Chương 23: Trên đời này có một nam tử thích ta như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi kinh qua biết bao nhiêu sự việc cho tới sự cố, từ đấu khẩu cho đến đấu võ, từ đấu trí cho đến đấu binh, cuối cùng thượng thọ của Hắc Ma Vương cũng đã kết thúc. Người không biết chuyện thì sẽ thấy thượng thọ kết thúc thật là yên bình, kẻ thấu tình đạt lý thì sẽ thấy thượng thọ kết thúc này để mở ra một loạt chuyện rắc rối khác. Tóm lại dù đúng dù sai, thì Thần vương phủ Shimura cũng đã thu đủ lại vốn đầu tư, nhị vương tử Shinnosuke từ Mạnh Thường Quân đã quay lại hình ảnh đại gia răng khểnh phố núi. Hệ thống đập xả lũ đã được sửa chữa lại để không có những sự tình cờ và bất ngờ xả lũ. Nói tóm lại, là cái thượng thọ dành cho nhân vật bị ghét nhất Hỏa quốc trong suốt bốn mươi năm cuối cùng cũng đã kết thúc rồi. Mà thượng thọ đã kết thúc, thì đương nhiên là các đoàn khách phải tay dắt tay dìu nhau lũ lượt xuống núi.

Nếu xét về vị trí địa lý mà nói, thì phủ đệ của Yamanaka thị tộc và tư dinh của Haruno thị tộc kẻ ở thành tây kẻ ở đài đông. Thế nên về lý mà suy ra, hai gia tộc này không thể đi chung đường với nhau. Ấy thế mà thật tình cờ và thật bất ngờ, Yamanaka và Haruno lại đang đi trên cùng một con đường. Không chen chúc không tranh giành, hai phái đoàn đi song song nhau, vô cùng hòa nhã, cực kỳ thân thiện. Đại thiếu gia Haruno Sasori cưỡi ngựa đỏ nâu vượt lên phía trước, bắt kịp con người tóc vàng đang dẫn đầu kia.

"Trời tối đường núi, đi đứng cẩn thận." Hắn chỉ chậm rãi nói ra một câu như vậy. Deidara không nói gì, chỉ thở dài rồi gật đầu ra chiều hắn ta đã nghe.

Sasori nhíu mày, cái thái độ này là làm sao đây, cho nên mới hỏi: "Ngươi làm sao vậy, từ lúc từ Thần  vương phủ  về, ngươi cứ như người mất hồn."

Deidara giữ dây cương ngựa, ra chiều có vẻ ấm ức lắm rồi đáp: "Vừa nãy trước khi về ta bị ông ngoại mắng cho một trận."

Sasori "à" một cái. Hắn gật gù nói: "Chứ còn gì nữa ? Ai bảo ngươi đi chọc giận Hắc Ma Vương lại còn thất bại thảm hại, tý nữa kéo cả ta xuống chôn chung luôn ? Ông ngoại ngươi như vậy là nhẹ nhàng lắm rồi." Hắn thừa biết Deidara tính tình kiêu ngạo, đến cả tiểu muội nhiều khi còn chả chịu nhường nhịn, thế nên bị mắng như vậy đương nhiên là cực kỳ không phục rồi.

Deidara thấy kẻ kia không bênh mình liền trừng mắt cao giọng: "Sasori danna, huynh không nói đỡ cho ta thì thôi đi, lại còn đâm thêm một nhát dao vào tâm hồn nghệ sĩ đang tổn thương của ta."

Sasori lắc đầu ra chiều ngán ngẩm, đoạn đáp: "Thế ngươi bảo ta phải nói thế nào ? Nếu là sơ suất thì còn châm trước được, đằng này là do ngươi hành động nông nổi mà ra, chĩa dao vào Hắc Ma Vương rồi lại bị lão ta cầm chuôi đâm lại." Deidara nghe hắn ta nói xong, liền nghiến răng quay đi, ra vẻ ta đây không thèm chấp. Sasori lại thở dài, rõ ràng là thằng nhóc tóc vàng kia xử sự y như trẻ con.

