Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3

Thấm thoát cũng được ba tháng trôi qua kể từ khi Hoàng Dương tuyên bố với cả khối: "Không ai được trêu Ngọc Hà ngoài tớ nghe chưa!", từ sau cái ngày không thể quên đó, nó như một chú thỏ hiền lành cam chịu, dung túng để tên Hoàng Dương kia trêu chọc.

Những trò đùa của Hoàng Dương, tất cả đều dị thường như chính con người cậu ta, từ trò cướp dây thun buộc tóc cho đến trò cướp bữa ăn trưa của nó.

Mục đích của việc này là gì?

Có lẽ là cậu ta muốn nhìn thấy gương mặt tèm lem nước mắt nước mũi của nó, hoặc, cậu ta làm thế chỉ vì việc đó khiến cậu ta thấy vui.

Và đó là những ngày điên rồ nó phải trải qua, nó đã quá quen với việc này rồi, đến mức chỉ cần nghe tiếng bước chân cũng có thể lập tức nhận ra người kia là cậu.

Nhưng càng ngày, sự quá đáng của Hoàng Dương càng tăng thêm một bậc.

Hôm đó là một hôm đẹp trời, tan học, trước cửa lớp 3I, Hoàng Dương đang bị vây quanh bởi mấy cô bạn trắng trẻo, xinh xắn.

"Dương ơi, hôm nay là sinh nhật tớ, tớ muốn mời cậu đi ăn có được không?" Đây là giọng nói của bạn My học lớp 3K, cùng lớp Hoàng Dương, cô bạn này phải thích Hoàng Dương lắm mới đi theo cậu đến tận lớp 3I, chắc vậy rồi.

"Đúng đó, cậu đi đi Dương, gia đình bạn ấy có cả một nhà hàng đẹp lắm, cậu không nên bỏ phí cơ hội trời cho." Miệng lưỡi lươn lẹo như vậy, nếu không nhầm thì đó là Duyên, bạn thân của My, cũng học lớp 3K.

"Duyên nói đúng lắm, đi đi Dương!" Còn đây là cô bạn học cùng lớp nó, tên Kiều Anh, lần trước xô xát nhẹ với nó một trận, còn nhớ chứ, cô bạn này xuất hiện ở chương hai ấy.

Hoàng Dương nãy giờ xem những lời bọn họ nói như cơn gió thoáng qua, tất cả đều không lọt vào tai cậu, sự chú ý của cậu bây giờ đều đổ dồn về phía cửa lớp, đợi chờ bóng ảnh nhỏ xuất hiện.

Đúng lúc này, Ngọc Hà phờ phạc bước ra, trông thiếu sức sống đến lạ, cũng tại hôm qua thức khuya quá, mà phần nhiều tại thói ham chơi mới đúng.

Vừa nhìn thấy nó, trong lòng Hoàng Dương liền rộ lên một sự vui vẻ, cậu thoát khỏi vòng vây của tụi con gái trong chốc lát, phi ngay đến trước mặt nó.

"Này!"

Còn đang vui được một lúc, nhưng thấy bộ dạng đờ đẫn của nó, niềm vui nhỏ nhoi trong lòng đột nhiên biến mất. Cậu nhăn mặt hỏi.

"Sao trông mệt thế?"

Cậu không thích nhìn nó như vậy, nhưng cậu muốn là người làm nó thành ra mệt mỏi như vậy, chỉ có cậu mới được cái quyền hạn bá đạo vậy thôi.

Nghe cậu quan tâm hỏi han, nó lấy làm lạ, bèn hỏi lại.

"Tớ mệt thì đâu liên quan gì đến cậu nhỉ?"

Xong đột nhiên, nó ngửi thấy một mùi sát khí nồng nặc ở sau lưng Hoàng Dương, vừa ngó đầu ra nhìn một cái, liền bị doạ cho đứng tim.

Ba chị em kia chĩa đôi mắt sát thủ về phía nó, còn nó bất giác rùng mình, vội kiếm cớ chuồn cho xong, ở đây có mà bị ăn thịt lúc nào không hay.

