạn vô cùng. 

Tiết mục của cô út nhà họ Rễ chính thức bắt đầu. Mở màn chính là màn ảo thuật "Chiếc nón kỳ diệu". Matsuri cầm trong tay một chiếc nón màu đen. Cô giương chiếc nón lên cho mọi người cùng xem để chứng tỏ bên trong không có gì cả, đây chỉ là chiếc nón bình thường mà thôi. Sau đấy, cô bé cho tay vào nón, và thật bất ngờ, từ bên trong liền lôi ra một con thỏ. Con thỏ trắng có mắt màu đỏ, bộ dáng cực kỳ dễ thương, vừa mới ra khỏi nón đã nhảy xuống giao lưu với quan khách, khiến cho một số vị khách trầm trồ khen ngợi.

"Giỏi thật !"

"Cũng hay đó chứ !"

"..."

Thế nhưng vẫn có những ý kiến trái chiều, như là...

"Mới thế này thôi thì khen cái gì, ở bên Tây phương người ta chẳng làm suốt !"

"Nhưng mà chiếc nón này nông hơn nhiều, làm sao dài được như nón chóp của người xứ Âu !"

"..."

Matsuri tai cũng thính lắm, cho nên những lời bình luận của khán giả ngồi dưới, cô đương nhiên là nghe thấy rồi. Không để cho những lời chê bôi làm ảnh hưởng, ngũ quận quân lại tiếp tục làm đủ mọi trò với chiếc nón của mình. Lấy con thỏ xong thì cô lại lấy tiếp đôi chim bồ câu trắng, hai con chim bay ra làm quen với khán giả. Xong rồi thì lại lấy ra bó hoa tươi, sợi vải bảy sắc dài ơi là dài trông giống như cầu vồng, thanh kiếm sắc nhọn, quả cầu pha lê, vân vân và mây mây, khiến cho người xem càng lúc càng thích thú. Có người lúc đầu thấy phần trình diễn của Matsuri không thú vị, nhưng sau khi chứng khiến cơ man những thứ mà cô lấy ra từ trong chiếc nón, thái độ liền thay đổi ngay tức thì.

Kết màn, ngũ quận quân dùng hai ngón tay cho vào miệng huýt sáo. Con thỏ trắng lập tức chạy về, lấy đà nhảy một phát vào chiếc nón đen. Con thỏ biến mất, và sau đấy thì là đôi chim bồ câu cũng bay về và bay vào chiếc nón. Thế rồi lần lượt là những món đồ khác được tiểu cô nương mắt đen bỏ lại vào. Sau khi cho hết tất cả mọi thứ vào chỗ cũ, thì Matsuri một lần nữa giương lại chiếc nón lên như để nói với khán giả rằng "Thử đoán thủ thuật của tôi đi nào". 

Tiết mục thứ nhất kết thúc với những tràng pháo tay như pháo rang. Ngũ cô nương được hưởng ứng liền trình diễn tiếp màn thứ hai, phần này có tên là "Chiếc cốc thần kỳ". Matsuri lấy ra một tờ giấy khá lớn, gấp lại tạo thành một chiếc cốc giấy. Một nha hoàn đi tới đưa cho ngũ quận quân một bình trà. Matsuri cầm bình trà nóng giơ cao lên, sau đó liền rót trà vào cốc giấy, và chẳng có giọt trà nào bị tràn ra cả, ngay cả giấy cũng chẳng bị nhăn nhúm chút nào.

"Ông nội, Tiểu Ngũ mời người dùng trà ạ." Tiểu cô nương tóc nâu đi tới chỗ Hắc Ma Vương, dùng hai tay lễ phép dâng lên cho lão. 

Danzo cười hiền, cầm chiếc cốc giấy mà cô cháu út được, nhấp một ngụm rồi gật đầu bảo: "Đúng là trà ngon."

Quan khách trông thấy tương tác ăn ý của hai ông cháu, tiếng vỗ tay lại vang lên rần rần. Phong quốc công chúa Temari ngồi bên thấy vậy, cũng nhẹ cười mà nói: "Tờ giấy kia nhìn qua không thấy hoen ố gì, không biết sâu xa là thủ thuật gì đây." 

