Chương 23: Trên đời này có một nam tử thích ta như vậy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
sức. Trận chiến vì vậy mà vô cùng ác liệt.

Sai hé mở cửa xe một chút để quan sát tình hình, hai bên vẫn đang tranh chấp, nhìn từ tình huống này vẫn chưa thể xác định được ai thắng ai thua, cán cân sẽ nghiêng về bên nào. Trong lòng hắn đang dự liệu các tình huống. Tình huống tốt nhất, chính là vương phủ thắng, đám người kia đem ra giết sạch. Tình huống bình thường, chính là hai bên hòa, mỗi bên nhường nhau một chút rồi rút quân thôi. Tình huống xấu nhất chính là vương phủ không hạ được đám người kia, khi ấy thì hắn bắt buộc phải lộ thân phận thật.

Nghĩ đến đây Sai liếc nhìn sang Ino, thầm nghĩ, nếu tình huống quá cấp bách, bất đắc dĩ phải cho nàng nhìn thấy con người thật của ta vậy. Đám người kia, cùng lắm một tay ta giết hết.

"Dã Nhi, xin lỗi, hình như ta lại đem rắc rối cho nàng." Sai mỉm cười, cầm tay Ino bảo vậy.

Ino liền lắc đầu. Nàng biết đây thực không phải là lỗi của Sai. Tất cả là do nàng làm liên lụy với hắn. Nếu giả sử thất thủ, cùng lắm nàng lại quỳ xuống xin đại ca tha mạng cho hắn thôi. Đường cùng thì tự dí dao vào cổ bảo tự sát là được chứ gì.

Deidara mỉm cười quan sát thế trận, chưa phân định thắng thua, tỉ số đang hòa đều. Được lắm, đến lúc hắn ra tay rồi. Nhân lúc tình hình hỗn loạn, hắn khinh thân nhảy lên đầu xe ngựa của vương phủ. Dùng trường kiếm đâm xuống phá trần bên trên, tiện thể kéo tay đem luôn tiểu muội bắt đi.

"Thế tử Ba Không, ta đi trước nhé. Không hẹn ngày tái ngộ !" Sau câu nói đó, người của Deidara cũng tự động lui quân để không xảy ra thương vong. Sai nhìn thấy cảnh tượng đó, giận dữ đấm thật mạnh xuống sàn xe. Khốn kiếp, chết tiệt ! Hắn nhất định phải giết chết tên ngông cuồng đó. Tức thời, Sai để tay xuống gầm xe, rút Masamune ra, tính đi theo để lấy thủ cấp của Deidara.

"Hừ, vì một nữ nhân mà tính để lộ thân phận, ngươi muốn ông nội ngươi tức chết hả ?" Một giọng gằn nói vang lên. Sai ngẩng đầu lên, thấy một thân ảnh nhảy lên xe ngựa, đạp cửa xông vào. Hắc Ma Vương Shimura Danzo điềm nhiên chống gậy, ngồi xuống bên cạnh cháu trai.     

"Ông nội, nhưng mà cái tên đó dám..." Sai vẫn chưa nuốt được cơn tức xuống, thấy ông nội ngày thường vẫn cưng chiều hắn xuất hiện, liền không kìm được mà tuôn ra một tràng.

Danzo lẳng lặng nghe thằng cháu thừa kế nói hết chuyện. Sau đó, lão nhướn con mắt không chột lên hỏi: "Rồi sao ?"

Sai lập tức lên giọng: "Rồi sao nữa ạ ? Ông nội cho con thêm một đội ám vệ, con đến lấy thủ cấp của tên ngông cuồng đó, đem thả vào đập xả nước nhà ta !"

Danzo "hừ" một cái rồi lấy tay đập cho thằng cháu một phát. "Đúng là ngươi và Shin làm ta tức chết rồi. Một đứa thì đang ẩn nhẫn bao năm bỗng dưng lộ mặt vì một người họ Uchiha, một đứa đang yên đang lành thì muốn đạp đổ hết công sức của ta vì một con nhóc ngoại tộc. Ta đã từng nói với các ngươi không biết bao nhiêu lần, huynh đệ như tay chân, nữ nhân như quần áo, nghe chưa thủng à ?"