Nhưng chưa kịp mở miệng nói, đã bị cậu chặn họng.

"Mày thích kì kèo không?" Hoàng Dương lên tiếng doạ dẫm, có thể nói, một mình cậu cũng đủ khiến nó sợ hết hồn vía, lại còn thêm ba chị em kia, bảo sao nó không run.

"Nhưng tớ phải về nhà rồi, lần này tớ vội lắm." Nó run rẩy đáp lại.

"Mày nói thế bao lần rồi? Lại game chứ gì?" Hoàng Dương lúc này trông tức lắm, hình như sắp bùng phát rồi.

"Ơ, tớ đâu có." Nó không ngừng lôi bộ mặt ngây ngốc ra để lừa người.

Hoàng Dương ngay lập tức nhìn thấu, cậu đâu còn lạ với việc này, trêu chọc nó nhiều, bây giờ đâm ra nó chai lì, trêu cũng không ích gì.

Còn định hằm hè doạ tiếp, nhưng tự dưng tay cậu bị ai đó bám lấy, kéo về phía sau.

Là cô bạn tên My.

"Thôi Dương ơi, đừng làm khó bạn ấy, cậu cho bạn ấy về đi." Cô bạn My dai đẳng vẫn tiếp tục đeo bám, miệng lúc nào cũng thốt ra những thứ giả tạo.

Nó cá rằng, trong đầu cô bạn ấy đang nghĩ ngược lại với những gì cô bạn ấy nói. Như này chẳng hạn: "Dương, mặc kệ nó đi, cậu phải đi với tớ."

Vì sao nó nghĩ vậy ư, chẳng phải trên gương mặt xảo quyệt kia của cô bạn đã ghi hết rồi sao.

"Ngọc Hà, cậu về đi." Cô bạn Duyên và Kiều Anh cũng hưởng ứng theo.

"À, ừ, vậy tớ về nhé." Ngọc Hà nở nụ cười gượng gạo, ánh mắt không nhìn Duyên với Kiều Anh, mà hướng về phía Hoàng Dương và cô bạn My đang tay trong tay đằng đó, đôi mắt to tròn của nó bỗng hiện lên vẻ buồn bã.

Hoàng Dương thấy nó xoay người định bước đi, ngay lập tức giật tay My ra, nhẹ giọng hối lỗi.

"Xin lỗi My, tớ phải đi ăn với đồ chơi của tớ rồi."

Rồi cậu chạy về hướng nó, giật cặp nó lại.

"Mày đi đâu! Tao cho mày đi chưa?"

Để lại phía đằng sau, My nghiến răng đầy giận dữ, ức không thốt nên lời, một chút đố kỵ dâng lên trong lòng My.

Về phía nó, đang đi bình thường, bất ngờ bị giật cặp lại liền không kịp trở tay, loạng choạng tí nữa thì ngã sấp mặt. Nó quay đầu lại, hoang mang nói.

"Cậu làm gì vậy?"

Cậu bỏ ngoài tai câu hỏi này của nó, lập tức gắt lên một câu bá đạo.

"Đi ăn với tao, mau!"

Dứt câu, Hoàng Dương liền chộp lấy bàn tay nó, kéo đi về phía căng tin.

Nó vùng vằng thoát khỏi lực tay cậu, nét mặt hiện rõ vẻ chống đối, một chút cũng không bằng lòng. Thứ nhất, nó ghét đi ăn ở căng tin. Thứ hai, nó ghét có người nào đó nắm tay nó. Chỉ hai lý do này cũng đủ khiến nó có hành động như vậy, đối với cậu, nó càng gắt gỏng hơn, ai bảo cậu suốt ngày trêu chọc nó, riết giờ nó thành giận, thấy mặt cậu là chỉ muốn cào cho chết.

"Cậu bỏ ra!"

"Cái gì? Đó giờ không xử là mày nhờn hả?" Cậu thấy nó tỏ thái độ, liền siết chặt tay nó hơn, gương mặt lộ rõ vẻ giận hờn, đôi môi mỏng từ lúc nào đã mím lại, nhìn như đứa trẻ bị ai giật đồ chơi ấy.