Tiết mục thứ hai kết thúc nhanh gọn hơn tiết mục thứ nhất. Mọi người chắc mẩm là ngũ quận quân dù sao cũng là tiểu cô nương, cho dù có thông minh linh lợi cỡ nào thì học nghệ làm sao mà tinh trong một sớm một chiều được, nên chắc màn biểu diễn tới đây là hết rồi đấy. Nhưng không, bởi ngay sau đấy Matsuri đã dõng dạc tuyên bố: "Tiếp sau đây Shimura Matsuri xin được biểu diễn tiết mục thứ ba, biến người thành mèo !"

Lời vừa nói ra đã khiến cho quần chúng kinh ngạc phải biết. Hạ nhân Thần vương phủ thu xếp chuẩn bị rất nhanh, thoắt một cái đã khiêng ra một chiếc hộp lớn đủ cho một người trưởng thành bước vào. Tứ quận quân Tamaki xinh đẹp yêu kiều, duyên dáng đứng lên bước về chỗ tiểu muội, cung kính hành lễ với các vị trưởng bối cùng các vị khách quý: "Shimura Tamaki xin được hỗ trợ cho muội muội."

Hai tỉ muội bắt đầu trình diễn. Trước tiên, Matsuri mở cửa tủ ra, Tamaki nâng váy bước vào. Ngũ quận quân đóng cửa và nhờ một vị khách ngồi gần đó lên khóa lại. Sau đó, tiểu cô nương tóc đen liền phủ một tấm vải đỏ lên chiếc hộp, hai tay múa múa cứ như là làm phép: "Úm ba la xì bùa, ta biến ta biến."

Chờ độ nửa khắc, cô út nhà họ Rễ mới bỏ tấm vải đỏ và mở cửa ra. Khán giả ngồi quanh người nào người nấy đều tập trung quan sát xem đằng sau cánh cửa kia là gì. Chỉ thấy bóng dáng tứ quận quân đã biến mất, và thay vào đó là một con màu có màu lông y hệt màu tóc của Tamaki, cùng đôi mắt có hai màu lam - lục y hệt.

"Hay ! Rất hay !"

"Thú vị lắm !"

"..."

Tiếng vỗ tay lại vang lên nồng nhiệt. Nhị hoàng tử Phong quốc Kankuro ngồi cạnh đại tỉ, nhìn vậy thì cười bảo: "Ở nhà ta đã từng xem một màn như thế này rồi, cũng biết được vài phần thủ thuật của ảo thuật gia. Nhưng cô nhóc này làm được như vậy là rất đáng khen đấy."

Tam hoàng tử Gaara ngồi thưởng thức nãy giờ, nghe đại tỉ và nhị huynh khen tiểu cô nương tóc đen kia, đôi mắt xanh xương rồi thoáng hiện lên những suy nghĩ sâu xa khó nói. 

"Như các vị đã thấy, ta đã biến tứ tỉ của mình thành mèo, và giờ, ta sẽ biến tỉ ấy trở lại hình dáng cũ !" Matsuri vuốt ve con mèo nhỏ trong tay, nở nụ cười xinh tươi nói với khán giả. Thế rồi, ngũ quận quân bế con mèo đặt lại vào tủ và khóa cánh lại. Tấm vải đỏ lại được chùm lên. Hai tay của Matsuri đan xoắn vào nhau một cách dẻo dai, vừa làm vừa lẩm nhẩm: "Úm ba la úm bà là trở lại như cũ..."

Sau khi làm xong một chuỗi hành động lên đồng thần bí, ngũ cô nương mới bỏ tấm rèm đỏ xuống. Chiếc tủ được mở khóa, cánh cửa khẽ mở ra, Tamaki nhẹ nhàng nhấc chân ra ngoài, gương mặt nở nụ cười ngọt ngào khiến cho bao đấng anh hào nghiêng ngả.

Do phần kết đã được ảo thuật gia thông báo trước cho nên phần đông khán giả chẳng hào hứng như dạo đầu. Nhưng vì sự phối hợp quá là ăn ý của hai chị em, thêm cả diện mạo "hoa ghen thua thắm liễu hờn kém xanh" của hai người, cho nên khán giả cũng vỗ tay rất nhiệt tình. 