Được ông nội thông não, Sai bây giờ mới hiểu ra một tý. Hắn liền nói: "Ông nội, thế sao ông nội ở đây ạ ? Mà ông nội đã ở đây rồi, sao vừa nãy ông nội không ra tay giúp con luôn đi !"

Danzo lại lấy tay đập tiếp cho Sai một phát: "Hừ, ngươi nhớ bà nội ngươi, thế thì ta không được nhớ thê tử của ta à ? Với lại cái lũ vừa nãy toàn mấy đứa trẻ nghé, ông nội ngươi là trâu già, ra tay chỉ tổ hỏng sừng chứ có làm được cái gì đâu."

Sai thở dài. Ông nội đã không giúp được hắn thì hắn tự thân vận động vậy. Nghĩ xong, hắn định đứng lên thì Danzo đã ấn vai hắn xuống. "Sai, ông nội nói cho ngươi biết, ngươi muốn làm gì thì làm, ta không cản. Nhưng nếu ngươi dám bại lộ bí mật, dù chỉ một chút thôi, ông nội nhất định sẽ cho ngươi nằm hòm sáu tấm ngủ với giun, nghe rõ chưa ?"

Sai nhìn ông nội, có vẻ không cam lòng. Thế nhưng, hắn cũng không dám làm trái ý Hắc Ma Vương.

Lúc này đây, trên Đại Minh hồ, một đoàn thuyền hoa hững hờ trôi giữa làn nước mát. Trên chiếc thuyền hoa đẹp nhất, Deidara và Ino đang ngồi nói chuyện. Deidara để cho bốn ám vệ chèo thuyền, còn mình và tiểu muội thì ngồi ở mạn thuyền. Cảnh sắc bên hồ tươi đẹp lạ thường, và thái độ của Deidara cũng nhàn nhã tới lạ kỳ. Giống như không phải là hắn vừa mới bắt cóc tiểu muội mà là đưa cô đi du ngoạn cảnh hồ đấy.

Ino ngồi đối diện, chỉ cảm thấy hành động của đại ca thật khó hiểu, nhưng giây lát sau nàng đã hơi hơi hiểu được. Deidara là đang sợ tai vách mạch rừng. Rốt cuộc có chuyện gì quan trọng đến mức khiến người luôn thẳng thắn kiêu ngạo như đại ca nàng cũng phải cẩn thận như thế ?

"Dei, huynh đưa muội đến đây để làm gì ? Lý do huynh muốn gọi muội ra là để đưa muội đi chơi thuyền hay sao chứ ?" Ino chau mày nói.

Deidara uống trà, cười đáp: "Từ lúc ta đi du học về chưa đi cùng muội lần nào. Bây giờ muốn đưa muội đi thì sao ? Muội là em gái ta, ai dám cản !"

Ino không bình thản được, chỉ bảo:"Huynh đã khiêu khích Shimura thị tộc đấy, không biết hay sao ? Trong mắt huynh đây là du ngoạn trong mắt người khác đây là bắt cóc đấy !"

Deidara thấy em gái như thế thì nở nụ cười nửa miệng, tay luồn tóc vào tóc rồi nói: "Muội là lo cho ta, hay là lo cho thế tử kia không tìm thấy muội ?"

Ino nghe đại ca nói thế, bỗng chốc ngơ người. Mãi mới đối lại được một câu: "Huynh đang nói linh tinh gì thế ?"

Deidara bật cười ranh ma, nói lại: "Muội muội heo con của ta, chúng ta cùng một mẹ sinh ra, muội như thế nào ta lại còn không biết hay sao ? An tâm đi, biết đâu thế tử liệt kia đối với muội tình thâm ý trọng, tự dưng lại đứng lên đi được đấy. À mà có khi hắn ta vốn dĩ không liệt cũng nên."

Ino mở mắt thật to. Nàng đã bắt đầu đoán ra được ý đồ của đại ca mình. Deidara đang là muốn thử xem, liệu Sai có liệt thật hay không. Không khí trên thuyền bây giờ thật là yên tĩnh đến kỳ dị.