"Này, đừng giận nữa." Sasori quay mặt ra nói. Nhưng tri kỉ tóc vàng coi như không để tâm. Nếu kẻ kia đã nói hắn ngu, thì hắn giả ngu luôn cho rồi.

Sasori coi như không để ý đến thái độ của Deidara, tiếp tục cất giọng: "Chúng ta làm một ván cá cược cho đỡ buồn nhé ?"

Deidara vốn là ham vui, thấy người kia nói thế liền háo hức quay sang: "Cá cái gì ? Đừng nói lại giống như trận cá cược lần trước đấy nhá." Trận cá cược lần trước, hắn và Sasori coi như hòa. Lần này đương nhiên không muốn lặp lại nữa.

Sasori ra hiệu cho Deidara đánh ngựa đi xa đoàn hộ tống của hai gia tộc một chút rồi bảo: "Thử cá xem, nếu có nguy hiểm xảy ra, hai tên em rể hờ kia, có đưa thân ra đỡ cho hai em gái của chúng ta hay không." Giọng nói hắn không to không nhỏ, âm điệu thẳng băng, ý tứ âm hiểm rất rõ ràng.

Deidara hai mắt hé to ra một hồi, hắn đương nhiên đã hiểu là Sasori muốn làm gì. Thế là cao  giọng đáp lại, ra chiều bất công kinh khủng: "Danna, huynh lần này chơi xấu, ta không cá. Ai chả biết thế tử kia bị liệt, tên đó thì làm ăn được gì, còn nhị hoàng tử thì đã kinh qua không biết bao nhiêu là trận chiến rồi. Tên liệt đó, làm gì mà bảo vệ được em gái ta."

Sasori nở một nụ cười lạnh: "Dei, biết người biết mặt không biết lòng. Thế tử kia không dễ đối phó đâu. Danzo có bao nhiêu đứa cháu xuất sắc, tại sao hắn lại là người thừa kế ? Lại còn vững vàng như vậy trong suốt bao nhiêu năm qua ? Với lại, không phải hắn bị liệt mà vẫn kiểm soát được em gái ngươi đó sao ? Ta thấy, ngươi nên nhân cơ hội này mà thử kiểm tra xem, rốt cục hắn ta là người như thế nào."

Deidara gật gù nghe từng lời người kia nói. Sasori nói thật đúng. Shimura Danzo nhất định đang có âm mưu gì đó. Để tránh đêm dài lắm mộng, hắn nên kiểm tra cho thật kỹ. Nhỡ như tên em rể hờ kia không phải liệt thật, thì há chả phải em gái heo con của hắn đang ở trong lò mổ hay sao chứ ? Không được, nhất định hắn phải kiểm tra.

Nghĩ xong, Deidara quay sang giơ nắm đấm tay ra trước mặt Sasori: "Hảo, Sasori danna, vậy ta cá cược với huynh, nhất định tên thế tử liệt đó sẽ giương thân ra chắn cho muội muội của ta. Nhị hoàng tử, thì miễn đi."

Sasori bật cười, hắn cũng giương nắm đấm tay ra ấn nhẹ vào tay Deidara: "Được lắm, Deidara, vậy ta cũng cược với ngươi, tên nhị hoàng tử Diêm Vương kia cũng sẽ giương thân ra bảo vệ cho muội muội ta, còn thế tử kia, cũng miễn đi."

Cả hai ấn vào tay nhau ba cái, rồi đồng thanh :"Nhất ngôn kí xuất, tứ mã nan truy !"

...

Lúc này, đoàn người của Sasuke, một đường đi thẳng về phủ nhị hoàng tử. Khác với lúc đi đông vui náo nhiệt, lúc xuống đường lớn thì người của phủ Hyuga, phủ thân vương cũng như thành Xoáy Nước đã tách ra, ai về nhà nấy. Vậy nên lúc này đường tối chỉ có một mình người của phủ nhị hoàng tử.

Đoàn người đang đi tới đường Hạ Hồi ở phía Đông thành Konoha. Suigetsu cưỡi ngựa đi trước thám thính, một lát sau thì về báo lại: "Điện hạ, phía trước do mưa bão hôm qua nên cây đổ, đường không thể thông được."