"Vâng, và sau đây là tiết mục cuối cùng..." Matsuri biết phần trình diễn của mình tới đây là có thể kết thúc rồi, cho nên liền thông báo màn diễn cuối cùng luôn. Nhưng cũng là vì cuối cùng nên cần đặc sắc hơn một chút xíu, cho nên mới ngắt câu một chút để gợi nên sự tò mò. "...Chính là tiết mục đâm kiếm xuyên người !"

Câu nói vừa hết thì đã khiến cho khán giả bàn tán rầm rộ. Tên sao diễn vậy, cái tiết mục này chính là vô cùng mạo hiểm đó !

Nếu như tiết mục thứ ba là Tamaki hỗ trợ tiểu muội cùng diễn, thì tiết mục cuối cùng này là Kiba xung phong lên hỗ trợ cô em vợ tương lai. Thiếu chủ Inuzuka khoan thai bước lên, dáng người thật cao, cả người toát lên phong thái vừa ngang tàng vừa soái khí. Nhìn hắn như vậy, nhiều người khẽ bảo, rằng tên khuyển lang này có phải là dại gái quá rồi không. Màn ảo thuật này thành công thì không sao, nhưng chỉ cần sơ sẩy một chút xíu, thì hắn sẽ thành thịt vụn cho chó ăn đấy !

"Là một người đam mê nghệ thuật mạo hiểm, Inuzuka Kiba ta rất vinh dự khi được hỗ trợ cho ngũ quận quân." Thiếu chủ Xích Khuyển thành dường như đã đọc được suy nghĩ của mọi người, cho nên liền niềm nở nói một câu như vậy. 

Giống như những lần trước, hạ nhân của Thần vương phủ cũng chuẩn bị đạo cụ rất nhanh. Một chiếc tủ được bê ra. Chiếc tủ này khác biệt rất nhiều với chiếc tủ vừa nãy mà Tamaki chui vào. Về kích thước, nó có cao và to hơn chút đỉnh, bởi vì thiếu chủ Inuzuka là một nam nhân chân dài vai rộng mà. Về chất liệu, cái tủ cũng mỏng và nhẹ hơn nhiều nữa, tất cả là để cho ảo thuật gia có thể dễ dàng cầm kiếm mà cắm xuyên vào đấy. Ngoài ra thì phần ngoài của chiếc tủ không phải là gỗ mà được phủ một lớp vải, để khi Kiba bước vào, thì bóng của hắn sẽ được phản chiếu ra ngoài.

"Màn biểu diễn này được thực hiện bởi các nghệ sĩ chuyên nghiệp, cho nên mong rằng quý vị không thực hiện tại nhà ạ." Matsuri cúi người hài hước, nói một câu như vậy và chính thức bắt đầu màn biểu diễn.

Giống như màn của Tamaki lúc nãy, trước tiên, Kiba đi vào trong tủ, bóng của hắn ánh lên mặt tủ. Một nha hoàn cầm một cái khay bên trên là vô số thanh kiếm dài đi tới. Ngũ quận quân cầm một thanh kiếm lên. Giây phút cô nàng định cầm kiếm đâm xiên vào tủ thì đã có một âm giọng ngoại quốc cất lên từ phía khán giả. "Không biết ngũ quận quân có thể cho ta lên làm thử một chút được không ?" 

Matsuri nhìn theo hướng âm thanh vừa phát ra, trong đôi mắt đen láy liền hiện ra bóng hình của một nam nhân trẻ tuổi lạnh lùng tuấn lãng, mắt xanh xương rồng. Không phải tam hoàng tử Phong quốc - Sabakuno Gaara thì là ai ?

Matsuri trông thấy hắn ta, cả người có chút giật mình. Cô và nam tử này không quen không biết, chưa kể địa vị và thân phận của đối phương tôn quý như vậy, đúng thật là có chút không tự nhiên. Nhưng rồi lòng lại nghĩ, hôm nay nhà mình mời khách, vị này chính là khách quý từ phương xa tới, mình phải tiếp đón thật nhiệt tình, chớ để cho người ta khó xử. Nghĩ xuôi rồi, ngũ cô nương liền cười tươi mà nói: "Tất nhiên là được ạ. Đây chính là vinh hạnh của tiểu nữ. Tam điện hạ, xin mời ngài lên đây ạ."