"Phập" Một mũi tên từ trên cao bắn xuống mạn thuyền giữa Deidara và Ino. Deidara biết là đối phương đã tới, liền đeo khăn che mặt và tóc lên. Ino ngước lên nhìn. Lòng nàng tự hỏi, là tên thế tử kia đến tìm mình hay chăng ? Từ trên lầu cao giữa hồ nhìn lên, Ino chỉ thấy một thân ảnh vô cùng quen thuộc. Nàng bàng hoàng nhận ra, người đó, không phải là thế tử. Mà chính là...

"Té giếng tiểu thư, ta nói thật, vận đào hoa của cô quả nhiên là tốt quá đi." Người kia khinh thân như hắc phi ưng xuống thuyền, đeo mặt nạ Nhân Mã, chắn trước nàng và Deidara. Hắn cao hơn nàng rất nhiều. Hông vẫn đeo thanh kiếm quen thuộc đó. Không ai khác, chân chính leo cây đại hiệp. À mà lần này hắn ta không leo cây.

"Nhảy lầu đại hiệp, huynh làm sao biết ta ở đây vậy ?" Ino theo phản xạ liền túm áo núp ra sau hắn. Sai bây giờ thật muốn phát hỏa. Hắn cất công lo lắng cho con heo con này, cuối cùng thì bị nàng gọi cho một tiếng là "nhảy lầu đại hiệp". Thật đúng là... không thể chịu nổi mà !

Deidara bây giờ sốc quá trố hết cả mắt. Cái quằn què gì thế này ? Cái thằng đeo mặt nạ tuồng này ở đâu chui ra đây ? Liếc thấy tiểu muội đang núp sau hắn ta, Yamanaka thiếu gia không kìm được mà há hốc mồm như con cá ngão. Đừng nói tiểu muội nhà hắn vận đào hoa quá tốt, hết câu được một tên thế tử ba không, lại còn dẫn tiếp được một tên kiếm khách không biết ở đâu xông ra đấy nhá. Mà hắn thực cũng chả biết có tốt thật không, tại vì theo như tư duy biện chứng của hắn, hai kẻ kia, chả tên nào là bình thường !

"Tên đeo mặt nạ mười hai chòm sao kia, ngươi là ai hả ? Sao dám phá chuyện tốt của bổn thiếu gia ?" Deidara rút kiếm, giương ngón tay chỉ thiên về phía em gái và nhảy lầu đại hiệp. Hắn đúng là đang sốc, nhưng mà vẫn cố diễn sâu nốt vai diễn của một kẻ bắt cóc.

Sai thản nhiên nhìn anh vợ, cười đáp: "Chân nhân bất lộ tướng. Thấy chuyện bất bình, rút đao tương trợ." Ino nghe xong mà thở dài. Nhảy lầu đại hiệp này, đã kỳ quái thì chớ, bây giờ lại còn mắc bệnh văn sĩ, giữa trận chiến còn ứng khẩu thành thơ cơ đấy.

Sai nói xong, từ lúc nào cũng có không ít ám vệ xông tới những thuyền hoa khác, quyết chiến với hộ vệ của Deidara. Ino đánh mắt quan sát thì thấy những người này không phải người của Thần vương phủ mà dường như giống như môn hạ của một bang phái nào đó trên giang hồ. Lòng nàng thầm nghĩ, chả nhẽ vị đại hiệp leo cây kiêm nhảy lầu này lại là chưởng môn nhân của tà môn gì đó hay sao ? Còn Deidara bây giờ thực hoang mang ngàn dấu hỏi. Hắn không biết đối phương bây giờ là cái dạng gì. Rõ ràng là hắn muốn đối phó với thế tử Shimura, sao tự dưng lại dính vào tên kiếm khách giang hồ này vậy ?

Ino thấy người của vị đại hiệp kia hạ thủ không chút lưu tình, liền níu áo Sai, nói nhỏ: "Leo cây, à không nhảy lầu huynh, huynh đừng giết người nhé. Bọn họ thực chưa làm gì ta đâu. Nhớ đừng sát sinh để tích phúc cho con cháu."