Vốn là có hai con đường, một đường thông thường và một đường tắt. Đường trong miệng của Hozuki tướng quân chính là đường tắt. Sasuke cũng đang ngồi trên lưng ngựa, nhìn trời đã tối lắm rồi, không thể chờ tiếp tới khuya được nên không chần chừ mà quyết luôn: "Thế thì chọn đường cũ đi."

Sakura đang ngồi trong xe ngựa, nghe thấy tiếng cũng liền tò mò ngó đầu ra. Nàng mở cửa sổ ra, trong phút chốc liền chạm phải ánh mắt Sasuke. Nhớ đến lời Sasori nói lúc ở Thần vương phủ, Sakura biết mình nhất định phải rời xa người kia. Nam tử cưỡi hắc mã, tuấn nhan như khắc, ánh mắt trầm tĩnh, soái khí ngút trời. Bất giác, nàng thở dài rồi đóng cửa lại. Tất cả những hành động dù chỉ thoáng qua, nhưng đều lọt vào tầm mắt của Sasuke.

Đôi mắt xanh đen của nhị hoàng tử nhíu lại, ánh lên vẻ thâm trầm. Hắn khẽ xiết chặt dây cương trong tay. Hôm nay Sasuke đã thoáng thấy Tiểu Anh đi cùng vị đại thiếu gia của phủ thừa tướng. Rốt cục là có chuyện gì vậy ? Haruno Sasori, có phải hắn ta biết thân phận thực sự của Tiểu Anh hay không ? Nhất định, hắn phải làm cho ra nhẽ ! Lòng nhị hoàng tử không hiểu sao có một linh cảm không tốt lành. Dường như, Tiểu Anh đang nghĩ cách để rời xa hắn...

Nghĩ đến đây, tâm tư của Sasuke rối như tơ vò, không thể gỡ bỏ cũng chẳng muốn thắt tiếp. Thế rồi, vào thời điểm tâm trạng của nhị hoàng tử đang vô cùng khó xử ấy, một sự kiện bất ngờ đã xảy ra. Phía trước vang lên những âm thanh quái lạ, giống như là đang có một loạt sinh vật sống đang lao vút tới.

Jugo thống lĩnh cưỡi ngựa dẫn đầu đội cảnh vệ phía trước, lập tức hô to cảnh báo: "Có thích khách !"

Hàng loạt mũi tên bắn đến, thế nhưng không phải là bắn vào khung xe ngựa, mà là bắn vào thẳng phần trục của bánh xe, khiến cho phần bánh long ra. Xe ngựa bị thiếu bánh nhanh chóng nghiêng ngả và có chiều hướng đổ bất cứ lúc nào. Karin được lệnh bảo vệ nhị hoàng tử phi, phản xạ rất mau lẹ, ngay lập tức đã mở cửa kéo Sakura ra ngoài. Đội hộ vệ bên ngoài thấy vậy liền đứng thành một vòng bao quanh Karin và Sakura, đưa nhị hoàng tử phi đến chỗ an toàn.

Những bóng đen bí ẩn xuất hiện mỗi lúc một nhiều. Dần dần đó không còn là bóng đen nữa mà chính là người thật. Một đội thích khách mặc đồ đen đeo bịt mặt, vũ khí đầy đủ, tác phong chuyên nghiệp, ước chừng hơn năm mươi người, lao tới, chia thành các đội hình chiến đấu, giao tranh với Sasuke cùng hộ vệ của phủ nhị hoàng tử. Những tiếng đâm chém vang lên dữ dội. Lúc này đường thật là hoang vắng, không gian u tối, đã trở thành lợi thế cho lũ thích khách kia.

Sakura bộ dáng có chút hoảng hốt. Đây không phải là lần đầu tiên nàng gặp thích khách. Hôm lên kiệu hoa, cũng có một toán thích khách tới tấn công đoàn rước dâu, toán thích khách ấy còn là người của tam hoàng tử Sabakuno, trình độ rất điêu luyện. Thế nhưng Sasuke và lính của hắn vẫn đối phó được, thì lần này chắc không sao đâu. Thiếu nữ tóc hồng tự nhủ, cố gắng giữ bình tĩnh, càng nguy hiểm thì phải càng tỉnh táo mới được, dù sao thì Karin cùng hơn một nửa hộ vệ vẫn đang bảo hộ cho mình.