Gaara được tiểu mỹ nhân mời, khóe môi cười nhẹ, bộ dáng thư thái, phong thái nhu hòa, nhẹ nhàng đứng dậy và đi lên. Matsuri thấy người ta đã đi đến sát cạnh mình nên liền chắp tay cúi người hành lễ. Gaara thấy đối phương kiểu cách quá, cho nên xua tay nói liền: "Không cần đa lễ."

Matsuri nghe vậy thì lại cười xinh nhẹ đáp: "Tạ điện hạ." 

Thái độ của ngũ quận quân vừa lịch sự vừa lễ độ khiêm nhường. Gaara sau đó lại nói tiếp: "Ta đây là muốn dùng kiếm cắm thử, ngũ quận quân không phiền chứ ?"

Nụ cười của Matsuri cực kỳ tự nhiên: "Thao tác ấy chính là một phần của màn biểu diễn mà, tiểu nữ làm sao thấy phiền được ạ ?"

Gaara hơi nhăn mày, gật gù vài cái rồi thấp giọng bảo: "Ngũ quận quân không sợ... ta có thể làm bị thương tứ tỉ phu tương lai của cô, hay là... thấu tỏ được mánh khóe của màn ảo thuật sao ?"

Câu hỏi của tam điện hạ đúng thật là hiểm quá, khiến cho ngũ quận quân - một tiểu cô nương chưa trải mấy sự đời này đơ mất mấy giây. Thế nhưng em út nhà họ Rễ đâu phải dạng vừa, chỉ trong một thoáng đã lấy lại được sự tĩnh tâm ngay tức thì, lại cười mà đáp: "Tiểu nữ dĩ nhiên là sợ rồi ạ. Vậy nên mong điện hạ giơ cao đánh khẽ ạ."

Giọng nói của Matsuri lúc ấy thật sự rất là đáng yêu, đôi mắt đen còn chớp chớp ánh lên sự ngây thơ hồn nhiên nữa, khiến cho Gaara - người đã từng chứng kiến cảnh tượng cô nàng đòi lại công đạo cho người nhà ở quán trà hôm nào (chap 17-1), bất giác tự hỏi đó có phải là một người hay không. "Ta sẽ cố hết sức để không làm hỏng màn biểu diễn của quận quân." Và hắn chỉ đáp lại một câu ôn hòa như vậy.

Dưới sự hỗ trợ của tam hoàng tử xứ Phong, màn ảo thuật thứ tư chính thức được bắt đầu. Có tất cả mười hai thanh kiếm, Matsuri mỉm cười đưa cho Gaara sáu thanh, để cho hắn thích xiên vào chỗ nào thì xiên. Tam hoàng tử cực kỳ có lòng. Hắn cầm kiếm lên, không do dự mà đâm xuyên thẳng vào chiếc tủ nơi mà Kiba đang đứng bên trong kia. Thông qua cái bóng được phản chiếu của thiếu chủ thành Xích Khuyển, thì vị trí mà hắn xuyên, là một phát lên đầu, một phát chính ngực, hai phát giữa bụng và ba phát còn lại vào đúng cổ chân trái - phải của người ta đấy. 

Khán giả ngồi quanh nhìn như vậy mà thót hết cả tim, tự hỏi rằng nếu như thật sự có án mạng, thì không biết hai nước Hỏa - Phong có tử chiến ngay tại đây không nhỉ ? Mà tại sao thiếu chủ Inuzuka bị xiên thế mà không thấy vặn vẹo hay kêu la miếng nào nhỉ ? Hay là "hẹo" luôn rồi ?

Matsuri thấy tam điện hạ thực hiện xong rồi thì lại duyên dáng cười bảo: "Bây giờ thì đến tiểu nữ." Và rồi, ngũ cô nương cũng cầm mấy thanh kiếm lên, xuyên vào tất cả những chỗ có thể xuyên được, khiến cho chiếc hộp bị đâm lỗ chỗ chẳng còn nguyên dạng nữa. 

"Như mọi người đã thấy thì nãy giờ, Inuzuka huynh vẫn đứng nguyên ở đó. Bây giờ thì ta xin phép được rút kiếm ra để cho huynh ấy còn ra ngoài." Matsuri nói thật lớn tiếng. Sau đấy, cô liền đi tới và rút kiếm ra, Gaara đứng bên cũng giúp đối phương một tay. Khoảnh khắc hai người rút ra thanh kiếm cuối cùng, thì bên trong chợt vang lên một câu "Ái da đau đấy". Giọng nói này đích xác là của Kiba rồi.