Nó thấy mặt cậu hơi buồn cười, chỉ suýt nữa khiến nó bò lăn ra cười nắc nẻ, may mắn là nó đã nín lại được, liền tiếp tục phản động.

"Cậu quá đáng vừa thôi! Sao tớ phải đi ăn với cậu? Tớ muốn về nhà chơi game!" Nó hét vào mặt cậu như mẹ quát con, đây là lần đầu tiên nó dám phản kháng.

"Mày được." Cậu nghe xong, liền nổi cơn tam bành, gằn giọng một cái rồi lao vào, tay túm chặt lấy tóc nó, giật một phát, thêm phát nữa, phát nữa...

"Aaaa đau! Cậu điên à?" Nó la hét toán loạn cả lên, tay nó cố giữ tay cậu lại, cố bảo vệ mái tóc đẹp đẽ nhưng không được, tóc nó đã bị cậu làm cho rối tung rối mù cả lên rồi.

Nó cũng có thể giật tóc cậu, nhưng nó không làm thế, vì đối với một cô gái nhỏ lương thiện như nó, điều đầu tiên nó nghĩ đến là sợ làm cậu đau. Nó đúng là hiền lành thật, sợ làm tổn thương người khác, trong khi người đó đang làm tổn thương nó? Thật quá sức điên rồ.

Sau một thời gian dài đằng đẵng, trận chiến người giật - người giữ cuối cùng cũng đã đi đến hồi kết, và hậu quả để lại thật kinh khủng.

Tại phòng hiệu trưởng, mà không, bây giờ đã thành phòng phán xử rồi.

"Hoàng Dương, em đang làm cái quái gì vậy hả? Em đùa thầy sao? Em còn định làm trường ta tụt dốc đến khi nào nữa? Thành tích học tập của em đang ở mức báo động đấy, tại sao không chú tâm vào học hành mà lại đi giật tóc bạn hả? Có phải làm ảnh hưởng đến danh tiếng của trường em vui lắm không?"

Thầy hiệu trưởng đứng phắt dậy, đập bàn cái rầm, tay chỉ thẳng vào mặt Hoàng Dương, xổ một tràng không ngắt nghỉ. Nó chẳng làm gì sai trái mà cũng phải đứng chịu trận cùng cậu, thật không công bằng, và nghe từ đầu đến cuối, nó chỉ nghiệm ra có duy nhất một câu hỏi:

"Thầy ấy lấy hơi ở đâu mà nói ghê thế nhỉ?" và cũng tự trả lời "Có phải do bụng thầy ấy bự quá nên nói cũng nhiều chăng? Bụng bự như vậy, không bị tiểu đường hay xơ vữa động mạch thì cũng cao huyết áp, hi hi, chắc thầy ấy nằm bẹp dí trên giường luôn quá."

Nó đang bận túi bụi trong việc bơi lội giữa những suy nghĩ mông lung, chợt bị đánh thức bởi giọng hét lay chuyển trời đất:

"Hoàng Dương, tôi chính thức đuổi học em!"

Sau đó, Hoàng Dương cũng không nói gì, và ăn ngay hai chữ đuổi học thẳng mặt, thế là cậu ta rời trường, thật đáng tiếc cho một hot boy khối ba.

Khi nam chính chuyển trường, sẽ tặng cho nữ chính một kỉ vật, để rồi khi lớn lên, gặp lại nhau, thứ kỉ vật ấy chính là thứ để nam chính dễ dàng nhận biết nữ chính dù diện mạo có thay đổi ra sao.

Nghe như cổ tích đời thường ấy nhỉ, nhưng không có đâu, cậu ta chuyển đi mà không nói một lời từ biệt với ai cả, chỉ trong một ngày, lập tức biến mất không dấu vết.

Nỗi ám ảnh lớn nhất của nó đã không còn, nhưng lòng nó phảng phất một chút buồn, là vì đã không còn bị trêu chọc nữa.

Lúc sau, cô bạn tên My cũng đột ngột chuyển trường. Và từ sau hôm đó, cuộc sống học sinh tiểu học của nó trôi qua rất êm đềm, phẳng lặng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net