Sai nghe xong thực muốn cười ra nước mắt. Đầu óc tiểu nương tử làm sao vậy ? Cái lũ ngông cuồng này là bắt cóc nàng đó ! Lại còn muốn hắn nhân từ ? Bất giác thế tử Rễ tộc thở hắt ra một cái. Thôi được rồi, rút kinh nghiệm từ những lần gây thù chuốc oán của ông nội, chưa kể còn tích phúc cho con cái sau này của hắn và Dã Nhi, hắn đành làm người tốt một lần vậy. Nghĩ xong, Sai liền rút pháo hiệu ra bắn để ra ám hiệu cho thuộc hạ đừng có quá tay.

Deidara nãy giờ quan sát tiểu muội và kẻ kia, cảm thấy rất là lạ. Tiểu muội vì sao lại quen tên này ? Hơn nữa, đôi mắt đen của hắn ta thực rất quen. Trong lúc hắn ta đang ngẫm nghĩ làm cách nào để lật mặt nạ của đối phương, thì Sai đã rút kiếm lao vào. Thao tác của thế tử Shimura rất nhanh, mũi kiếm hướng vào cũng chĩa vào chỗ hiểm. Deidara phản xạ rất tốt, tức khắc đưa kiếm lên đỡ. Một tiếng "keng" vang lên, hai lưỡi kiếm đã va vào nhau rồi. Sai xoay kiếm một cái, suýt chém vào chiếc mặt nạ của Deidara nhưng thật may là Yamanaka thiếu gia đã kịp tránh. Sai quyết tâm lật mặt đối phương cho bằng được, cho nên liền tung ra một thế liên hoàn chém tứ phương, gió bỗng chốc nổi lên.

Deidara biết đây là sát chiêu, cho nên liền khinh thân từ mạn thuyền sang mũi thuyền để tránh né. Hắn nhíu mày quan sát, nhận ra được chỗ sơ hở, thế là liền hướng kiếm lên phía trước, dùng mũi chân lướt trên sàn thuyền, quyết tâm đảo ngược thế trận. Sai cũng trả đòn ngay. Kẻ đeo mặt nạ và kẻ che mặt quyết tâm sống chết với nhau, giao đấu tới tận mấy chục chiêu lận.

Ino quan sát trận chiến kia, cảm thấy thực lo lắng. Vị đại hiệp kia, chắc chắn lưỡi kiếm đã nhuốm máu không ít. Kinh nghiệm tàn sát của hắn ta quả thực rất ghê gớm. Còn đại ca của nàng võ công dù có cao cường, kiêu ngạo là vậy nhưng chung quy sẽ không bao giờ sát sinh. Cả hai đang giao đầu trên thuyền chòng chành, cứ cái đà này, Deidara bị kẻ kia đẩy xuống hồ là cái chắc. Ino cố bình tĩnh để nghĩ cách giải quyết. Nàng biết vị đại hiệp kia có ân với mình, nhưng mà đây là đại ca của nàng mà ! Phải làm sao mới được đây ?

Deidara càng đấu càng thấy bất an. Hắn trước nay chưa hề gặp phải địch thủ nào có kinh nghiệm tàn sát như vậy. Tên này, chắc chắn không thể là danh môn chính phái được ! Deidara ban đầu còn chiếm được chút lợi thế sân nhà nhưng rồi đã dần bị kẻ kia khắc chế bởi thứ kiếm pháp dương đông kích tây biến ảo không ngừng. Sai tính toán chuẩn thời cơ, nhanh chóng lên tiến công không hề do dự. Thế tử Shimura mạnh mẽ tàn nhẫn. Hắn một tay vung kiếm, Deidara nghiêng người tránh được nhưng vô ý lại bị sống kiếm của Sai đập vào tay đau điếng, bên trong sống kiếm là một thanh đao ngắn, một phát đâm xuyên tay của Yamanaka thiếu gia. Sau đó Sai chớp cơ hội, dùng chân đá bay thanh kiếm của Deidara xuống mặt hồ.