"Inuzuka ca ca, huynh ra được rồi đó !" Matsuri vui vẻ nói thế. Câu nói vừa dứt thì một nam nhân oai phong dũng mãnh, mặt vẽ sơn đỏ từ từ bước ra. Inuzuka Kiba thân thể nguyên vẹn không một chút trầy xước, chỉ có phần gấu áo phải là hơi rách một chút, nụ cười rạng rỡ vẫy tay chào mọi người. 

Sự trở lại trọn vẹn của Kiba khiến cho tràng vỗ tay của khán giả dành cho tiết mục của ngũ quận quân giòn giã và vang xa hơn bao giờ hết. 

"Cám ơn sự ủng hộ của các vị khách quý. Cám ơn sự hỗ trợ của tam điện hạ. Cám ơn sự trợ giúp của tứ tỉ và tứ tỉ phu..." Matsuri dùng hai tay áp lên ngực, cứ thế cúi chào mọi người. Tamaki trở lại sân khấu, nắm tay Kiba cùng nhau cúi chào. Chỉ có mỗi Gaara là lạnh lùng đứng đó, ánh mắt lặng lẽ dõi theo tiểu cô nương nhà họ Rễ mà thôi.

...

Màn ảo thuật của ngũ quận quân kết thúc thì yến tiệc đãi khách của Thần vương phủ cũng đã xong. Mọi người bắt đầu tản ra để tự do hoạt động. Lão vương gia Danzo cùng lão quốc công Hiruzen và lão hầu gia Suzaku, bởi vì tuổi tác đã cao, cho nên đi vào đình mát bên trong để nghỉ ngơi. Còn các khách nhân khác thì chia thành các nhóm, có nhóm toàn nữ, có nhóm toàn nam, có nhóm thì trộn lẫn cả hai. Nhóm thì ra vườn thưởng hoa xem cá, nhóm thì ra đình viện chuyện trò ngâm thơ, nhóm thì cùng nhau chơi những trò chơi được bày trí sẵn như là bắn tên, ném phi tiêu, thả diều, con quay, vân vân. 

Tam cô gia tương lai của Thần vương phủ - Hyuga Neji sau khi đã khiến cho vị hôn thê hôn mê bất tỉnh và cho thuộc hạ thân tín đưa đối phương về Anh quốc công phủ, đang tính cùng với hai cô em gái Hinata và Hanabi đi tới chỗ nào đó ngồi làm vài câu thơ rồi đi về thì bỗng nhiên bị hai cô em vợ chặn lại.

"Tứ muội muội, ngũ muội muội, nghe bảo tòa viện hướng Nam đang có cuộc thi làm thơ chữ Hán, bọn ta đang định ra đó. Hai muội có muốn đi cùng không ?" Neji cười bảo, nói nhẹ tênh như không có chuyện gì. Vì Tamaki và Matsuri trạc tuổi Hanabi, nên Kinh triệu doãn mỗi lần gặp mặt đều rất vui vẻ hòa nhã, coi như muội muội mà đối đãi.

Tamaki không trả lời câu hỏi của hắn mà chỉ lễ phép hỏi một câu khác: "Hyuga huynh, tam tỉ đâu rồi ạ ?"

Neji làm bộ như mình vô tội lắm, chỉ cười thật êm: "Vừa rồi ta có gặp Rubi. Chúng ta đứng nói với nhau được vài câu thì cô ấy lại chạy đi mất. Chắc là đang ở đâu đó quanh đây thôi."

Matsuri nghe như thế, chẳng nói chẳng rằng, liền đi tới gần Neji, áp mặt sát vào, dùng mũi ngửi ngửi. Neji thấy em vợ tương lai hành động như vậy, ngay lập tức đẩy ra, nói với vẻ mặt khó xử: "Ngũ muội, muội làm gì vậy ? Chúng ta là tỉ phu - muội muội, làm như thế này không có hay chút nào đâu !"