Dù nguy hiểm nàng vẫn nhận ra, Sasuke vẫn cố ý để toàn bộ cận vệ ở đây để đảm bảo an toàn cho mình, trong khi hắn thì tự thân chiến đấu. Trong lòng chợt lại dâng lên sự hối lỗi. Nàng là gì vì sao mà hắn phải mạo hiểm như vậy !

"Tóc đỏ. Mục tiêu của kẻ địch là điện hạ. Nãy giờ tất cả đòn đánh đều hướng vào một mình ngài ấy." Suigetsu nãy giờ đang chiến đấu, cố gắng lách kẽ hở về phía Sakura và Karin. Hắn quay đầu, nói thật nhỏ: "Cô đưa nương nương đi trước. Từ vị trí của chúng ta thì người của thành Xoáy Nước không quá xa đâu, đem nương nương đến đó, đồng thời gọi cứu viện."

Karin "ừ" một tiếng thật nhanh, rồi dặn dò: "Huynh nhớ bảo trọng nhé." Suigetsu gật đầu, cầm thanh đại đao lao ra chiến đấu tiếp.

Karin cầm vũ khí trong tay, là một cây gậy đen ngòm hình dáng kỳ lạ, cùng với một vài hộ vệ toan tính rời đi. Xe ngựa đã bị long bánh nhưng ngựa thì vẫn còn. Thế là Karin nhanh chóng đẩy Sakura lên ngựa, còn mình thì ngồi ở phía sau, phi ngựa thật nhanh.

Một đội thích khách thấy Karin cùng Sakura rời đi, ngay tức khắc thay đổi hướng tấn công. Nãy giờ nếu để ý kỹ, đám người này dù ra tay hiểm độc dứt khoát, nhưng không đánh vào những chỗ yếu điểm. Người bị thương thì có, nhưng người tử nạn thì không. Bởi chủ tử đã ra lệnh cho bọn chúng là, tuyệt đối không được gây thương vong.

Suigetsu đã thiếu. Mục tiêu chính của đám thích khách bí ẩn này không chỉ có mỗi nhị hoàng tử, mà còn cả thiếu nữ tóc hồng kia nữa. Nay thấy một mục tiêu đã đi mất, bọn chúng đâu có thể dễ dàng cho qua. Cho nên lúc Sakura và Karin phi ngựa chạy được một đoạn thì lại có một mũi tên bắn ra. Đây là một mũi tên pháo hoa, vừa cắm xuống đất đã nổ bùng một cái khiến cho ngựa hoảng hốt, hí một tiếng lớn, giương hai chân lên cao. Karin phản ứng thật nhanh, ôm lấy eo Sakura cùng nàng nhảy xuống trước khi bị ngã ngựa.

Đám thích khách dường như chỉ chờ có thể, nhanh chóng tạo thành vòng kín để bao vây hai cô gái. Karin gọi thêm hộ vệ và bắt đầu chống trả, thực lực hai bên tương đương, người thua kẻ thắng không thể nói trước.

Sakura vẫn giữ được bình tĩnh, hít một hơi thật sâu. Giống như lúc trước, càng nguy hiểm thì nàng càng phải trấn tĩnh mới được. Bất chợt, có một vật thể không xác định bay tới chỗ Sakura. Thiếu nữ tóc hồng dù luyện võ chưa được bao lâu nhưng vẫn có thể cảm nhận được nên đã vội xoay người ra né. Vật thể cắm xuống đất, hóa ra là một phi tiêu bốn cạnh, nhìn cạnh thì cũng không sắc lắm, và hướng cắm của nó, cho thấy vừa rồi mục tiêu không phải là Sakura mà là bên cạnh nàng cơ. Sakura kinh ngạc, tự hỏi kẻ ném phi tiêu này là dạng nhân vật gì, sao lại có thể gà mờ hơn cả mình thế ? Trong lúc thiếu nữ tóc hồng đang suy nghĩ thì một thân ảnh quen thuộc lộ diện trước mặt nàng, thẳng thừng kéo tay nàng đi.