Hành động đó khiến Ino nhìn thấy mà thất kinh ! Đại ca nàng đang rất là đau đớn. Tay thuận đã bị Sai đâm sâu thế kia rồi. Trên vai trái còn có vết thương nữa. Cả người bắt đầu hơi gục xuống. Nhìn thế nào cũng biết là không thể cầm cự lâu được. Máu chảy ra rất nhiều, mùi máu tanh sộc vào mũi Ino. Sai chắc chắn vẫn chưa ngừng tay, bởi lúc này đây hắn đang từ từ đi đến chỗ của Deidara, tay cầm Masamune, lưỡi kiếm vương màu máu đỏ...

Ino liền xông đến, bất chấp nguy hiểm ôm lấy Sai từ phía sau, kêu lớn: "Dừng tay !"

Sai thấy thế thì dừng lại. Nhưng hắn trừng mắt nhìn nàng, đoạn bảo: "Còn chưa lấy được thủ cấp của hắn ta, cô bảo ta dừng tay là thế quái nào ?"

Ino hai tay vẫn xiết chặt hắn như vậy, khẽ nói: "Không phải vừa nãy huynh đã đồng ý với ta là sẽ hạ thủ lưu tình sao ?"

Sai nhíu mày đáp: "Lũ thuộc hạ kia chỉ làm theo lệnh thì hạ thủ lưu tình được, còn kẻ chủ mưu nhất định phải giết để tránh đêm dài lắm mộng." Nói xong, hắn đẩy Ino ra, định giương kiếm lên tung một đòn hiểm về phía Deidara nãy giờ đang gần gục xuống mạn thuyền. Ino lại định lao vào tiếp để cản hắn thì...

Một thân ảnh áo đen khinh thân từ một con thuyền độc mộc ra thuyền hoa chắn giữa Sai và Deidara. Kẻ này cũng bịt mặt, đôi mắt tím nâu huyền bí, khăn trùm che đi mái tóc. Hắn nội lực rất cao, vừa đến đã tung một chưởng khiến cho Sai phải lùi lại mấy bước. Chưa kể còn tung ám khí cực sắc, khiến cho kiếm của Sai chạm vào thì xuất hiện vết xước. Sau khi thấy Sai đã lùi lại, kẻ kia tiến đến dìu Deidara lên.

"Cho hỏi các hạ là ai mà dám xen vào chuyện của ta ?" Sai hỏi, giọng rất lạnh lẽo.

Kẻ kia cũng cất giọng băng lãnh chả kém: "Đại hiệp, người này là bằng hữu của ta, hôm nay hắn đắc tội đến huynh và tiểu thư kia, ta thay mặt hắn bồi tội với hai người. Xin huynh và người của huynh mở cho hắn một con đường sống, mọi chuyện dừng lại ở đây thôi."

Sai nghe xong cười khẩy một cái, thẳng thừng đáp: "Trên đời này không có chuyện giết người xong rồi lại đi đền áo quan như vậy. Được, huynh có thể đem hắn ta đi, chỉ có điều mạng hắn phải để lại đây."

Kẻ lạ mặt kia chau mày. Sau đó đối lại: "Huynh đi đường huynh, ta đi đường ta. Tại sao lại làm khó nhau như vậy ? Với lại người chịu thiệt hôm nay là vị tiểu thư kia, huynh có nghĩ chúng ta nên hỏi ý kiến nàng hay không ?" Nói xong, hắn đánh mắt về phía Ino.

Ino không biết kẻ này là ai, tại sao lại cứu đại ca nàng. Nhưng nàng biết đây là cơ hội của mình, bèn quay sang Sai, nói thật thiết tha: "Vị đại ca này, ta thực rất cảm tạ huynh đã năm lần bảy lượt cứu ta. Bất quá người kia cũng không làm ta tổn hại gì cả. Tha một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, thiết nghĩ nên thôi đi thôi."

Sai nghe xong, thở dài. Tiểu nương tử sao lại tốt bụng như vậy ? Đây chính là thả hổ về rừng. Thế nhưng, nhìn vào đôi mắt xanh ngọc bích của nàng đang mong chờ nhìn mình, hắn chợt nghĩ nếu như hôm nay mình đuổi cùng giết tận, liệu về sau khi biết được sự thật, nàng sẽ ghê sợ mình hay không ? Với lại, nàng nói đúng, không nên sát sinh, tạo nhiều nghiệp chướng như ông nội. Vậy nên, Sai phẩy tay một cái, khẽ bảo: "Được rồi, cho các người một khắc, đi nhanh cả đi."