Ngũ cô nương ngẩng mặt lên, đôi mắt đen nheo lại, ánh nhìn sắc lẻm, lạnh lùng nói thẳng: "Huynh và tam tỉ vừa rồi chắc chắn có tiếp xúc thân mật chứ không chỉ đơn giản là đứng nói với nhau vài câu. Đứng nói vài câu kiểu gì trong khi trên người huynh có mùi dầu bôi tóc của tỉ ấy ? Huynh rõ ràng có chạm vào tỉ ấy. Tam tỉ nhà ta nhỏ nhắn xinh xắn, rất dễ ôm đi. Huynh đem tỉ ấy đi đâu rồi ?" 

Đứng trước tràng lời nói "bóc trần đến tận tim đen" của cô em vợ tương lai, Neji thực sự bị á khẩu. Lòng thầm nghĩ, Trùng Nhi thân yêu, tỉ muội nhà muội thật là có tài năng trong lĩnh vực phá án. Trong lúc hắn còn chưa nghĩ được câu gì để đáp lại ngũ cô nương thì đã có người giải vây cho hắn.

"Hai vị quận quận, ta nói cho hai cô biết nhé. Tam tỉ của hai người, bề ngoài xinh đẹp mong manh, bên trong quái gở phải biết. Đại ca của ta sao quản hết được. Có thời gian tra hỏi Neji ca, thì hai cô tự đi tìm tam quận quân đi." Tam tiểu thư Hanabi không phải dạng vừa, miệng lưỡi cũng thuộc diện sắc bén, cho nên liền đáp lại một câu như vậy. 

Nhị tiểu thư Hinata thấy em gái nói như vậy thì liền dịu dàng cất lời xoa dịu: "Tứ quận quân, ngũ quận quân, muội muội của ta tính vốn thẳng, nhiều khi lời nói ra không để ý trước sau, mong hai người đừng để trong lòng. Ta biết hai vị quận quân cùng với đại tẩu tương lai của chúng ta tỉ muội tình thâm, nay không thấy người, lo lắng muốn tìm là điều dễ hiểu. Nhưng cô ấy ở đâu huynh muội ta thật sự không biết. Hay là mấy người chúng ta cùng đi tìm đi ?"

"Hinata hương quân, cô nói hay lắm. Nhưng mà chính đại ca của cô là người đã giấu tam tỉ của bọn ta, cô nói tìm là tìm như thế nào ?" Matsuri bây giờ không nhịn nữa mà thẳng thừng bày tỏ thái độ luôn. 

Hanabi thấy đối phương không muốn nể nang gì nữa, cho nên cũng chẳng cần nhường nhịn làm gì, liền buông thêm một tràng lời đấu khẩu, khiến cho Matsuri đáp trả không hề khoan nhượng. Hinata và Tamaki thấy muội muội nhà mình như thế thì liền can, nhưng mà hai cô em út chẳng hề nhường nhau chút nào. Mọi người đi qua thấy màn cãi cọ của hai thiên kim Hyuga và Shimura, chỉ đơn giản nghĩ rằng đây là hai cô bé xinh xắn không hợp tính, nên cũng chẳng để ý nhiều. Ngoại trừ một con người...

"Ái da, ngũ tỷ à, tỷ đừng đôi co nữa mà. Hyuga tam tiểu thư cũng không có ý gì xấu đâu."

"Ấy, Hanabi à, cậu đừng có đấu khẩu với ngũ tỷ của tôi nữa mà, tỷ ấy thực không có ý gì đâu mà."

Ở giữa, tiểu thiếu gia Konohamaru đang rất vất vả đẩy nhị vị thiên kim ra, khiến cho cảnh tượng lại thêm muôn phần hài hước. Đoạn kết, ngũ cô nương và tứ cô nương thất bại, đấu khẩu cả tiếng mà không moi ra được chút thông tin gì về tam tỉ.

Lúc này trong một góc khuất vắng không có ai của Thần vương phủ, Sakura và Sasori đang đứng nói chuyện. Haruno tiểu thư ngước mắt lên nhìn huynh trưởng, đôi tai căng ra để theo dõi từng lời.

"Tộc Haruno chúng ta là dòng dõi thư hương môn đệ, lịch sử trăm năm, nhưng bao năm chưa hề nắm binh quyền. Chúng ta từ trước đến giờ vẫn luôn trung lập, không nghiêng về phía bên nào. Bề ngoài ai cũng thấy gia tộc chúng ta khôn ngoan, nhưng nếu xét bên sâu, thì đúng thật không ổn chút nào. Trung

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net