Karin chiến đấu ở bên cạnh. Thấy Sakura bị thích khách bắt đi, dồn hết sức đạp liền mấy phát để thoát khỏi mấy tên đang vây mình, sau rồi khinh thân tới trước mặt kẻ áo đen đang giữ Sakura kia, vung gậy lớn tiếng nói: "Bọn các ngươi là ai ? Sao dám to gan đụng đến nhị điện hạ cùng nương nương ? Mau thả nương nương ra !"

Nhân vật bí ẩn đang kéo tay Sakura, im lặng như tờ, lạnh lùng tựa băng. Hắn đẩy Sakura sang bên cạnh, rồi giao chiến với Karin. Võ công của hắn quá mức tinh diệu, một đòn đã túm được tay cầm gậy của Karin, bẻ rắc một cái khiến cho cô nàng tóc đỏ phải buông vũ khí ra. Cây gậy màu đen của Uzumaki tiểu thư lập tức rơi "choang" xuống đất. Kẻ kia chớp thời cơ, một phát đá bay vũ khí của thiếu nữ tóc đỏ ra chỗ khác, rồi nhân tiện đạp vào ngực cô nàng. Cú đạp tất nhiên không nặng, chỉ khiến Karin lùi ra đằng sau thôi. Đội hộ vệ của phủ nhị hoàng tử thấy Karin bị đẩy lui thì nhất loạt xông lên, quyết tâm bảo vệ chủ tử đến cùng. Người bí ẩn lấy từ trong người ra một nắm bột, thổi một cái khiến cho đôi mắt của đội hộ vệ mù mờ, dùng liên hoàn chưởng đánh ngã tất cả bọn họ.

Giải quyết xong những người ngáng chân, nhân vật thần bí kia liền đem Sakura rời đi. Chỉ là còn chưa di chuyển được bao xa thì Sasuke đã tới kịp. Sakura nghe thấy tiếng bước chân của nhị hoàng tử thì quay đầu lại, nhận ra phía sau hắn không chỉ có Jugo cùng Suigetsu, còn có kha khá hộ vệ. Xem ra bọn họ đã khống chế được toán thích khách kia mà kịp đến đây rồi.

Người bí ẩn thấy người đến, một tay giữ chặt lấy Sakura, một tay ném pháo hiệu lên, ngay lập tức hắn cũng có thêm quân. Hai bên củng cố lực lượng lao vào nhau quần xả một trận. Sasuke một tay quay kiếm tựa hồ tạo thành một vòng cung bán nguyệt, thi triển tuyệt chiêu, một phát đã đả bại được đám thích khách đang quây lấy mình. Lưỡi kiếm Kusanagi nhuốm máu tươi, trong đêm tối sát khí sáng rực. Hội thích khách biết Sasuke lợi hại, cho nên cũng không dám manh động nữa, dè chừng hắn vô cùng.

Người bí ẩn thấy trận chiến không có chiều hướng có lợi cho mình, tức thì giương ống tay áo lên, tử châm bay ra từ ống tay áo như mưa, phi hàng loạt vào nhị hoàng tử. Sakura biết nguy hiểm, theo bản năng liền la lên: "Cẩn thận !" Sasuke nghe thấy, cũng nhanh chóng xoay người ra tránh, thoát hiểm trong gang tấc.

"Tiểu muội, cuộc tình dù đúng dù sai, nhưng giúp người ngoài trong khi đại ca của mình đang ở đây thì chả bao giờ đúng cả đâu." Người bí ẩn chợt nói. Hắn dùng lưỡi liếm lưỡi kiếm sắc, rồi nhẹ nhàng đưa lên dí vào cổ nàng.