Người dìu Deidara thấy vậy, gật đầu, sau đó ra lệnh cho rút quân. Trước khi đi dường như còn sợ để lại dấu vết gì, liền tung xuống hồ một viên đạn hỏa mù, khiến cho nước hồ bắn lên, rửa trôi mọi thứ. Làm xong, hắn khinh thân rời đi. Trên bờ đã để sẵn một con ngựa.

"Danna, ta thua rồi, thế tử Ba Không không đến gặp em gái ta." Deidara tựa đầu vào vai kẻ kia, khẽ nói.

Người cứu hắn vừa rồi, không ai khác, chính là Sasori. "Được rồi, không nói nhiều nữa, ngươi phải khỏe lại trước rồi tính sau." Sasori giữ cương ngựa, nhẹ nhàng nói: "Dei, xin lỗi ngươi, vì cái trò cá cược ngu ngốc của ta mà đã khiến ngươi gặp nguy hiểm."

Deidara bật cười, dường như không để ý là vết thương đang chảy máu. "Sao lại là lỗi của danna ? Ta còn phải cảm ơn huynh ấy chứ, nếu không nhờ có huynh thì làm sao ta biết được đời sống tình cảm phức tạp của muội muội đây ?"

Sasori một tay giữ thiếu niên tóc vàng, một tay phi ngựa thật nhanh để hồi phủ Yamanaka. Nãy giờ hắn đã thấy đại hiệp kia thực rất quen. Thế tử kia sẽ không dễ dàng bỏ mặc em gái Deidara. Vậy tại sao người đến cứu lại là đại hiệp kia ? Liệu có thể nào là cùng một người hay không ? Có thể lắm chứ. Chờ Deidara dưỡng thương xong, hắn nhất định sẽ đi điều tra chuyện này.

Trên thuyền bây giờ chỉ còn lại Ino và Sai. Ino thấy cánh tay Sai chảy máu, liền lấy khăn tay trong áo ra quấn vào cho hắn ta.

"Cảm ơn." Sai ôn nhu bảo.

Ino lắc đầu, mỉm cười đáp: "Sao lại cảm ơn ta, ta phải cảm ơn huynh chứ. Tại sao huynh lại luôn có mặt những lúc ta gặp nguy hiểm vậy ?" Sai nhìn nàng, lòng thầm nghĩ, bởi vì hắn chính là phu quân của nàng chứ sao nữa. Thế nhưng bây giờ hắn không thể trả lời nàng được, vậy nên chỉ đành im lặng mà thôi.

Ino thấy người kia không trả lời, cũng không ép hắn nữa. Nàng đứng đối diện với hắn, dịu dàng nói: "Leo cây nhảy lầu huynh, huynh có thể bỏ mặt nạ ra được không ? Ta không có ý xấu đâu, ta chỉ muốn biết mặt ân nhân của ta thôi. Đại ân đại đức của huynh, nhất định ta sẽ báo đáp."

Sai bật cười. Tiếng cười này không hiểu sao Ino lại cảm thấy rất thuận tai, dường như nàng đã nghe ở đâu đó rồi. Sau đấy, hắn nói: "Té giếng tiểu thư, cô có thích ta không ?"

Ino ngẩn người. Hắn hỏi thế nghĩa là sao chứ ?

Sai nghiêng đầu nhìn nàng, rồi lại nói: "Ta có một nguyên tắc, chỉ bỏ mặt nạ trước thê tử của mình. Té giếng tiểu thư, nếu ta bỏ xuống, cô sẽ đi theo ta chứ ?"

Ino bất giác lùi lại mấy bước. Sóng hồ ập đến khiến thuyền chòng chành ngả nghiêng, nàng mất thăng bằng bị đẩy lui ngã về phía sau. Thế nhưng kẻ đối diện đã giương hai tay ra nắm lấy tay Ino để nàng không bị ngã. "Cô vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta kìa." Hắn nói.