Sakura nhăn mày. Nàng biết kẻ này là ai ngay từ đầu rồi. Ngay cái lúc hắn xuất hiện ném phi tiêu trật hướng và kéo nàng đi. Không phải đại ca Sasori thì là ai đây ? Lúc này trận chiến đang ác liệt, thế nên cũng không ai để ý đến chuyện, nàng và tên thích khách bịt mặt này đang trao đổi qua lại với nhau.

"Huynh làm gì thế ?" Sakura khẽ nói.

Sasori vẫn giữ chặt lưỡi kiếm không buông, cười khẩy một cái: "Huynh sợ nhị hoàng tử không muốn hòa ly, nên định cho muội thành góa phụ. Như vậy thì đơn giản hơn nhiều."

Sakura giật mình, nhìn đại ca với ánh mắt trách móc: "Sao huynh có thể làm thế ? Lại còn làm rất nhiều người vô tội bị thương."

Sasori lạnh lùng nhìn nàng, sau đó lại đáp, âm gió rít qua kẽ răng: "Người của Uchiha, chứ không phải người của huynh, nên huynh không bận tâm đến điều đó."

Sakura bàng hoàng khi nghe đại ca nói thế. Thực ra Sasori nói vậy cốt cũng chỉ để dọa tiểu muội thôi, bởi hắn cũng không muốn để lộ chuyện hắn cá cược với Deidara. Thế nhưng, Sakura lúc này lại không nghĩ như vậy. Nàng luôn biết rõ tính cách của đại ca mình, đã nói là làm. Vậy nên, nàng đã nghĩ là, Sasori muốn lấy mạng Sasuke thật.

Hiện giờ, nhị hoàng tử đang một mình tả xung hữu đột với đội thích khách. Sasori thực hiện một chiến thuật khác xem chừng rất hiệu quả, thành công tách được tên em rể "nhầm" với đám thuộc hạ ra, để cho Sasuke một mình ứng chiến. Haruno thiếu gia đang xem xem hoàng tử Uchiha có thể trụ được bao lâu, thì lại có một nhân vật nổi bật khác xuất hiện...

"Teme ! Ngươi có làm sao không ?"

Trong nguy nan có chân tình, một thân ảnh màu vàng sáng rực từ đâu khinh thân đến. Thiếu chủ thành Xoáy Nước Uzumaki Naruto tay không tấc sắt, một mình lao vào giữa làn mưa gươm để cứu giá cho tên huynh đệ cắt máu ăn thề. Karin là người biết tính trước tính sau, cô nàng đã lường trước được trước hợp bản thân không thể đi gọi hội nên đã gửi chim ưng báo cho đoàn người của thành Xoáy Nước trước, thế là thành công mỹ mãn. Đoàn người của Uzumaki thị tộc nhanh chóng nhập cuộc, khiến cho thế trận bị lật ngược.

Sakura thấy Sasori đang tập trung quan sát thế trận đảo chiều, liền nhân cơ hội dùng hết sức đá vào chân đại ca một cái, rồi giật tay ra chạy đi. Sasori thấy em gái không nghe lời mình, liền đuổi theo. Tốc độ của Sakura nhanh hơn Sakura nhiều. Hắn giương kiếm về phía em gái mình, dường như có ý muốn đâm. Lưỡi kiếm sáng lóe lao đến, chĩa mũi nhọn về phía thiếu nữ tóc hồng.

"Phập."

Thế gian dường như đã ngưng lại...

Sakura nhắm mắt chờ lưỡi kiếm lạnh lẽo xuyên qua, nhưng rồi dường như có ai đó đã kéo nàng lại. Sasuke vòng người ôm chặt lấy nàng, đỡ lấy lưỡi kiếm kia. Lưỡi kiếm đâm trúng vào vai phải của hắn. Sasuke tay phải đỡ nàng, tay trái còn lại vẫn cầm Kusanagi, chém thật mạnh về phía Sasori. Sasori không kịp lui người, nên cũng bị thương. Sakura thấy cả hai nam tử rất quan trọng với mình cùng bị thương, trong lòng hoảng hốt, đau xót vô cùng.

"Đỡ thật à ? Diêm Vương hoàng tử hùng tráng trên chiến trường, cuối cùng lại bị ta đâm một phát dễ dàng thế sao ?" Sasori đặt tay lên vết thương, nói thật lạnh giá.