Ino quay mặt đi như để suy nghĩ, rồi đáp: "Huynh đài, ta đã thành thân rồi."

Kẻ kia vẫn không chịu thua: "Nhưng mà ta là người đầu tiên vén khăm trùm của cô."

Ino hít thở thật sâu rồi lại nói: "Huynh đài, ta không tốt như huynh nghĩ đâu."

Kẻ đối diện đeo mặt nạ lại đáp: "Vậy thì thế tử Ba Không thì tốt hay sao ? Những lần cô gặp nguy hiểm thì hắn ta ở đâu ? Hắn ta cũng chả có năng lực bảo vệ cho cô. Hắn ta thân thể ốm yếu, cơ thể cũng chả toàn vẹn, kiểu gì cũng đi xuống suối vàng sớm mà thôi. Cô còn trẻ như vậy mà..." Vừa nói, hắn vừa đưa tay chạm lên má nàng.

Ino liền đẩy hắn ra. Người đối diện vẫn không buông tha, vẫn tiếp tục đến gần nàng, buông lời chân thật: "Cô nghĩ vì sao ta năm lần bảy lượt đến giúp cô vậy ? Bởi vì ta thực rất thích cô đó. Ta cũng là người đến trước mà phải không ? Sao cô không chịu nhìn ta nhỉ ?"

Ino thở dài rồi đáp: "Huynh đài, ta thực rất cảm kích huynh. Nhưng mà, ta chỉ coi huynh là bằng hữu thân thiết. Sau này nhất định sẽ báo đáp huynh. Còn chuyện mà huynh nói, rất tiếc ta không làm được."

Sai nghe xong khẽ mỉm cười sau tấm mặt nạ. Hắn nhất định phải biết được, sâu trong trái tim nàng, rốt cục là ai. Vậy nên, hắn dồn tiếp Ino vào thế phải trả lời: "Cô thực không thích ta ?"

Ino gật đầu. "Ta chỉ coi huynh là bằng hữu."

Sai cười nhẹ một cái. "Đừng nói là cô... thích người khác chứ ? Nếu cô không thích ta, cũng chưa có người khác, vậy ta nhất quyết theo đuổi cô đến cùng."

Ino nghe xong chỉ muốn cắn vào lưỡi thật đau để không phải trả lời câu hỏi ấy. Tại sao huynh đài này lại chung tình vậy chứ ? Hắn ta võ công cao như vậy, có quyền như vậy, chưa kể dù có biến thái nhưng cũng coi như là có tấm lòng hiệp nghĩa hiếm có, có thể mặt hắn không được quá đẹp đi, nhưng kiểu gì sẽ chả có nữ tử tốt hơn nàng thích hắn ? Sao hắn cứ phải làm cho nàng khó xử như vậy ? Chả nhẽ nàng phải nói hay sao chứ ?

"Ta thích người khác rồi." Ino thật thà bảo.

Sai nghe vậy, lòng hiếu kỳ trỗi dậy. Hắn nhất định phải truy ra xem người kia là ai. Nếu nàng nói là Nara Shikamaru, nhất định hắn sẽ cho tên trạng nguyên kia chết không chỗ dung thân. "Là ai vậy ? Nếu hắn ta thua kém ta, ta sẽ thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương đấy."

Ino hít một hơi thật sâu. Nàng biết, nếu nàng không nói một cái tên nào đó, nhất định hắn sẽ không tha cho nàng. Mà nếu nàng nói dối, hắn kiểu gì cũng có cách truy ra. Vậy nên, thà rằng nói thật cho xong. Sau đó, nàng dõng dạc trả lời :"Shimura Sai."

"Hả ? Cô nói lại xem nào ?" Đại hiệp kia giả bộ như không nghe thấy, ngây thơ nói.

Ino không ngần ngại mà nói lại: "Thế tử của Shimura thị tộc, Shimura Saiga. Huynh nghe rõ rồi chứ ?"

Sai bây giờ thật muốn đứng trên mạn thuyền mà hét to

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net