Naruto thấy Sasuke bị đả thương, nhất thời tức giận, lao vào định một mất một còn với Sasori. Sakura đỡ Sasuke, thấy vậy liền nháy mắt với đại ca, ý bảo hắn nhanh đi đi. Sasori cũng không phải là dạng người háo thắng, thấy mục đích đã đạt được liền nhanh chóng kéo pháo báo hiệu. Đám thuộc cấp nhận được pháo hiệu, lui quân tức thì, trong thoáng chốc cảnh quan chỉ còn lại mỗi người của phủ nhị hoàng tử và thành Xoáy Nước. Naruto ban đầu có ý định cho quân đuổi theo, nhưng rồi nghĩ lại, trời giờ đã khuya, đường cũng hiểm trở, đuổi theo chỉ thiệt nhiều hơn lợi cho nên liền thôi. Lực lượng quân ta được bảo toàn mới là điều nên làm hơn cả.

Sakura thấy đại ca đã rút lui êm thấm thì trong lòng cũng bớt nặng đi một chút. Sasuke thấy kẻ địch đã lui và quân mình đã ổn, mới thả lòng thở phào một tiếng. Hành động này khiến cho cơ thể chống trụ nãy giờ của hắn gục xuống. Sakura đang đỡ Sasuke, thấy hắn khuỵu người xuống thì biết đối phương không ổn rồi. Nàng đưa mắt nhìn hắn, chỉ thấy gương mặt trắng nhợt, cả người đầy máu, rõ ràng là bị thương rất nặng.

"Thiếp sẽ trị thương cho chàng." Nàng nói, trong giọng nói ẩn chứa sự lo âu và phải cố lắm thì người nàng mới không run lên đấy.

"Chỉ là vết thương ngoài da thôi. Không sao." Sasuke nhẹ đáp, gương mặt không xao động. Mọi người nghe qua là đã biết hắn cố ý nói giảm nói tránh rồi. Làm gì có vết thương ngoài da nào chảy nhiều máu như vậy chứ ?

Sakura có cảm giác như lòng mình bị đả kích thật mạch, tim giờ lệch nhịp còn tâm thì đau đớn tựa như bị dao cắt. Trời tối nay lại càng tối, giống như tâm trạng nàng lúc này, lạnh tới thấu xương. Nàng sợ hãi và lo lắng, nếu như người trước mặt xảy ra chuyện gì...

"Sasuke. Sasuke." Sakura khẽ gọi và lay lay người kia. Nhưng giờ nhị hoàng tử đã hoàn toàn nhắm mắt lại rồi, thân không còn đủ lực gượng dậy nữa mà hoàn toàn ngả gục về phía Sakura luôn. Hắn rõ ràng nghe được lời nàng nói, nhưng không còn đủ sức để hồi đáp lại nữa.

Sakura cố gắng giữ bình tĩnh. Nàng nghiêng người để kiểm tra vết đâm vừa nãy của đại ca mình dành cho Sasuke. Sasori ra tay thật nặng, nhát kiếm khá sâu. Sakura tiếp tục kiểm tra thân nhiệt hắn, cảm giác đối phương cơ thể đang lạnh dần. Gân tay mạch máu bắt đầu xuất hiện màu tím đen. Đây là dấu hiệu của việc trúng kịch độc, chắc chắn là khi đâm, đại ca đã tẩm độc lên lưỡi kiếm rồi.

"Đừng nói nhiều nữa, mau đưa Teme về, nhanh lên !" Naruto phản xạ mau lẹ, lớn tiếng hô hào. Đoàn người của phủ nhị hoàng tử và thành Xoáy Nước biết tình huống nguy khẩn nên hành động rất mau chóng. Ngay lập tức, Naruto dìu bạn thân lên xe, chỉ huy đoàn người trở về.

Sakura để Sasuke nằm trên đầu gối mình, cố dùng đủ mọi kiến thức y dược để sơ cứu cho hắn, lòng cầu mong là hắn sẽ không có

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net